Bạn đang đọc Tìm Lại Niềm Tin – Chương 15
Người bạn kia của Kiều Thư nhìn Minh Tùng và Kiều Thư bằng ánh mắt thăm dò. Thấy Minh Tùng mặc chiếc quần thô thụng nghịch ngợm như học sinh, bên trên là chiếc áo phông mầu vàng chói, khoác chiếc sơ mi trẻ trung bên ngoài, lại đội thêm chiếc mũ lưỡi trai lệch về một bên, càng khiến cô ta lầm tưởng là cậu sinh viên đại học năm nhất năm hai. Nhìn sang Kiều Thư trẻ trung năng động trong chiếc áo đôi kiểu cách giống với Minh Tùng, trên cổ lại là một chuỗi dây phong cách, chiếc quần jeans dài đến bắp chân, xắn thêm vài gấu rất trẻ trung, đầu cũng đội mũ lưỡi trai giống anh chàng kia, nhìn Kiều Thư nhỏ nhắn lại càng năng động. Cô ta ghen tỵ…tại sao Kiều Thư khi nào cũng như học sinh trung học vậy chứ, cô ta thì tuần nào cũng phải đi thẩm mỹ viện căng da mới được như vậy, thế mà Kiều Thư này…lại còn có thể quen với một anh chàng đẹp trai ngời ngời thế kia…thật là không đành lòng mà… Cô ta cười mỉa mai nhìn Kiều Thư từ trên xuống dưới rồi nói:
– Thật không ngờ hôm nay lại gặp cậu trong bộ dạng này…đừng nói với tôi cậu đang cưa sừng làm nghé đấy nhé. Qua lại cả với thanh niên trẻ tuổi…định…
– Kiều Thư…thím này là họ hàng xa của em à?
Kiều Thư bật cười khi nghe Minh Tùng ngắt lời, đả kích Phương Thảo…trước vẻ mặt xanh trắng của Phương Thảo, cô cũng làm ra vẻ hồn nhiên mà trả lời:
– Không phải đâu, đây là Phương Thảo, bạn học cùng em năm cấp ba.
– Hả, bạn học??? Đừng đùa nha, thím này ít nhất cũng phải hơn em cả chục tuổi ấy chứ…
Kiều Thư nhìn Minh Tùng phóng đại, gương mặt anh tỏ ra ngạc nhiên như thật khiến cô không nhịn nổi mà cười phá lên nói:
– Không phải chứ, anh nhìn xem, bạn em xinh đẹp, lại mô đen như vậy cơ mà.
Minh Tùng nhíu mày, anh tiếp tục nói, dù nhìn thấy Phương Thảo đã bốc hỏa lên tận đỉnh đầu.
– Ừm…hình ảnh này của bạn em, khiến anh liên tưởng đến các bà các cô đang ở tuổi…hồi xuân…
Lần này thì Kiều Thư thật không thể nhịn được nữa, cô ngồi hẳn xuống, không để ý hình tượng gì của mình mà ôm bụng cười nghiêng ngả, cũng không nhìn xem Phương Thảo đã tức giận đến nỗi tím tái cả mặt, nghẹn lời không nói lên được điều gì nữa. Đôi mắt được tô đen sì, lắp lông mi giả dài ngoằng đang không kiêng nể gì mà liếc nhìn hai nhân vật kẻ tung người hứng trước mặt, cô ta gằn giọng:
– Cậu thanh niên, trước mặt người lớn không nên hỗn láo. Cậu không biết phép lịch sự hả?
Kiều Thư hơi dừng cười, cô vẫn ngồi ở ghế đá bên đường, thoải mái nhìn Minh Tùng đo ván Phương Thảo như thế nào. Kiều Thư nhàn nhã vắt chéo chân, dựa lưng vào thành ghế, chống một tay lên, nghiêng đầu nhìn Minh Tùng trước mặt. Không ngờ anh lại nhanh chóng ngồi xuống cạnh cô, phong thái nhàn tản. Nhìn Phương Thảo đi giầy 11 phân, mặc chiếc váy ngắn sắp muốn phơi bày tất cả trước mắt thiên hạ mà mỉa mai:
– Tôi không định nghĩa được lịch sự là như thế nào, nhưng tôi không được dạy lịch sự là phải cố tình châm chọc người khác. Tôi không biết ý nghĩa rõ ràng của cụm từ cưa sừng làm nghé nhưng tôi thấy có người muốn làm nghé đến chết đi, mà sừng cứng quá cưa không nổi, nên hậm hực mà đâm chọc.
