Bạn đang đọc Tìm Lại Niềm Tin – Chương 11
Kể từ hôm chôn cất mẹ xong, Kiều Thư chỉ ở trong phòng, không ăn uống, không ngủ nghỉ, cô chỉ ngồi trầm ngâm, thất thần trong phòng, cuộn thân hình lại, vòng tay ôm lấy đầu gối, và lúc nào cũng giữ chặt di ảnh mẹ. Khuôn mặt mệt mỏi, xanh xao tái nhợt, đôi mắt vô hồn, không mang theo bất cứ cảm xúc gì. Minh Tùng ngồi trước mặt Kiều Thư, mà cô như không nhìn thấy anh, không cảm nhận được sự tồn tại của anh. Minh Tùng xót xa lắc đầu:
– Kiều Thư…phấn chấn lại được không? Đã ba hôm rồi, nếu em cứ tiếp tục, chắc chắn sẽ không chịu nổi, mẹ em mà thấy em suy sụp như thế này, bác cũng thật đau lòng, bác sẽ không muốn người con gái bác yêu thương tự dày vò bản thân như vậy, chẳng phải trước khi mẹ em ra đi, em đã hứa sẽ sống tốt ư?
Ánh mắt Kiều Thư vẫn mơ màng nhìn ra phía cửa sổ, bầu trời đã sáng rõ, những áng mây trắng buỗn bã lững lờ trôi, chiếc rèm cửa mầu trắng lất phất bay vì cơn gió lạnh bên ngoài lùa vào. Cô thẫn thờ nói:
– Đi ra ngoài được không?
– Được, được, chúng ta cùng đi, em muốn đi đâu tôi đưa em đi.
Kiều Thư không nói gì, cô đứng lên, mở tủ lấy chiếc đầm dài được treo cẩn thận phía trong cùng, anh chưa khi nào thấy cô mặc qua. Nhìn Kiều Thư nhẹ nhàng vuốt ve chiếc váy, anh đoán có lẽ đây là món quà bà Thu Nga đã tặng cô. Kiều Thư không quay lại, cô nói:
– Đợi một chút.
Rồi Kiều Thư đi vào phòng tắm, tắm gội và thay đồ. Khoảng 15 phút sau, Kiều Thư uyển chuyển trong bộ váy hồng nhạt với chân váy mềm mại dài xuống tận gót chân, phía trên là vải cứng hơn, ôm sát vào thân người, cổ tầu kín đáo, tay áo phồng nhẹ lên ở vai và ôm sát lấy cánh tay cho tới khuỷu, có một hàng những viên đá trắng nhỏ lấp lánh chạy quanh eo thon của Kiều Thư và đính quanh nơi cổ tay áo, nhìn cô như một công chúa kiêu kì, quý tộc, lại như cánh hoa anh đào yểu điệu nhẹ nhàng khoe sắc. Những giọt nước nặng trĩu còn đọng từ trên tóc rơi xuống. Ra tới ngoài, Kiều Thư ngồi vào bàn trang điểm, lau khô mặt, cô nhẹ nhàng đánh một lớp trang điểm mỏng, che đi sự mệt mỏi và tiều tụy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Kiều Thư tô lớp son môi hồng tương đối hợp với màu váy, Minh Tùng vội lấy khăn lau đi chút nước còn lại và dùng máy sấy, sấy qua mái tóc lộn xộn của Kiều Thư. Khi đã tương đối, cô hài lòng đứng trước mặt Minh Tùng, mỉm cười nhẹ:
– Đi thôi.
Minh Tùng vẫn chưa kịp định hình lại chuỗi hành động của Kiều Thư, cũng là lần đầu tiên thấy cô mặc đồ như vậy, càng khiến anh ngạc nhiên hơn. Minh Tùng đứng lên, thân ảnh anh cao lớn mặc quần jeans tối màu, và áo len mầu xanh hài hòa, tiến tới bên cạnh Kiều Thư hỏi:
– Ăn chút gì trước được không?
– Không cần, cũng không có khẩu vị.
Cô nhàn nhạt cười nói tiếp:
– Cho anh 5′ để thay đồ.
– Không cần, chỉ lấy áo khoác là được rồi.
– Vậy thì đi thôi, tôi muốn ra chỗ mẹ tôi.
