Tìm Lại Niềm Tin

Chương 40


Bạn đang đọc Tìm Lại Niềm Tin – Chương 40


Bộ phim kể về một đại thiếu gia con nhà giầu Xuân Dần, vướng vào mối tình tay ba cùng hai cô gái xinh đẹp Như Ý- Cát Tường. Mới đầu khi xem phim anh thật thích Như Ý, cô ấy vừa xinh đẹp, thông minh, lại rất cá tính. Tuy Cát Tường không xinh đẹp bằng Như Ý, không biết chữ hơn nữa còn rất hung dữ, nhưng thật ra lại là cô gái thiện lương và rất bản lĩnh. Lúc đầu Xuân Dần gặp và có rất nhiều tình cảm với tiểu thư danh giá là Như ý, nhưng tình cảm của Xuân Dần lại không được cô ấy coi trọng vì cô ấy thấy anh ta chỉ là công tử con nhà giầu, mồm mép và đào hoa, không có tài cán gì. Ngược lại, Cát Tường có khá nhiều tình cảm với Xuân Dần nhưng lại không dám để anh nhìn ra. Cho đến một ngày kia, thế sự hoàn toàn thay đổi khi biến cố ập tới cho gia đình Xuân Dần, khiến anh mất đi tất cả, người cha của mình, gia sản của mình, ngay đến tự trọng của bản thân cũng hoàn toàn mất đi, khiến Xuân Dần rơi vào trạng thái u mê, ngớ ngẩn. Lúc đó người trong gia đình không ai biết làm như thế nào để anh tỉnh ngộ, nhưng may là có Cát Tường, cô đau lòng nhìn tình trạng của Xuân Dần ngày này qua ngày khác, cho đến một hôm, cô dứt khoát ra tay đánh cho anh tơi tả, khiến mọi người nhìn vào cũng phải hồn bay phách lạc. Nhưng không ai ngờ trận đòn nhớ đời đó lại khiến Xuân Dần tỉnh ngộ, anh trưởng thành hơn và tu chí học hành…còn nhiều lắm, nhưng ý nghĩa ở đây là do Cát Tường nên Xuân Dần mới vượt qua được thăng trầm trong cuộc đời. Nhưng cho đến một ngày, khi Xuân Dần đỗ đạt, muốn hoàn thành lời hứa với Cát Tường là lấy cô làm vợ thì lại nhận hung tin là cô đã chết trên đường tới kinh thành gặp anh. Một lần nữa Xuân Dần rơi vào trạng thái u mê ngây ngẩn, không ăn uống ngủ nghỉ, không làm việc, hoạt động gì, chỉ ngày ngày tha thẩn tự dày vò bản thân. Và đúng lúc đó, Như Ý lại khiến anh tỉnh ngộ, một lần nữa trở lại cuộc sống bình thường và trả thù cho Cát Tường. Thêm một thời gian bên nhau, thì Xuân Dần và Như Ý cũng nảy sinh tình cảm, quyết định thành thân… Nhưng không ngờ Cát Tường lại xuất hiện khiến đám cưới không thành và cư nhiên đẩy ba người vào vòng luẩn quẩn. Chính Xuân Dần cũng không biết nên cư xử như thế nào, buông ai và chọn ai, ai cũng đều có một chỗ đứng nhất định trong lòng anh, khiến anh thật sự đau đầu. Nhưng trong một lần, khi đang bên cạnh Như Ý, Xuân Dần phải đối diện giữa sự sống và cái chết, anh lại vô tình gọi tên của Cát Tường. Vào giờ khắc đó, Như Ý thất thần, dù vậy vẫn tận lực cứu sống Xuân Dần, nhưng sau đó, cô ấy đã tự động buông tay, để tác hợp cho Xuân Dần và Cát Tường.
– Nãy đến giờ, anh nói những điều này là có ý gì?
– Khi xem phim anh luôn cho rằng cả Như Ý và Cát Tường đều là nhân vật chính. Cho đến tận cùng anh vẫn không đoán được ai sẽ là người Xuân Dần chọn, nếu chọn cả hai thì thật mất công anh theo dõi tới cùng. Nhưng đến khi Xuân Dần trong vòng tay Như Ý gọi tên Cát Tường, thì anh hoàn toàn hiểu lí do vì sao lại là cô ấy. Còn em…em nghĩ lý do là gì?
Trước câu hỏi của Trần Tú, Kiều Thư vẫn duy trì trạng thái im lặng thường trực, vì cô biết anh là đang muốn nói cùng cô. Trần Tú khẽ nhoẻn miệng cười, nhìn sang khuôn mặt bình thản của người con gái anh yêu thương, anh nói:
– Bởi vì, người chân chính khiến Xuân Dần vượt qua bóng tối là Cát Tường, còn Như Ý…cũng khiến anh ấy đứng lên, nhưng lại là đứng lên vì suy sụp khi anh ấy mất đi Cát Tường…vậy tất nhiên người thực sự đứng vững trong lòng Xuân Dần nhất, đương nhiên là Cát Tường rồi…

