Tìm Lại Niềm Tin

Chương 5


Bạn đang đọc Tìm Lại Niềm Tin – Chương 5


Ngày cuối tuần, thấy Kiều Thư nằm xem ti vi cả buổi, không có động tĩnh thay đổi tư thế, hơn nữa lại còn mặc bộ đồ rất ưa nhìn khiến Minh Tùng không thể nào ngồi gần được. Anh đành phải lên tiếng :
– Ra ngoài chơi đi.
Đang nằm dài ở ghế ăn hoa quả và xem phim Hàn Quốc, Kiều Thư khẽ động :
– Đi đâu ?
– Loanh quanh chút, ở nhà mãi cũng buồn.
Hơi nhíu mày, nhưng Kiều Thư cũng gật đầu đồng ý. Cô đứng dậy, vào phòng ngủ thay đồ. Bộ quần áo ở nhà bằng lụa trắng mỏng manh thoải mái, đã được thay bằng chiếc quần jeans xanh xắn gấu, chiếc áo len cánh dơi mầu vàng nhạt nhẹ nhàng, sơ mi trắng ở trong cao cổ diêm dúa, cùng với một vài chiếc vòng cổ phong cách trẻ trung buông dài quá ngực, mái tóc tém hung đỏ ôm sát khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc mái lòa xòa trước trán, cặp mắt nhạy bén, tinh nghịch, chiếc cằm thon gọn đáng yêu và đôi môi hồng nhạt tự nhiên tinh tế, khiến Kiều Thư như một nàng sinh viên năm nhất năng động. Minh Tung khẽ cười , bảo sao mọi người lại nói Kiều Thư không tuổi…nếu không biết trước anh cũng khó lòng mà nghĩ cô gái này đã ở tuổi 27. Anh nhìn lại quần áo trên người liền quay vào phòng, trong sự thắc mắc của Kiều Thư…một lúc sau trở ra thấy chiếc áo gió tối màu kín đáo được thay bằng chiếc áo len mầu vàng nhạt, bên trong là chiếc sơ mi trắng bẻ cổ ra ngoài, bên dưới là chiếc quần jeans đơn giản khiến Minh Tùng nhìn trẻ trung hơn hẳn, và quan trọng là…như vậy mới hợp với phong cách của Kiều Thư.o_o
Cô khẽ nhún vai :
– Nhìn cứ như áo đôi ấy nhỉ.
– Cuối tuần mà, thay đổi bản thân một chút, đi thôi.
Nói rồi anh phóng khoáng khoác tay lên vai cô như chiến hữu kéo cô ra ngoài, Kiều Thư cũng rất thoải mái mà thuận theo, mấy khi có dịp chơi bời một chút, trước đây ngày nghỉ cô không làm việc thì cũng loanh quanh ở nhà, hôm nay thay đổi cũng không vấn đề gì.
Hai người đi bộ dọc đường, đến công viên, Kiều Thư tìm một chỗ ngồi, còn Minh Tùng thì đi mua ít đồ ăn. Khi quay lại, Minh Tùng thấy Kiều Thư đang ngồi trên một bãi cỏ xanh mướt, dưới bóng cây có tán lá rộng, Kiều Thư vòng tay ôm lấy đầu gối, khuôn mặt nhỏ nhắn, với chiếc cằm xinh xinh mà theo Minh Tùng nhận định chính xác là rất giống nhân vật hoạt hình của Nhật Bản, không biết suy nghĩ gì mà ánh mắt nhìn xa xăm, vô định, tình cờ một vài giọt nắng xuyên qua kẽ lá, rớt xuống thân hình tươi tắn của cô, khiến Kiều Thư ngồi đó lấp lánh giữa một bức tranh phong cảnh rực rỡ đẹp mắt, nhưng lại mang chút ưu phiền trầm tư đến lay động lòng người.