– Cậu…
Phương thảo cứng họng nhìn Minh Tùng trân trân…anh ta…tại sao anh ta có thể không ngại ngùng mà nói ra như vậy chứ… Lại thấy Minh Tùng tiếp tục:
– Và tôi cũng không khi nào vội kết luận người khác nhỏ vai vế hơn mình, ở đời phải biết mình là ai…hiểu chưa…thím??? Đừng có lúc nào cũng dương oai giễu võ, kẻo lại bị gậy của chính mình đập vào lưng như hôm nay. Cầm lấy cái này, về mở google tìm hiểu nghe chưa?
Minh Tùng kéo Kiều Thư mặt còn mang theo ý cười đứng lên, tiện thể lấy trong ví da hàng hiệu tấm danh thiếp đưa cho Phương Thảo còn đang tức nghẹn họng nhìn Kiều Thư và Minh Tùng. Anh cười khẩy rất thâm sâu mà bỏ lại một câu:
– Về nhà việc đầu tiên nên làm..chính là soi gương nghe thím… Kiều Thư mình đi chơi tiếp thôi, không cần ở đây quan tâm bà thím mất thẩm mỹ này…từ sau chúng ta không cần đi đoạn đường này nữa nhé..
Minh Tùng vừa đi còn vừa nói chuyện với Kiều Thư, thanh âm đủ để Phương Thảo ở phía sau nghe thấp thoáng, điên cuồng cắn chặt môi đỏ chót, tay thì nắm chặt tấm danh thiếp. Nhưng lại điên cuồng mở tấm danh thiếp ra, không tin Kiều Thư luôn tốt số như vậy, luôn chiến thắng cô ta… Nhìn tấm danh thiếp in rõ ràng David Minh Tùng_ viện trưởng viện Tâm Lý A
Địa chỉ :………………………………………………………
Một hàng tiếng Pháp kèm theo và địa chỉ tại Pháp nơi mà cô ta không thể biết đến… Bảo sao Minh Tùng lại nói cô ta tra google… Phương Thảo nghiến răng kèn kẹt…”viện trưởng”???…Kiều Thư…lại chịu nhục trước mặt cô thêm một lần rồi.
Thấy Kiều Thư có vẻ suy nghĩ gì đó mà không đi cùng mình, Minh Tùng thấy lạ, tiến lên hỏi:
-Em không vui?
Kiều Thư hơi quay lại nhìn trực diện vào Minh Tùng, nhíu mi tâm mà nói:
-Tthực tế em không biết gì về anh.
-Em muốn biết điều gì?
-Không có gì…chỉ có điều…cái gì cũng không biết.
Cô gượng cười mà bước tiếp, bóng dáng bất lực, cô đơn, nhưng nhìn vẫn thẳng thắn, kiên cường. Minh Tùng đau lòng, tiến lên ôm lấy thân hình nhỏ bé. Từ phía sau anh thì thầm chỉ đủ để cô nghe được:
-Anh là bác sĩ. Làm ở bệnh viện bên Pháp. Nơi này là quê ngoại anh. Anh về đây vì một lý do. Chính là làm cho em hiểu, em có thể tin tưởng và có khả năng yêu thương người khác giới. Một thời gian nữa anh sẽ nói thật rõ cho em hiểu anh…có được hay không?
-Em muốn…lấy một tấm card của anh…nếu sau này lỡ anh bỏ trốn, em có thể đến tìm anh, làm loạn lên, nói ọi người biết anh lừa dối em.
Minh Tùng khẽ cười, vừa đưa tấm card cô vừa nói:
-Bé ngốc, anh chỉ lo em bỏ rơi anh thôi. Anh mong em mỗi ngày sẽ tin tưởng anh nhiều hơn một chút.
Kiều Thư cũng không nhìn qua tấm card, cô trực tiếp cho vào túi rồi xoay người lại, ôm lấy Minh Tùng ấm áp nói:
-Tết này, anh cùng em đón giao thừa…có được hay không?
-Anh chỉ sợ bị em đuổi đi thôi.
Minh Tùng vừa nói vừa siết chặt thêm vòng ôm của mình… giờ phút này anh cần gì hơn nữa chứ.
