Tìm Lại Niềm Tin

Chương 37


Bạn đang đọc Tìm Lại Niềm Tin – Chương 37


Minh Hải nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đen thâm trầm của Minh Tùng, rất thẳng thắn mà nói khiến Minh Tùng hơi cúi đầu. Đúng là như vậy…chỉ có điều, anh quá yêu Kiều Thư…không muốn cô ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào. Thoát khỏi sự chững chạc vừa rồi, Minh Hải với mái tóc vàng kim vuốt cao lên kiểu cách, cùng đôi mắt xanh biếc đào hoa lại trở về với con người vốn có của mình. Ánh mắt đong đưa lãng tử nhìn Minh Tùng, đôi môi mọng đỏ hơi hé:
– Và em rất vui, khi không cần phải xịt keo mầu nâu lên tóc. Anh biết mà, em rất thích mái tóc vàng của chúng ta.
Sau đó Minh Hải tiến vào bên trong, chuẩn bị cho buổi tiệc, nhìn Minh Hải rời đi, Minh Tùng khẽ mỉm cười, đúng vậy, thời gian qua, Minh Hải giúp anh thật nhiều. Vì Minh Tùng muốn hạn chế bớt đi sự đau lòng của Kiều Thư khi bắt gặp một người giống anh, nên đã yêu cầu Minh Hải mỗi khi gặp Kiều Thư thì thay đổi màu tóc một chút…. Haizzz không biết khi nào Minh Hải mới thành thật là con người thực của mình, rũ bỏ đi vẻ ngoài chơi bời và bất cần kia nữa. Thực ra Minh Hải cũng là một người rất sâu sắc, chỉ là không khi nào muốn biểu hiện ra mà thôi.
Một lúc sau, buổi tiệc bắt đầu, trước tiên là những tiết mục trình diễn của các em trong cô nhi viện, được mọi người nhiệt tình hưởng ứng và đón nhận. Sau khoảng 2 tiếng, tất cả các tiết mục đã trình diễn xong, Minh Hải mặc một bộ âu phục đen xuất hiện trên sân khấu.
– Xin chào tất cả mọi người. Tôi là Minh Hải GĐ của Tùng-Hải, hôm nay tôi sẽ chủ trì buổi đấu giá. Mong mọi người nhiệt tình ủng hộ.
Nói xong, Minh Hải đưa mắt nhìn khắp phòng một lượt, vừa như kiếm tìm bóng dáng ai đó, nhưng lại hơi dừng trước ánh mắt ngạc nhiên của Kiều Thư đang nhìn mình.
Kiều Thư lên tiếng hỏi Andy bên cạnh:
– Andy, không phải Minh Hải tóc đen hay sao?

– Không, Minh Tùng và Minh Hải chỉ khác nhau màu mắt thôi.
Kiều Thư khẽ nhíu mày khi nghe Andy trả lời…tại sao lại phải cố tình thay đổi. Khi nhìn thấy Minh Hải, Kiều Thư cũng vô thức nhìn quanh phòng tiệc một lượt…nhưng dường như không thấy người cần tìm, cô hơi cụp ánh mắt thất vọng xuống, lại nghe Trần Tú bên cạnh nói:
– Kiều Thư, em thử xem chúng ta nên mua cái gì nào?
Khi ấy cô mới hướng ánh mắt lên trên, nhìn thấy khoảng 5 chiếc tủ kính phía bên trong đang trưng bầy những đồ vật có giá trị. Minh Hải lại lên tiếng:
– Chắc hẳn quý vị ở đây đã nhận ra đồ vật đầu tiên mà Tùng-Hải muốn đấu giá. Chiếc bình cổ này có đến 300 năm tuổi, được làm từ thời vua Ung Chính, hoa văn trên bình là 8 con dơi đang vờn mây, vờn hoa. Nếu có được chiếc bình cổ này trong nhà, xét về phong thủy, quý vị sẽ may mắn về tiền tài, thăng quan tiến chức. Đây cũng là sản phẩm đắt nhất trong buổi đấu giá ngày hôm nay. Giá khởi điểm là 2 triệu USD.
Một trận xôn xao khi mọi người thấy chiếc bình cổ quý giá mới có tin tức không lâu từ phía Trung Quốc mới giám định, hôm nay đã có mặt ở đây…thật rõ ràng, Tùng-Hải là một công ty như thế nào. Nhưng cũng rất nhanh, qua một hồi tranh đấu, chiếc bình cổ đã tìm được chủ nhân của mình. Sản phẩm thứ hai là bộ trang sức nữ, gồm dây chuyền, lắc tay, nhẫn và hoa tai nạm kim cương đặc sắc của Frost of London với giá 500 nghìn USD cũng nhanh chóng được Jacky đấu giá tặng cho bà xã.
Tiếp theo là chiếc đồng hồ nam, sản phẩm có hạn của Frost of London, được Kiều Thư để mắt tới. Chiếc đồng hồ này rất hợp với Trần Tú, mầu trắng bạc sáng chói, khỏe khoắn với viền đá trắng bao bọc bên ngoài, mặt kính mượt mà, phía trong là 3 chiếc kim đều bằng vàng, ở giữa là một viên kim cương nhỏ xinh lấp lánh. Kiều Thư lập tức lên tiếng ra giá, có vài người cũng trả giá cao hơn, nhưng vì quyết tâm mua cho bằng được, vậy nên Kiều Thư không ngại ngùng đưa ra giá gấp 6 lần giá khởi điểm. Cả phòng im lặng, khi Minh Hải tuyên bố chiếc đồng hồ thuộc về Kiều Thư, Trần Tú đứng bên cạnh mới ghé tai cô thì thầm:
– Anh không nghĩ chiếc đồng hồ đó hấp dẫn em như vậy.
– Vì em muốn tặng anh. Quả thực rất hợp với anh.
Kiều Thư cười nhẹ trước ánh mắt ôn nhu của Trần Tú, nhưng cô cũng không hề biết, trong lòng anh lại không giống như vẻ ngoài bình thản và thích thú kia, một thoáng trái tim anh thật sự trùng xuống… Kiều Thư…là em muốn trả lại cho anh thời gian sao???
Khoảng hai tiếng sau thì bữa tiệc cũng thực sự kết thúc, Minh Hải trực tiếp mang đồng hồ đến cho Kiều Thư. Anh nhàn nhạt cười:
– Thật cảm ơn TGĐ Kiều Thư, có thể ra giá thoải mái như vậy.
– Không có gì, chỉ là hợp ý, hơn nữa cũng chỉ là một hình thức từ thiện.
Cô đưa tay nhận lấy chiếc hộp từ tay Minh Hải, cũng không nói gì hơn, chỉ khẽ gật đầu, tỏ ý tạm biệt rồi quay bước ra phía cửa. Minh Hải từ phía sau lên tiếng:
– Hôm nay rất thành công, cảm ơn cô, ngày mai tôi sẽ cho người đến giải quyết nốt công việc với công ty cô.
Nhìn lại phía Minh Hải, Kiều Thư nhẹ nhàng cười, dưới ánh đèn vàng chói lóa, nụ cười ấy của Kiều Thư nhàn nhạt mang chút gì đó yếu ớt, xa xôi, lại như một cơn gió xuân thoảng đến, phút chốc quyến rũ khiến Minh Hải kinh ngạc, cô nói:

– Tôi mới là người phải cảm ơn…cảm ơn anh…về tất cả.
Nói xong, thân hình mảnh mai bước thẳng ra ngoài cửa, lên xe của Trần Tú, rời đi…để lại một ánh nhìn luyến tiếc, sâu thẳm ở phía sau.
Nhìn Minh Tùng ngẩn ngơ, Minh Hải vỗ mạnh vào vai anh, rồi đặt vào tay Minh Tùng chiếc chìa khóa, Minh Hải nói:
– Còn không mau đi, cả một buổi tối anh lãng phí thời gian chưa đủ hả? Xe ở ngoài, anh còn không hành động, khẳng định cả đời anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn lại như thế này mà thôi.
Nói rồi Minh Hải quay đi, sau đó thở dài một hơi…cô gái này…mãi mãi sẽ là điểm yếu của Minh Tùng.
Minh Tùng nắm chặt chìa khóa trong tay, anh không biết nếu bây giờ xuất hiện trước Kiều Thư thì phải nói gì, làm gì…một bác sĩ tâm lý như anh, khi phải giải quyết việc của chính mình, thì lại không có khả năng. Minh Tùng lặng lẽ ra xe, chạy về hướng nhà Kiều Thư. Khi anh tới nơi, chỉ thầy Kiều Thư mỏng manh trong bộ lễ phục mầu trắng thanh khiết, khoác hờ hững chiếc áo vest đen ngắn, đang đứng đối diện cùng Trần Tú. Ánh đèn mạnh mẽ hắt lại, in bóng của hai người họ xuống mặt đường lạnh ngắt, cũng như in vào trái tim đau nhức của Minh Tùng hình ảnh Kiều Thư đưa ra trước mặt Trần Tú chiếc hộp đồng hồ mà cô đã cố gắng giành giật kia.
– Em cố gắng như vậy, là muốn tặng anh chiếc đồng hồ này, anh nhận chứ?
Kiều Thư tươi cười nhìn Trần Tú, anh thâm tình nhìn sâu vào đôi mắt đen lấp lánh của cô đang phản chiếu duy nhất bóng hình của mình mà hỏi:
– Vì sao em cho rằng chiếc đồng hồ này hợp với anh?
– Em cũng không biết, chỉ là khi nhìn thấy, đã rất muốn tặng anh mà thôi.
Trần Tú cười hiền, nhận lấy chiếc hộp tinh xảo:

– Được, vậy nếu anh từ chối thì thật là bất lịch sự đúng không? Vì là tâm ý của em, nên anh sẽ giữ gìn rất cẩn thận. Em lên nhà nghỉ đi.
Trần Tú yêu thương xoa đầu cô, Kiều Thư nhẹ nhàng hỏi lại anh:
– Anh không lên nhà thật sao? Hay lên uống cafe rồi về.
– Thôi anh còn chút việc, em cũng mệt rồi, mau lên thay đồ rồi đi nghỉ.
Kiều Thư gật đầu nói:
– Vậy thôi em lên trước, mai em gọi cho anh. Ngủ ngon nhé.
– Ừm…em cũng vậy.
Trần Tú nhìn Kiều Thư đi rồi, mới lấy ra một điếu thuốc, châm lửa hút… Đang trầm ngâm thì có cảm giác ai đó tới gần. Quay sang thì thấy Minh Tùng giấu hai tay trong túi quần, chầm chậm đi lại. Nhìn Minh Tùng lúc này vẫn kiêu ngạo như một người quyền quý, nhưng ánh mắt nâu đen sáng lên trong đêm tối cũng không giấu đi được vẻ phức tạp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.