Trần Tú bỗng nhìn thẳng phía trước, xuất ra một nụ cười trào phúng, khiến Kiều Thư lờ mờ nhận ra điều anh muốn nói, cô hơi cúi đầu muốn gọi tên anh, nhưng hình như Trần Tú không muốn để lý trí bị lay chuyển, anh nhanh chóng tiếp tục.
– Khi em mê man, ở trong vòng tay anh gọi tên Minh Tùng, anh liền ngay lập tức nhớ đến bộ phim ấy mà tự cười bản thân mình, nhưng lúc đó anh chưa buông em ra được vì Minh Tùng còn chưa có trở về. Bây giờ, anh ấy đã trở về, có lẽ cũng là lúc anh phải buông tay. Khi ánh mắt của em vô thức kiếm tìm Minh Tùng, hay đơn giản em chỉ cần nhìn qua liền nhận ra đâu là Minh Hải, đâu là Minh Tùng…thì anh đã biết mình thật sự chỉ có thể đi được đến đây. Thực ra dù tình yêu của anh giành cho em tuyệt đối không ít hơn của Minh Tùng giành cho em, nhưng Minh Tùng giống như Cát Tường vậy, anh ấy khiến em nhận ra chính mình, khiến em vượt qua nỗi đau, và cũng luôn bên cạnh em đúng lúc nhất, bảo vệ em hết mức có thể. Còn anh, dù yêu em bao nhiêu thì cũng chỉ giống Như Ý, chỉ có cơ hội vực em đứng dậy vì em không có Minh Tùng mà thôi. Có lẽ là do anh chưa đủ may mắn, hoặc duyên phận anh và em chỉ đến vậy. Nhưng em có thể tin tưởng, nếu như em gặp những tình huống ấy khi bên cạnh anh, anh cũng luôn sẵn sàng làm tất cả vì em.
Trần Tú quay sang nhìn thân hình mảnh mai của Kiều Thư khẽ gồng mình lên để chống đỡ, anh liền đau lòng vươn người ra ôm lấy cô mà an ủi:
– Đừng khóc, anh rất tự nguyện bên cạnh em, không chỉ vậy, anh còn rất hạnh phúc và vui vẻ khi được chăm sóc cho em. Tất nhiên anh muốn được bên cạnh em nhiều hơn nữa, hơn nữa, nhưng anh cũng hiểu, tình cảm càng gò ép, lại càng khiến con người ta đau khổ. Em không cần áy náy bất cứ điều gì hết. Anh buông tay là để em thoải mái, mà anh cũng được thoải mái. Coi như anh hi sinh một chút, giải thoát cuộc tình tay ba này, như vậy chẳng phải cũng là một lựa chọn tốt sao.
Minh Tùng nói rất tự nhiên và vui vẻ, cố tình che giấu từng đợt sóng đau đớn trong lòng mình.