Minh Tùng nhanh chóng lấy xe đưa Kiều Thư đi, từ nhà cô tới đó cũng mất đến hai tiếng đồng hồ. Trên đường đi họ không nói gì với nhau, ngoài kia trời đang nắng đẹp, nhưng trong không gian nhỏ bé này thật u ám và khó chịu. Minh Tùng thỉnh thoảng quay sang Kiều Thư đang chăm chú nhìn đường phía trước, anh nén tiếng thở dài, rồi lại tập trung lái xe.
Khi xe dừng lại, Kiều Thư nhanh chóng mở cửa bước xuống xe, Minh Tùng cũng vội vàng theo cô. Từ phía sau nhìn thân hình mảnh mai và bóng lưng cô độc của Kiều Thư, anh thật muốn ôm trọn cô vào vòng tay của mình mà che chở, mà xoa dịu nỗi đau trong lòng cô. Trong tay Kiều Thư cầm bó hoa hồng trắng mua trên đường, đặt vào nơi mẹ cô yên nghỉ. Hành động của cô rất nhẹ nhàng và cẩn trọng, cô nói:
– Mẹ, con mang hoa hồng trắng mẹ thích nhất đến ẹ. Mẹ ở đây có thấy thoải mái không? Con rất nhớ mẹ, còn mẹ…mẹ nhớ con chứ?
Kiều Thư quỳ xuống vuốt ve di ảnh bà Thu Nga, rất dịu dàng cười:
– Mẹ thấy không? Hôm nay con mặc bộ váy mẹ tặng con khi sinh nhật 20 tuổi. Đã 7 năm rồi, con gìn giữ rất tốt, con cũng béo ra, nên mấy hôm nay phải nhịn ăn để mặc vừa vặn thật xinh đẹp ẹ thấy.
Kiều Thư chạm tay nhẹ nhàng lên lớp cỏ xanh mướt mà âu yếm:
– Khi đó con không chịu mặc ẹ nhìn, con chê bộ váy cầu kỳ, nữ tính, không phù hợp với con, nhưng thực ra con rất thích, đêm hôm đó, một mình con đã lén mặc rồi tự ngắm nghía bản thân trong gương thật lâu. Thầm khen mẹ khéo chọn, không những phù hợp với con, mà số đo cũng vừa khít.o_o. Mẹ…là con không ngoan không nghe lời mẹ, khiến mẹ buồn. Đến tận giờ mới ẹ nhìn thấy con gái mẹ hiền thục.
Kiều Thư cúi đầu, một giọt nước mắt nóng hổi trào ra:
– Mẹ…còn nhiều điều con chưa nói với mẹ quá…sao mẹ không cho con biết mẹ sắp ra đi, để con có thể bên mẹ nhiều hơn, mẹ biết không, con giận mẹ nhiều lắm, giận mẹ bỏ rơi con, giận mẹ giấu diếm con…giờ con nên làm gì để hết giận mẹ đây? Mẹ, ở đó mẹ có hạnh phúc hơn cuộc sống giả dối nơi này không? Mẹ thoải mái hơn không? Mẹ…mẹ đẹp như thế này, mẹ tốt như vậy…tại sao lại chọn nhầm người?
Minh Tùng đặt nhẹ tay lên vai Kiều Thư đang run rẩy, cô thầm thì tiếp tục nói cùng bà Thu Nga:
– Mẹ…con biết mẹ không hạnh phúc, mẹ vì con làm bao nhiêu việc, chịu đựng bao nhiêu thời gian, mẹ…cuộc đời này…cũng chỉ có mẹ là tốt nhất, phải không mẹ…
– Kiều Thư…trước khi ra đi, bác gái có đến nhà một lần, nhưng bác gái không cho tôi nói với em, hôm đó bác gái đến lúc em đang ngủ thiếp đi vì làm việc mệt mỏi, bác chỉ đứng ngoài nhìn em một lúc, bác nói vì bác đã không quan tâm em, bác nói bác là người mẹ không tốt…cuối cùng bác nhờ tôi quan tâm em, bác mong em sống hạnh phúc.
