Bạn đang đọc Tìm Lại Niềm Tin – Chương 2
Minh Tùng giật mình, nhìn sâu vào đôi mắt đen đang không rõ chuyện gì của Kiều Thư, lấy tay búng mạnh vào vầng trán xinh đẹp của cô, khiến Kiều Thư giật nảy mình, kêu lên á….
– Tỉnh chưa ?
Kiều Thư nhìn Minh Tùng gật gật đầu. Anh đứng lên, dáng người 1m82 của anh cao lớn, bao trùm lên Kiều Thư bé nhỏ đang ngồi ở ghế. Anh quay bước đi vào bếp, cô mới từ từ đứng dậy, ngước nhìn tấm lưng anh…vì sao lại có cảm giác muốn chạm vào một chút… Kiều Thư hơi với tay ra, bất ngờ Minh Tùng quay người lại, hơi nhíu mày, anh hỏi :
– Vẫn chưa tỉnh ?
Nhanh chóng rút tay về, cô vươn vai lên nói :
– Đói quá hoa cả mắt.
– Trưa nay không ăn ?
– Ừm, nhanh đi ăn, nếu không tôi xỉu ra đây bây giờ.
Sau đó hai người im lặng nhanh chóng ngồi vào bàn, ăn xong Kiều Thư đi tắm, Minh Tùng rửa bát, dọn dẹp nhà… Haizzz cô thật hài lòng với người giúp việc như Minh Tùng nhé, rất gọn gàng, sạch sẽ, lại không làm phiền cuộc sống của cô, nấu ăn thì đặc biệt ngon miệng. Vừa sấy tóc xong, thì Minh Tùng gõ cửa phòng :
– Anh vào đi.
Minh Tùng bước vào, mùi sữa tắm dịu dàng bao trùm khắp căn phòng khiến anh dễ chịu. Anh phát hiện, Kiều Thư không khi nào dùng nước hoa, nhưng sữa tắm và dầu gội của cô rất đặc biệt, lưu lại mùi hương rất lâu, cũng rất dễ chịu. Anh nhìn cô trong bộ đồ ngủ thoải mái bằng lụa hồng, hơi hắng giọng :
– Ra ngoài cùng tôi một chút đi, tôi muốn mua ít đồ, cô chọn giúp tôi.
Sau đó anh nhanh chóng ra khỏi phòng, không để Kiều Thư kịp nói gì, cô gái này, nghĩ anh thật sự mất cảm giác với người khác phái hay sao chứ. Làm sao không rung động được khi thấy một cô gái nhỏ bé trong bộ đồ ngủ đáng yêu như vậy được chứ, dáng vẻ Kiều Thư thật giống một học sinh nhỏ bé, nhưng lại thu hút với đôi mắt không quan tâm điều gì, nước da nâu khỏe khoắn, nhưng cổ tay cô rất mỏng manh, chỉ sợ có chạm vào cũng không dám dùng sức…mà nếu mái tóc kia dài ra, thì nhìn cô sẽ như thế nào nhỉ…
Minh Tùng khẽ lắc đầu, anh trở về phòng mình ở đối diện phòng Kiều Như để thay đồ. Căn phòng này, không thể bằng một góc phòng của anh, nhưng được cái rất thoải mái và sạch sẽ… Một người luôn ở biệt thự như anh, phải ở chung cư, dù là chung cư cao cấp thì cũng đã cố gắng rất nhiều..haizzz chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là xong rồi. Minh Tùng ra đến ngoài, cũng vừa lúc Kiều Thư chuẩn bị xong, cô mặc chiếc quần Jeans đen bó sát, một chiếc áo len cao cổ mầu trắng, bên ngoài khoác chiếc áo gió mầu rêu phong cách dài tới đùi, rồi đi đôi bốt cùng mầu áo, cao tới đầu gối. Trên đầu đội chiếc mũ len tinh nghịch, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu. Thấy Minh Tùng nhìn mình không chớp mắt, cô nhún vai :
– Đi thôi, sao còn đứng đó. Anh biết lái xe chứ ?