Minh Tùng đi dần về phía Kiều Thư, cô vẫn lơ đãng không hay biết, chỉ đến khi có một bóng râm che lại, ngẩng đầu lên liền thấy thân ảnh cao ráo của Minh Tùng đang khom lưng hướng phía mình, chiều dần buông xuống, ánh mặt trời ngày cuối đông xuyên qua những cành cây chiếu lên gò má anh, bao quanh thành vòng ánh sáng nhàn nhạt, tô đậm làn da trắng trẻo, mái tóc vàng kim của người châu Âu, và các đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt ẩn hiện mơ hồ. Dù không mang theo ý cười nhưng đặc trưng riêng của anh chính là sự thu hút tiềm ẩn.
– Nghĩ gì mà lại thất thần vậy ?
Cô nhoẻn cười mà nói :
– Đang nghĩ…anh thích người cùng phái, thì bao nhiêu cô gái hụt hẫng đau khổ đây ?
Minh Tùng đứng thẳng người, cười một hồi, sau đó mới ngồi xuống cạnh Kiều Thư. Anh bày ra túi đồ ăn, snacks, sữa, bánh mì, nước ngọt…
– Cái gì thế này, sao nhiều vậy ?
– Coi như đi picnic, chẳng biết cô ăn cái gì, tôi cứ mỗi thứ chọn một ít.
Kiều Thư nhìn sang sườn mặt hoàn hảo của Minh Tùng, giờ này thật hiền hòa, cảm xúc cũng đơn giản, nhìn anh hiện tại, có vẻ rất thoải mái và hài lòng. Cô lại hỏi :
– Anh không nhớ bạn trai ư ?
– Nhớ ? Nhớ cũng đâu gặp được, cái gì tôi biết không được thì cũng không quá theo đuổi.
– Vậy anh nghĩ anh và bạn trai đến được với nhau không ?
– Không.

– Vậy sao anh còn theo đuổi ?
– Tôi theo đuổi khi nào ?
– Anh bỏ nhà đi. Nếu biết không đến được với nhau sao còn bỏ nhà đi, sao còn chống đối gia đình ?
– Chống đối ở đây là muốn họ chấp nhận bản thân tôi thích những thứ như vậy, chấp nhận rằng tôi không theo những thứ họ sắp xếp. Tôi chỉ làm những thứ mình muốn mà thôi.
Minh Tùng hướng đôi mắt trầm ổn ra xa… Haizzz đây là anh không hề nói dối Kiều Thư nha, anh trả lời không đến được với bạn trai là vì không có bạn trai mà đến, còn bỏ nhà đi thì đúng là muốn ba mẹ anh biết, anh không thích những gì họ sắp đặt.
Minh Tùng nhìn Kiều Thư anh hỏi :
– Cô nhớ cô ấy không ?
Kiều Thư bình thản cười, có vẻ cảm xúc lắng đọng hẳn :
– Nhớ ? Không hẳn vậy…mà tôi cảm thấy có lỗi nhiều hơn, vì tôi nên cô ấy mất đi tình yêu, niềm tin, và mất đi chính bản thân cô ấy. Vì tôi mà cô ấy phải bỏ lại tất cả, đến một nơi xa xôi tự chữa lành nỗi đau của mình.
– Cô cũng đâu khá hơn cô ấy, tôi biết cô rất đau khổ, hối hận, và day dứt.
– Vậy thì được gì ? Chủ yếu là không thể quay lại thời điểm đó, và nếu quay lại lúc đó, tôi cũng không chắc là mình sẽ không làm như vậy. Là do bản thân tôi không hiểu chuyện, bồng bột và quá ích kỉ thôi. Haizzz thôi nói chuyện khác đi.

Cô quay sang thì thấy Minh Tùng ngả lưng trên bãi cỏ, anh an nhàn nhắm mắt lại. Kiều Thư cười :
– Đôi khi tôi thấy anh rất xa cách, như người ở thế giới khác, đôi khi lại thấy thật gần gũi, đơn giản.
– Vậy cô thích tôi như thế nào ?
Kiều Thư hơi xoay người, dựa lưng vào gốc cây, duỗi thẳng chân ra một chút, cô nói :
– Anh như thế nào, không phải tôi thích là được, quan trọng là anh thích, o_o, không phải sao. Hơn nữa tôi không đặt ra chuẩn mực nào cả, người mình đã thích, thì người ấy như thế nào, mình vẫn sẽ thích. Còn đã không thích thì họ có làm bất cứ điều gì cũng vẫn là không thích.o_o.
Minh Tùng hướng mắt nhìn về phía khuôn mặt thành thật của Kiều Thư, anh nhích dần lại, gối đầu lên đùi cô, Kiều Thư giật mình nhìn xuống gương mặt thản nhiên của Minh Tùng, đang nhắm mắt không quan tâm điều gì, cô cười ngả lưng vào thân cây nói :
– Nhìn anh…thật khó tưởng tượng anh thích người cùng giới.
– Vậy cô thì sao ? Giống người yêu một cô gái ư ? Mà…ngoài cô gái ấy, cô không yêu ai khác hả ?
– Ừm, có lẽ tôi yêu cô ấy, rồi lại làm tổn thương cô ấy sâu sắc quá, nên không yêu người nào nữa. Những người con gái khác, tôi cũng chỉ thấy bình thường.
– Vậy đàn ông ?
– Thì sao ?
– Khi gặp người khác phái cô không có cảm giác gì sao ?
– Phải có cảm giác gì ? Tôi chưa khi nào để ý, hơn nữa đã giành tình cảm cho Kiều Như rồi, thì làm sao lại thích người khác phái nữa ?

