Bạn đang đọc Tìm Lại Niềm Tin – Chương 7
Trần Tú liếc mắt sang vẻ mặt đang khó chịu của Minh Tùng, thấy Minh Tùng khẽ đặt tay lên đôi vai gầy nhỏ của Kiều Thư, Minh Tùng nói:
– Trần Tú, chẳng phải Kiều Thư đã nói rõ rồi sao, tiêu chuẩn của anh không đủ để bên cạnh cô ấy. Vậy anh còn đứng đây nói những điều này làm gì ?
Trần Tú cười nhẹ…có lẽ đây là lần đầu tiên Kiều Thư thấy nụ cười này của Trần Tú, thật mạnh mẽ, nhưng lại yếu đuối mờ nhạt hết mức… Cô đau lòng quay đầu đi nơi khác tránh cảm giác chua xót của hiện tại. Cô thành thật:
– Trần Tú…giá em có thể…em nhất định sẽ yêu anh. Thật xin lỗi.
Sau đó cô cũng thoát ra khỏi vòng tay của Minh Tùng mà mở cửa, đang định bước vào nhà, Kiều Thư bỗng dừng lại nói:
– Không đến với anh là vì em không có khả năng yêu thương ai cả, vì thế anh đừng tự làm khổ mình nữa.
Rồi cô mới vào nhà, đóng cửa lại. Không phải cô không hiểu tình yêu của Trần Tú suốt thời gian qua, cô biết Trần Tú đã theo mình như thế nào, có những hôm đi làm về muộn, cô vẫn thấy xe thể thao của anh lặng lẽ đi phía sau như trầm tư bảo vệ mình, có những khi sáng sớm đi làm đã thấy đồ ăn sáng là món cô thích treo ngoài cửa, hoặc buổi trưa sẽ có nhân viên mang đồ ăn tới công ty cho cô. Tất cả cô đều biết những gì anh cố gắng vì cô suốt những năm qua, chỉ là cô đâu có khả năng giành tình cảm cho ai nữa chứ.
Còn lại Minh Tùng và Trần Tú đứng đối diện nhau. Trần Tú nhìn Minh Tùng trước mặt, chỉ cười cay đắng chứng tỏ sự bất lực của bản thân mà nói :
– Tôi sẽ luôn theo sát cô ấy, đừng làm gì tổn hại tới cô ấy.
Rồi chầm chậm mà bước đi, không quay nhìn lại lần nào. Còn Minh Tùng vẫn giấu hai tay trong túi quần, nhíu mi tâm nhìn cánh cửa im lặng trước mặt… Kiều Thư là em yêu Kiều Như hay em không yêu Trần Tú, em có chắc chắn hay không? Tại sao em cho rằng nếu có khả năng em sẽ yêu Trần Tú?
Kiều Thư không vào phòng, cô trâm ngâm ở ban công, nhìn theo bóng dáng Trần Tú cô đơn đang bước thầm lặng. Vô thức thở dài, lại nghe thanh âm trầm thấp của Minh Tùng phía sau:
– Luyến tiếc sao?
– Điều gì? Anh nói Trần Tú hay tình cảm của Trần Tú?
– Cả hai.
– Ừm…có lẽ, nếu có thể, tôi cũng sẽ không vô tình để cho Trần Tú thất vọng suốt bao nhiêu năm trời như vậy. Chỉ tiếc, tôi không có khả năng rung động.
Minh Tùng bước ra, đứng bên cạnh Kiều Thư, cô dựa lưng vào thành ban công, quay mặt vào nhà, còn anh chống tay trên lan can, nhìn lên bầu trời đen tối chỉ có ánh trăng khuyết lẻ loi kia. Bất giác quay sang nhìn nửa gương mặt thanh tú của Kiều Thư, ánh đèn từ đâu hắt lại, trải một mầu vàng nhạt trên mái tóc ngắn hơi đỏ của cô… Thủy thủ mặt trăng…đến hôm nay anh mới phát hiện, thì ra khuôn mặt Kiều Thư thật giống nhân vật hoạt hình Thủy thủ mặt trăng ngày xưa đã có lần xem qua. Đôi mắt long lanh tưởng chừng như bí ẩn nhưng lại là nơi thành thật nhất, chiếc mũi nho nhỏ đáng yêu, đôi môi mỏng manh tinh tế, và chiếc cằm hơi nhọn nhỏ nhắn duyên dáng. Minh Tùng bỗng vui vẻ với phát hiện này, nhưng nhìn Kiều Thư đang băn khoăn vì Trần Tú anh lại khó chịu nói:
– Không cần suy nghĩ nhiều. Tình yêu chỉ có hai trường hợp, yêu và không yêu , chứ nếu là thông cảm, thương hại, hay biết ơn, thì tình yêu đã không trọn vẹn rồi. Không rung động nghĩa là không rung động, không thương nhớ tức là không thương nhớ, người ta yêu mình nhiều, không có nghĩa mình phải yêu người ta như vậy. Không yêu căn bản là không yêu, đừng nên gồng ép bản thân, hơn nữa…tinh thần phải phấn chấn và quan điểm nên dứt khoát. Mình không phải người giành cho họ, nghĩa là có người giành cho họ đang đợi họ. Duyên phận đưa chúng ta đến với nhau, nhưng không làm nên tất cả, quan trọng là cảm xúc và trái tim. Hiểu không?
Minh Tùng nói và nhìn xoáy vào đôi mắt hoang mang của Kiều Thư đang hướng lại nghe mình nói. Anh cười nhẹ rồi đưa bàn tay với những ngón tay thon dài, xoa lên mái tóc ngắn bồng bềnh nói:
– Ngủ thôi, ngày mai dậy sẽ lại ổn định, ngủ đi, mai dậy ăn mì.o_o
Sau đó anh đi vào nhà, vào phòng mình, và tự nhủ: ngủ thôi, ngày mai dậy sẽ lại ổn định. Haizzz tại sao bỗng dưng đứng gần Kiều Thư, đối diện với cô gái lúc nào cũng mơ hồ, ngay đến bản thân mình cũng không hiểu này, anh lại có cảm giác lạ lẫm vậy chứ? Vừa nhẹ nhàng lại như lay động, vừa run rẩy lại như trầm lắng… Là sao đây???