Minh Tùng nói ở phía sau Kiều Thư, cô cười tự giễu bản thân:
– Hạnh phúc ư? Mang tiếng là tiểu thư nhà giàu, sống trong nhung lụa từ nhỏ, nhưng tôi vốn không hề biết hạnh phúc là gì, tôi luôn ý thức được bố tôi không hề yêu quý tôi, nhìn những đứa trẻ khác được bố cưng nựng tôi thật thèm muốn, chỉ có mẹ…mẹ vì tôi mà cố gắng làm việc, cho tôi cuộc sống tốt nhất, mẹ vì tôi mà chịu đựng bố, chịu đựng sự dày vò của ông ấy, sự giả dối của ông ấy. Bao nhiêu năm…cũng vì tôi mà chịu đựng, nhưng tôi chưa từng cảm ơn mẹ, chưa từng nói ẹ tôi biết tôi yêu bà ấy nhường nào…
– Mẹ em hiểu tất cả mà, vì quá yêu thương em nên bác gái mới không muốn nhìn thấy em đau khổ, mới giấu em bệnh tình của mình. Em đừng phụ lòng mong mỏi của bác gái chứ, nhìn thấy em như thế này…bác sẽ rất đau lòng. Em phải hiểu, mẹ em không hề bỏ rơi em, chỉ có điều em không nhìn thấy bác thôi, chứ thực ra…bác luôn nhìn em…luôn dõi theo em…
Kiều Thư cúi đầu, mái tóc dài qua gáy lòa xòa trước mặt, Minh Tùng ngồi xuống, ôm lấy thân hình run rẩy, giờ phút này, không còn một Kiều Thư mạnh mẽ, kiên cường nữa, cô chỉ là một cánh hoa anh đào mỏng manh, yếu đuối, thả mình theo làn gió không có nơi nương tựa, khiến anh tiếc thương và đau xót. Anh nhớ lại bản thân mình 8 năm về trước, cũng thảm hại hơn cả Kiều Thư giờ phút này, nhưng Minh Tùng ước gì có thể trọn vẹn nhận lấy hết nỗi đau trong lòng cô.
Kiều Thư tựa hẳn vào vòng tay của Minh Tùng, từng giọt nước mắt lặng lẽ trào ra, cô thổn thức:
– Con chỉ khóc hôm nay nữa thôi mẹ nhé, con đã hứa với mẹ…sống thật tốt, không để mẹ lo lắng, con sẽ nghe lời mẹ tất cả mọi chuyện, không cãi lời mẹ…được không, cho con buông thả bản thân một hôm nay nữa thôi.
Cô giấu gương mặt mình vào khuôn ngực rộng lớn, chắc chắn và an toàn của Minh Tùng, anh dịu dàng ôm lấy Kiều Thư, một loại trân trọng dịu dàng, yêu thương không muốn bất cứ thương tổn nào đến cô. Giây phút này Minh Tùng hiểu, bản thân mình thật sự muốn che chở và chăm sóc cho người con gái này, anh nguyện hi sinh mọi thứ để cô được yên bình…
Nhưng anh cũng không thể nghĩ, sau khi Kiều Thư rời mộ mẹ về nhà, cô sống như một người máy, cô vẫn ăn uống, ngủ nghỉ, nhưng lại đâm đầu vào làm việc không biết ngày đêm, khiến anh càng nhìn càng xót xa. Một tối buổi thấy Kiều Thư chỉ cắm cúi trong phòng làm việc, Minh Tùng thấy mình không thể ngồi yên được nữa, anh mở tung cửa và bước vào, bóng dáng anh bao trùm lên thân hình nhỏ nhắn của cô, Kiều Thư ngẩng nhìn lên liền thấy khuôn mặt Minh Tùng, anh không mang theo ý cười, ánh mắt lộ rõ sự mất kiên nhẫn, anh khom lưng, nắm cánh tay cô kéo lên, mạnh mẽ ôm cô vào ngực, giọng trầm thấp anh nói:
– Kiều Thư, tôi không muốn nhìn thấy em tự hành hạ bản thân mình.
– Anh định chuyển đi sao?
Kiều Thư lên tiếng nói khiến Minh Tùng giật mình buông cô ra:
– Em nói vậy là sao?
– Thì anh nói không muốn nhìn, không muốn nhìn thì phải chuyển đi chứ sao, nếu chuyển đi…thì nhớ số tiền lương anh nợ tôi.
Minh Tùng nhìn sâu vào đôi mắt buồn và trống rỗng của Kiều Thư, anh biết cô đang cố gắng tạo ra bầu không khí dễ chịu, cô nói:
– Anh không thể ép tôi sống như trước đây được, tôi không còn khả năng ấy, đây là tôi đã cố gắng hết sức có thể.
– Nhưng đây không có nghĩa là em sống.
– Vậy anh định nghĩa được sống là như thế nào sao? Còn với tôi thì không có chuẩn mực, không có khái niệm nào hết, đơn giản là tôi đang tồn tại, tồn tại giữa cuộc sống này mà thôi.