– Có khi nào cô nghĩ, tình cảm đó là ngộ nhận không ?
– Vì sao anh hỏi vậy ?
– À…vì đôi khi tôi cũng tự hỏi bản thân như vậy, giờ tâm sự với cô xem sao, có giống tôi không ?
Kiều Thư nghe vậy, cũng không nghi ngờ gì, hơi thở dài, coi như tâm sự với người cùng cảnh ngộ vậy.
– Tôi chưa nghĩ tới điều ấy, bởi lúc đó tôi luôn muốn độc chiếm tình cảm của Kiều Như, không muốn chia sẻ cô ấy cho ai, khi nhìn Văn Quốc và Kiều Như bên nhau, tôi rất buồn, hụt hẫng, khó chịu và tức tối, rồi khi làm tổn thương cô ấy xong, tôi rất đau khổ và day dứt, thời gian không làm việc, tôi chỉ giành để nghĩ về Kiều Như mà thôi.
– Cô không có niềm tin vào đàn ông ?
– Đúng.
– Vậy vì sao tin tôi ?
– Vì anh giống tôi.
Nghe thấy câu này đúng là Minh Tùng thấy tự trọng sa sút kinh khủng, cô nàng này thực sự coi anh… Haizzz, khẽ thở dài, rồi Minh Tùng tiếp :
– Vì sao lại không tin đàn ông, cũng phải có người này người kia chứ.
Kiều Thư cười nhẹ, một nụ cười nhẹ nhàng như gió mùa đông, lạnh lùng lại yếu đuối khiến Minh Tùng phải giật mình lo lắng. Cô nói :
– Chuyện này tôi chưa từng kể cho ai biết, o_o, hôm nay kể cho anh, là người đầu tiên, ngay cả Kiều Như cũng không hề biết chuyện này… Năm tôi học cấp 2, nhà tôi có một người chuyển đến ở để tiện cho việc học đại học. Khi đó mẹ tôi có giải thích về vấn đề họ hàng như thế nào, giờ tôi cũng quên rồi, chỉ biết tôi phải gọi là chú. Mẹ tôi nói, chú ở đây đi học, lại tiện gia sư cho con, người nhà vẫn an toàn hơn , bản thân tôi cũng cho là việc bình thường, nhưng không biết an toàn như thế nào mà chỉ ở nhà tôi có 2 tháng, biết tôi không quen khóa cửa, nên nhân lúc tôi ngủ là mò vào phòng tôi, đe dọa tính giở trò đồi bại, hắn sắp cởi được hết đồ của tôi, thì do không đề phòng bị tôi đạp ấy cái, rồi tôi chạy thoát thân được. Hôm sau hắn ta vẫn mặt dày tỏ ra không có chuyện gì, cứ nghĩ rằng tôi không có cách đá hắn ra ngoài. Chỉ tiếc là gặp tôi, người không đơn giản chút nào, ai mà nghĩ một đứa trẻ lớp 7 lại dám theo dõi rồi chụp lại được cảnh tình tứ của hắn ta với hai cô giúp việc trẻ ở nhà tôi chứ. Tôi đưa mấy tấm hình cho ba mẹ tôi, và nói : nếu muốn con yên ổn mà lớn lên, thì đừng có để người đốn mạt như thế này ở trong nhà. Mẹ tôi hốt hoảng tống khứ hắn ta ra khỏi nhà luôn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.