– Em đừng bận tâm bất cứ điều gì, trước đây gặp nhiều thăng trầm rồi, hiện tại hãy thả lỏng tâm tình mà vui vẻ sống đi. Những gì em nợ anh, em đều đã trả đủ. Tình yêu anh giành cho em, em cũng cố gắng đón nhận, tạo cơ hội cho anh, chẳng qua là đoạn duyên phận này hơi ngắn mà thôi. Còn quãng thời gian dài anh giành cho em, em cũng đã tặng anh một chiếc đồng hồ mà anh rất thích rồi. Vì vậy, em đừng suy nghĩ bất cứ điều gì. Buông tay em, anh nhất định tìm một mảnh ghép thực sự giành cho anh. Anh cũng nhất định hạnh phúc. Nhưng anh cũng luôn sẵn sàng bên cạnh em, nếu em cần. Được không?
Kiều Thư vô lực xụi lơ trong lòng anh, chỉ có thể thút thít không nói được lời nào. Vì cô biết, tim mình không cách nào thực sự trao cho anh hoàn toàn…không thể đáp trả được khối tình cảm này của anh… Kiều Thư cảm nhận bàn tay Trần Tú khẽ vuốt tóc mình yêu chiều mà nịnh nọt:
– Đừng khóc nữa, nếu không anh làm sao đành lòng buông xuống, hơn nữa cũng đã đến công ty em rồi, em không nghĩ chút nữa vào mọi người thấy mắt em đỏ hoe, sưng húp, lớp trang điểm nhòe nhoẹt hả. Vậy nên đừng khóc nữa.
– Anh…anh…đi đâu?
Kiều Thư thút thít hỏi Trần Tú khiến anh bật cười kéo cô ra, nhìn sâu vào khuôn mặt thanh thuần, chỉ một lần này nữa…anh sẽ khắc sâu khuôn mặt này, đôi mặt, đôi môi, chiếc mũi, còn cả chiếc cằm kiêu ngạo này và sâu trong tim mình, rồi khóa thật chặt lại, để không khiến anh nhức nhối nữa. Anh nhẹ nhàng nói:

– Anh sẽ sang Nhật, dù sao ba mẹ anh cũng đang ở đấy, công ty bên này cũng đã đi vào quỹ đạo ổn định rồi… Anh cũng thích Nhật hơn. Khi nào muốn ngắm hoa anh đào, em có thể đến ngôi nhà đó, lúc nào nó cũng chào đón em.
Kiều Thư lại òa khóc lên, ôm chặt lấy Trần Tú, như không muốn buông anh ra, vì nếu buong anh ra, chỉ một khắc này, cô sẽ hoàn toàn mất đi anh, cũng biết anh đau đớn như thế nào. Tuy không hoàn toàn yêu anh, nhưng tình cảm giành cho anh không phải ít ỏi gì… Nếu nói cô không đau thì hoàn toàn là dối trá, nói cô không nuối tiếc lại càng dối trá hơn nữa. Nhưng lại không biện pháp đặt anh vào trái tim đã trót trao đi của mình. Nên chỉ có thể đau đớn cùng anh lúc này mà thôi. Nếu có thể quay lại. Cô nguyện ý, không cùng anh đi tiếp đoạn duyên phận đã đứt quãng khi ở Nhật…có lẽ như vậy, anh chắc cũng đã quên cô, và cô cũng không đau lòng như hiện tại.
– Anh hôm nay đưa em đi làm, cũng là muốn chia tay em tại đây, chút nữa anh sẽ rời thành phố này, nhưng quả thật, không dám đối diện với em ở giây phút mình rời khỏi. Vì anh sợ không thể buông tay ra được, cũng sợ đoạn đường rời đi, anh sẽ khó bình ổn tâm trạng của bản thân. Vì vậy, chúng ta chia tay ở đây nhé. Khi anh tới Nhật anh sẽ báo cho em. Em cũng yên tâm, anh đã nhắc nhở Minh Tùng rồi, nếu không yêu thương trân trọng em cho tốt, anh nhất định quay lại, không để anh ta ức hiếp em.
Kiều Thư khóc nấc lên, vùi mặt mình vào khuôn ngực vững chắc của anh mà thổn thức:
– Trần Tú…em…xin lỗi…
– Ngoan, nghe lời anh, anh nói rồi, em không có lỗi gì hết, tại sao cứ phải xin lỗi. Chỉ cần em sống thật tốt, anh đã thật vui vẻ rồi. Hiểu chưa?

Kiều Thư gật đầu dặn dò:
– Hứa với em, luôn giữ liên lạc, không được đi rồi là hoàn toàn bỏ rơi em.
Trần Tú khẽ cười, vừa ôn nhu vuốt tóc cô, vừa nhẹ nhàng nói:
– Anh hứa….
Chỉ một câu này, nhưng Trần Tú tự thấy rằng…thời khắc này, mình đã thật sự buông ra, thật sự bỏ xuống, trong lòng anh không biết là tư vị gì, chỉ là tất cả đều mơ hồ, không rõ ràng mà thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.