Ngày 30 tết, trời lại lạnh hơn mấy hôm trước khá nhiều. Hai người cùng nhau đến thăm bà Thu Nga, rồi mới đi mua ít đồ. Họ vào một siêu thị mua thêm thức ăn, mứt, đồ uống chất đầy cốp xe. Rồi cùng nhau ra chợ hoa dạo chơi. Kiều Thư thích thú chạy nhảy như một đứa nhỏ đã lâu không được đi công viên. Minh Tùng bật cười nhìn theo bóng dáng vui vẻ của Kiều Thư. Anh thở dài hài lòng…cuối cùng cô ấy cũng có thể sống với đúng con người thật của mình. Tiến lên vài bước, bóng dáng cao lớn của Minh Tùng bao trùm lên thân hình nhỏ bé của Kiều Thư khom lưng nhìn chậu hoa ly năm bông hồng hồng đang tươi tỉnh khoe sắc, giữa tiết trời cuối đông lạnh giá. Cô hơi ngửi hương thơm hăng hắc của chậu hoa mà hài lòng.
-Rất thơm sao?
-Không, o_o khi ở xa thì thơm, lại gần thì có chút khó ngửi.
-Sao em có vẻ hài lòng vậy?
-Vì chợt hiểu..cái gì cũng nên vừa phải.
Khuôn mặt rạng rỡ, Kiều Thư đứng thẳng người, đối diện với Minh Tùng, anh ôm cô vào vòng tay của mình mà nói:
-Yêu anh thì không cần kìm nén, có thể yêu thật nhiều, thật nhiều…anh sẽ không khó chịu, mà ngược lại còn rất cao hứng.
Kiều Thư cười tươi tắn, ôm chặt lấy lưng Minh Tùng, rúc thật sâu vào khuôn ngực rộng lớn của anh. Khẽ kéo Kiều Thư ra, Minh Tùng quấn thêm một vòng khăn nữa giấu kín chiếc cổ mảnh khảnh của cô. Anh ôn nhu bao bọc mà nói:
-Phải biết giữ ấm, không được để bị nhiễm lạnh. Anh sẽ rất đau lòng, hiểu không?
Cô gật gật đầu, mạnh dạn ôm lấy cánh tay anh, rồi tựa đầu vào vai anh, hai người cùng nhau đi tiếp. Chợt cô dừng lại nói:
-Đã lâu em không sửa tóc rồi. Nhân tiện cuối năm, cùng em đi sửa tóc đi.
-Em muốn cắt?
Minh Tùng nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng hỏi lại. Kiều Thư nhìn ra anh có điểm mất hứng, liền khó hiểu lên tiếng:
-Không sao, nếu anh không muốn thì em đi một mình
-Anh muốn em để tóc dài.
-Vì sao?
-Chắc chắn sẽ xinh hơn.
Minh Tùng yêu thương mà vuốt nhè nhẹ mái tóc đã dài đến vai của Kiều Thư, tóc cô thật nhanh dài, cũng không còn mầu đỏ như trước. Nhìn Minh Tùng chăm chú vuốt tóc mình, Kiều Thư khẽ cười mà nói:
-Được, vậy khỏi sửa, anh suốt ngày nấu cơm, dọn dẹp nhà cho em, vì muốn hòa bình chung sống với anh, em sẽ chiều ý anh về mặt thẩm mỹ.o_o
Kiều Thư trêu chọc Minh Tùng, nhưng anh rất hài lòng mà cười rạng rỡ, Kiều Thư bỗng ngẩn ngơ nhìn anh. Hôm nay Minh Tùng mặc chiếc áo dạ mầu trắng cổ ạnh mẽ, một hàng 5 chiếc cúc đen to chạy dọc xuống, điểm nhấn đặc sắc ở cầu vai và tay áo. Mái tóc anh rực rỡ cả một vùng trời lạnh lẽo, da anh trắng, môi lại đỏ, khiến anh mang một chút nét đẹp nữ tính, nhưng sống mũi cao thẳng, sườn mặt cương nghị và ánh mắt nâu đen thâm trầm lại làm lên nét đặc trưng nam tính thu hút ở anh. Giờ phút này, trước mặt cô, người đàn ông vốn kiêu ngạo, lại thành thật bày ra vẻ mặt cao hứng chỉ vì một câu nói, một quyết định rất nhỏ bé của cô…thật khiến Kiều Thư choáng váng, không kìm lòng được, cô nói:
-Minh Tùng em thật hạnh phúc.