Minh Tùng gật đầu…cô gái này, trong cái nhu hòa lại xen cái mạnh mẽ, trong cái yểu điệu, lại chứa cái độc lập, thật khiến anh không muốn dời mắt. Hai người xuống nhà để xe, Kiều Thư lên ghế phụ, bật điều hòa, rồi Minh Tùng lái xe về phía Thiên Minh. Kiều Thư thật không muốn tới tòa nhà Thiên Minh chút nào, cô sợ sẽ chạm mặt Kiều Như ở đó, nhưng giờ là buổi tối, chắc cũng không gặp đâu, hơn nữa cô chỉ là đi mua đồ, không đến nỗi may mắn như vậy được…mà anh chàng này đúng là công tử đi, đã thất nghiệp lại bị đuổi khỏi nhà rồi mà vẫn dùng đồ của Thiên Minh…
Đến nơi, hai người gửi xe rồi cùng đi vào, tới gian hàng đồ mùa đông, Kiều Thư chọn cho Minh Tùng một vài thứ vừa người rồi nói anh ôm vào phòng thử. Cứ mỗi khi anh bước ra là lại khiến người khác giật mình…sao có người…mặc gì cũng vừa vặn, phù hợp và thu hút thế không biết, nếu để anh chàng người mẫu nam nào nhìn thấy, chắc cũng phải ghen tức mà bỏ nghề mất ấy chứ. Cuối cùng họ thu gom được không biết bao nhiêu là sản phẩm. Kiều Thư muốn xem anh tính tiền như thế nào thì lại thấy gương mặt đẹp trai của Minh Tùng thản nhiên :
– Cô trả tiền đi.
Cứ nghĩ mình nghe nhầm thì lại thấy anh nói :
– Tiền parttime của tôi, cô trả tiền đi.
Trời, có ai đi làm bán thời gian mà được trả tiền ngang ngửa với chỗ quần áo đắt tiền và đẳng cấp này không đây ? Tuy ngạc nhiên nhưng Kiều Thư cũng miễn cưỡng lấy thẻ của mình ra, đưa cho nhân viên bán hàng quét thẻ, rồi đưa địa chỉ để lúc nữa họ giao hàng… Haizzzz đây là một vụ đầu tư không có lãi, đi mất mấy năm tiền lương của cô rồi, tuy anh ta phục vụ rất tốt, cô rất hài lòng, nhưng vẫn không thể để thua lỗ như vậy. Kiều Thư trừng đôi mắt đẹp mà nói :
– Chỗ tiền ấy đủ trả lương anh vài năm đấy. Đây là tôi cho anh ứng trước, từ giờ phải vắt kiệt sức lao động mà làm, nếu không làm đủ 5 năm thì sau này phải trả lại cho tôi, nghe rõ chưa.
Minh Tùng khẽ gật đầu, buồn cười với biểu cảm của cô, anh cũng tự tính, chỉ 5 năm thôi ư…cô gái này trả lương cho anh cũng thật là quá cao đi.
Vừa tính tiền xong, Minh Tiệp và Kiều Thư quay ra, thì ngay lập tức nhìn thấy Kiều Như cùng một vài người đi gần về phía mình, nhìn cô ấy có vẻ như đang kiểm tra và bàn giao công việc, thấy Kiều Như sắp tới gần, Kiều Thư bỗng luống cuống tay chân, ước gì có chỗ nào đó để trốn được thì thật là tốt. Đang bối rối không biết làm sao, thì Minh Tùng chợt như một bức tường kiên cố che chắn trước mặt cô, anh ôm cô vào, dáng người cao lớn che khuất thân hình nhỏ nhắn của cô. Kiều Thư mềm nhũn người, giấu mặt vào bờ vai anh để trốn tránh, khi Kiều Như đi qua rồi, cô vẫn chưa hoàn toàn ổn định lại, nhịp tim tăng nhanh chưa có chiều hướng giảm. Minh Tùng thầm nghĩ, cô gái này luôn cho rằng mình mạnh mẽ, nhưng thực chất lại thật yếu đuối, cũng rất đáng lo, biểu hiện này…không biết chừng lại thật yêu Kiều Như ấy chứ. Anh buông Kiều Thư ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu, như một cô bé vừa bị dọa sợ, anh khẽ lắc đầu, gõ vào trán cô, khiến Kiều Như giật mình. Nhưng chưa kịp hoàn hồn, thì một tốp vài cô gái đi lại gần chào hỏi :
– Giám đốc Kiều Thư…đây là bạn trai chị sao ?
– Thật đẹp trai nhá.
– Khi nào chị tổ chức đây ?
– Hôm nay mới biết nhé, chị giấu kĩ quá, anh ấy đệp trai thế này, bảo sao bao nhiêu người theo đuổi mà không được.
– Chị thật có mắt nhìn người nha, hai người rất đẹp đôi.
Kiều Thư lại thêm một trận choáng váng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì xấu hổ, cô giả bộ nghiêm mặt nói :
– Các cô rảnh nhỉ, ngày mai làm cho tôi hai bản kế hoạch của chương trình sắp tới nhớ chưa.
