Bạn đang đọc Tìm Lại Niềm Tin – Chương 42
ng may thôi à…
– Không may???
Kiều Thư nhìn cánh tay mình đầy bọt xà phòng, lại nhìn đến Minh Tùng cười cười nhún nhún vai, cô nhíu mày, đứng gần lại Minh Tùng hơn, đem cánh tay đầy bọt cọ vào người anh, khiến chiếc áo thun trắng của Minh Tùng lại được ít bọt dính vào. Anh hờ hững nói:
– Em biết không? Áo này khá đắt đấy, mà quan trọng là chỉ có một chiếc duy nhất thôi đấy.
– Không phải chứ? Chỉ là đi kèm cùng bộ đồ thể thao thôi mà….mới không gặp 2 năm, anh từ khi nào thì ki bo như vậy thế? Em nhớ là lúc em mua cho anh quần áo, cũng không có tính toán kĩ lưỡng như vậy đâu nhé.
– Em…
Minh Tùng chỉ biết hậm hực nhìn Kiều Thư nhún vai bắt chước lại động tác khiêu khích của mình khi nãy, mà không có biện pháp nói lại… Nhưng bỗng gương mặt anh tươi tỉnh hẳn…ha ha…đúng rồi:
– Anh bỗng nhớ ra…
– Chuyện gì?
– Là anh còn nợ em năm năm nhá…nghĩa là anh phải ở cùng em năm năm, chăm sóc em, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm cho em.
Kiều Thư lau tay đầy nước của mình vào chiếc khăn trắng. Rồi vừa đi ra ngoài vừa nói:
– Bây giờ anh mới nhớ ra à? Chứ anh nghĩ vì sao sáng nay Trần Tú chở em đi làm, còn anh ở nhà dọn dẹp. Chứ anh nghĩ vì lý do gì mà em để anh ở trong nhà em nấu cơm, rửa bát???
Minh Tùng lại thêm lần nữa nhìn khuôn mặt bình thản, như không có chuyện gì của Kiều Thư mà ngạc nhiên:
– Em cho anh ở lại đây hả?
– Tất nhiên là không, xong việc rồi giờ anh có thể về.
– Là sao?
– Là sáng anh đến làm việc, hết ngày thì đi về. Giờ em biết rõ anh rồi, anh tưởng em vẫn ngây thơ nghĩ anh là Minh Tùng không có nhà, không có việc của 2 năm trước hả?
– Ô thế nếu đêm em đói thì ai dậy làm đồ ăn cho em?
– Vậy giờ anh có thể làm trước để vào tủ lạnh, còn nếu không…đêm em có thể tự lo.
Minh Tùng chỉ còn cách buồn buồn cúi đầu mà nói anh biết rồi sau đó lại vào bếp tiếp tục công việc của mình vì sợ đêm đến Kiều Thư bị đói.
Xong việc, Minh Tùng ra ngoài thì thấy Kiều Thư đang chăm chú vào màn hình laptop, anh liền gạ gẫm:
– Đi ra ngoài đi, em ở trong nhà mãi không chán à?
– Không, em có thấy chán nản gì đâu?
– Thì đi chút thôi, lâu rồi…cũng không có cùng nhau đi dạo mà…
Nghe Minh Tùng ngập ngừng, Kiều Thư mới nhìn lên…đôi mắt cô chớp chớp, rồi cũng gật đầu, đứng lên đi thay đồ.
10′ sau Kiều Thư ra ngoài. Cô mặc trên người một bộ đồ thể thao trắng, Minh Tùng nhìn lại bộ thể thao gió của mình, bày ra vẻ mặt nuối tiếc…biết thế hôm nay mặc bộ thun, vậy chẳng phải thành một đôi sao…
Kiều Thư cùng Minh Tùng đi từng bước thật chậm trên vỉa hè, hai bên đường là hai hàng cây thẳng tắp xen kẽ cũng những cột đèn cao áp, gió mùa thu mát mẻ mang theo chút hơi lạnh thổi lại, không khí trong lành khiến con người ta cảm thấy thoải mái, tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn. Thỉnh thoảng có mấy cặp đôi chở nhau bằng xe đạp đôi lướt qua, tiếng cười giòn tan hòa vào trong không gian của đêm tối làm Kiều Thư cũng muốn có được tiếng cười vô tư lự như vậy. Bỗng nhiên, Kiều Thư nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:
– Lúc đó anh đã phải cố gắng như thế nào?