Sau đó xoay người bước nhanh ra phía cửa, còn để lại Minh Tùng tự giải vây. Anh cũng nở nụ cười rất lịch sự, làm chao đảo mấy cô nhân viên. Sau đó ôm vài túi đồ nhỏ bước theo Kiều Thư.
Về đến nhà, cô nhanh chóng vào phòng thay quần áo và lên giường trùm chăn. Minh Tiệp thay đồ, pha hai ly sữa sau đó gõ cửa phòng Kiều Thư.
– Anh vào đi.
– Cô không khóa cửa phòng sao ?
– Tôi không quen.
– Có thêm tôi ở trong nhà mà cũng không cần khóa hả ?
– Anh thì sao, cũng đâu có hứng thú gì mà lo.
Nghe được câu này Minh Tùng quả thật là muốn gõ đầu cô nàng vài cái, nhìn anh đàn ông đích thực như thế này mà cho rằng anh không hứng thú với phụ nữ thật sao? Anh trừng mắt nói :
– Đâu phải chỉ mỗi chuyện nam nữ, cô không sợ nửa đêm tôi sang giết người cướp của hả ?
Kiều Thư nghĩ nghĩ một chút, rồi khuôn mặt ngây thơ nói :
– Nếu muốn giết người cướp của, anh chỉ cần cho thuốc vào đồ ăn là được rồi, không cần phải đợi đêm vào cắt cổ tôi đâu, tôi muốn chết cũng phải xinh đẹp một chút. Hơn nữa, trong nhà tôi có camera đấy, xong việc thì nhớ tìm xem tôi gài ở góc nào. Với cả tôi có một anh bạn làm cảnh sát rất để mắt tôi, anh không cẩn thận giết tôi xong kiểu gì cũng bị anh ấy tóm được.
– Cô đúng là…
Minh Tùng vừa cười vừa lắc đầu đưa cho cô ly sữa ấm :
– Uống đi cho dễ ngủ.
Cô nhâm nhi ly sữa lại ngây ngô ngẩng lên hỏi :
– Có cho thuốc vào không đấy ?
Lần này anh thật sự đưa tay ra gõ vào trán cô một cái cho bõ tức. Cô biết bài, hơi cười rồi né sang một bên. Rồi hai người an ổn ngồi bên nhau một lúc thì Kiều Thư nhỏ nhẹ lên tiếng :
– Sao lúc đó anh biết mà giúp tôi ?
– Ánh mắt của cô nhìn cô gái ấy…có lẽ do chúng ta giống nhau nên tôi hiểu. (anh thật muốn tự cắn lưỡi mình mất thôi)
Kiều Thư nhìn sang sườn mặt kiêu hãnh của anh giờ thật gần gũi, gió đêm lùa vào, làm lay động tấm rèm cửa trắng. Minh Tùng đứng lên, thân ảnh cao lớn với chiếc quần trắng mỏng và chiếc áo thun cổ tim phóng khoáng, anh đi lại đóng cánh cửa sổ đang mở và nói. – Ngủ sớm đi, mai tôi gọi cô dậy.
Rồi mang ly sữa dở dang trên bàn đi ra ngoài. Kiều Thư đánh răng xong cũng chui vào chăn. Cô nhớ lại lần nói chuyện gần nhất với Kiều Như, quả thật cô rất muốn Kiều Như quay lại với Văn Quốc. Khi đó cô đã muốn nói với cô ấy, thật ra Văn Quốc và cô chưa thực sự làm ra cái chuyện không chấp nhận được ấy. Nhưng đúng là không còn quan trọng nữa, chỉ cần cô ấy nhìn thấy hai người không mặc gì đang quấn lấy nhau thì cũng đủ để đau khổ rồi. Cô cũng rất hiểu tính cách Kiều Như, cô ấy sẽ không khi nào chấp nhận vì yêu cô ấy, mà cô làm ra cái chuyện đáng xỉ nhục kia… Là cô tự tay chặt đứt tất cả, cũng không có gì để trách móc, chỉ cần bây giờ Kiều Như hạnh phúc là đủ rồi, cô sẽ không xuất hiện trước mắt cô ấy nữa. Kiều Thư nhắm mắt, cứ nghĩ sẽ phải ép mình đi vào giấc ngủ, nhưng không ngờ lại rất nhanh đã ngủ say..chẳng lẽ do uống sữa ấm trước khi đi ngủ ?