Minh Tùng hơi dừng bước, nhưng nhanh chóng định hình lại, anh khẽ cười, thâm trầm nói:
– Khi anh vội vàng lái xe ra sân bay, không cẩn thận, va chạm với một chiếc Audi. May là bảo hộ bật lên, nhưng do không cài dây bảo hiểm nên thương tích hơn nặng. Anh ở trong phòng phẫu thuật bao lâu thì anh không rõ, nhưng khi tỉnh lại, cũng đã là 3 ngày sau… Rồi anh lại thấy hai chân anh không thể cử động như lúc trước, khi đó anh thật hoảng loạn…không hiểu vì sao mình lại rơi vào tình huống này. Anh chưa thể tiếp nhận nổi, nhưng một thời gian, khi có tin tức về em…nhìn em trong ảnh đang mặc một bộ đồ trắng, đội mũ len đỏ, thêm đôi bốt nâu đang đi bộ trên tuyết, em không mang theo chút muộn phiền nào, cũng không mang theo điểm vui vẻ nào, chỉ đơn giản là rất xa xăm, em nhỏ bé giữa một không gian rộng lớn lạnh lẽo, trong lòng anh cũng lạnh đi vài phần…anh muốn được đi cùng em, được bên em để em không cô đơn. Nên anh bắt đầu tập phục hồi chức năng. Thời gian đầu, quả thật là quá khó khăn và đau đớn…. Ba mẹ anh, hay Minh Tùng và Jacky, Andy đều lo lắng anh không thể tiếp tục. Nhưng chỉ cần nhìn bóng dáng em như một điểm duy nhất sáng lên giữa không gian đầy tuyết trắng, anh lại có thể gắng gượng thêm một chút.
Minh Tùng hơi cười, rồi lại tiếp:
– Khi anh có thể đi lại, nhưng chưa hoàn toàn cân bằng, anh đã nhất định sang Nhật, nhìn em cùng Trần Tú đi bộ giữa tiết trời thu, gió đang cuốn những chiếc lá phong đỏ lìa xa khỏi cành cây. Em mặc chiếc váy màu thiên thanh rất nhẹ nhàng, đội chiếc mũ trắng rộng vành, nhìn em tinh khiết như bông lục bình, cứ hờ hững trôi mà không màng mọi chuyện xung quanh. Tuy vậy, anh lại cảm nhận rõ nét cười ưu tư của em…khiến lòng anh nhói lên từng hồi… Thực ra anh điều trị ở thành phố H vì muốn có thể về nhà của em, có thể cảm nhận chút hơi ấm của em. Nhưng khi biết em ở Nhật, anh lại muốn chuyển qua một bệnh viện ở Nhật để điều trị, chỉ mong có thể thật gần, thật gần với em… Nhưng nghĩ đến thì ra là không thể, vì anh sợ mình không có khả năng kiềm chế bản thân, sợ rằng anh sẽ bất ngờ chạy ra và ôm lấy em… Mà anh không thể xuất hiện trước em với tình trạng chật vật như vậy được. Nên vẫn là phải cách xa em một chút. Khi em quay về, anh chỉ muốn lập tức có thể nhìn thấy em, nhưng cũng không thể cứ vậy đứng trước mặt em được. Nhìn em mê man nằm ở salong, anh chỉ biết lẩm bẩm cảm ơn mẹ của em, có thể những lời anh cầu xin trước mộ bác, bác đã nghe thấy, và đáp ứng anh. Khiến em quay trở về nơi này, anh biết lý do là vì em không khi nào để mẹ ở đây một mình, cũng không nỡ bỏ đi công ty mà mẹ em đặt bao tâm huyết vào, để giành tặng em. Nhưng anh hận bản thân mình, không có khả năng…anh không thể làm gì ngoài việc lấy một chiếc khăn đặt lên trán em, và chiếc chăn đắp cho em…nhìn em thêm chút rồi tập tễnh, lặng lẽ rời khỏi…
– Khi Minh Hải gặp em, hay anh gặp em với vị trí của Minh Hải, đều phải đổi mầu tóc nâu, vì muốn hạn chế tối đa nỗi giằng xé trong lòng em. Có thể là anh tự tin, tự tin rằng em vẫn nhớ anh, khi thấy anh em cũng đau lòng giống anh vậy, nên anh mới làm như thế. Anh cũng không biết tả như thế nào khi đối diện với em, trong vị trí của Minh Hải, nhìn em ngạc nhiên, ngỡ ngàng, chỉ một tia biến đổi trong mắt em thôi cũng khiến anh vui mừng. Nhưng khi nhìn em vội vã chạy khỏi anh, anh không biết mình xuất hiện là đúng hay sai nữa… Cũng có thể anh ích kỷ, dù biết Trần Tú trong em đã luôn có một vị trí nhất định, nhưng khi thấy hai người tay trong tay, hoặc ôm nhau, trong anh lại trào lên tư vị chua xót.