Đọc truyện Tìm Lại Anh Và Một Lần Nữa Yêu Anh – Chương 7: Bị bắt nạt
Mấy ngày sau Chi Nga chính thức vào học lớp 1B. Giấy tờ của cô được làm như một học sinh nhập học từ đầu năm. Thế mới biết, quen thân tiện thế đấy.
Chi Nga hàng ngày đi học cùng anh trai vì kì này hai anh em học buổi chiều còn mẹ dạy buổi sáng. Nhưng Kha ham chơi, chỉ lúc đi là đưa em gái đến trường còn lúc về thì chạy biến đi chơi với đám bạn.
Chi Nga vào học dở dang khi các bạn trong lớp đã kết bạn cả rồi, hơn nữa cô Triển còn rất ưu ái Chi Nga khiến các bạn trong lớp không ưa. Trong đầu có kế hoạch học nhảy lớp, lại chẳng hứng thú gì với mấy đứa nhóc con, đi học thỉnh thoảng còn tiểu són, ị đùn nên Chi Nga cũng lờ đi coi như không quen biết ai trong lớp. Chỉ có với thầy cô thì cô luôn lễ phép, tỏ ra thông minh và thân thiện.
Kết quả là: Chi Nga bị ghét.
Bọn con trai trong lớp nói: kiêu căng, nhờ hơi mẹ (vì mẹ Chi Nga là giáo viên của trường).
Bọn con gái nói: đồ nịnh hót giáo viên.
Chi Nga biết chuyện nhưng chẳng thèm nói gì, nghĩ trong bụng: ai thèm quan tâm chứ. Một người hai mươi tám tuổi như cô mà còn muốn chấp nhặt mấy đứa nhóc sáu tuổi sao?
Thái độ bất cần của Chi Nga đem lại kết quả là: lại càng bị ghét.
Tan học, Chi Nga một mình cầm cặp sách đi bộ theo con đê làng về nhà. Trên đê cũng có vô số những đứa trẻ khác đi bộ về. Con đê khá dài, sườn đê trồng cỏ tươi tốt, dưới chân đê là cánh đồng vừa cấy vụ đông xanh ngút ngàn. Cảnh tượng nói chung cũng đẹp và nên thơ nếu Chi Nga không nhớ lời nhận xét của cu Bin vài năm trước về con đê này. Nó nói con đê này là nơi ra đời của bao nhiêu đứa trẻ trong làng. Lúc đầu Chi Nga không hiểu, sau này mới líu lưỡi không nói được gì khi nhớ ra triền đê này là nơi hẹn hò lí tưởng của đám thanh niên trong làng mỗi tối và ở miền quê này bây giờ và nhiều năm sau đó vẫn chưa xuất hiện nhà nghỉ tính tiền theo giờ. Phát hiện này khiến Chi Nga cười muốn sặc khi ấy. Thằng em họ của cô có cần ăn nói ẩn dụ thế không?
Đang miên man suy nghĩ thì có người đẩy mạnh vào vai của Chi Nga. Vì đang đứng ở mép đê nên Chi Nga bị ngã, không biết lăn bao nhiêu vòng cuối cùng dừng lại bằng việc rơi tõm xuống ruộng lúa dưới chân đê. Chi Nga choáng váng, cố gắng gượng dậy, lóp ngóp bò ra từ ruộng lúa. Tiếng cười chỉ trỏ của đám trẻ con vang lên không dứt. Cả người Chi Nga dính bùn, cặp sách quần áo ướt nhoét. Mặt mày, đầu tóc cũng đầy bùn đất. Nhìn cô muốn có bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu. Nếu cô đúng là một đứa bé sáu tuổi, lúc này hẳn là bật khóc rồi.
Một cái bóng nhỏ vừa nhảy vừa chạy như bay tới. Đó chả phải anh trai thì ai? Chắc ai đó nhìn thấy cô bị ngã lên báo với anh.
Chi Nga chỉ cho là trò đùa ác của mấy đứa trẻ con, trong bụng thấy bực mình một chút chứ tuyệt đối không thấy tủi thân. Nhưng khi thấy ông anh trai hấp tấp lo lắng hỏi: “Có làm sao không?” thì Chi Nga bỗng dưng bật khóc.
Nhiều năm trước anh trai cưới vợ, Chi Nga và chị dâu không ưa nhau vì thế hai anh em càng ngày càng xa cách. Anh chị và các cháu ra nước ngoài thì liên lạc lại càng thưa thớt hơn. Ngay cả khi Quang mất, anh trai cũng chỉ gọi hỏi thăm bằng những câu khách sáo, thật tâm không hỏi cô được một câu chân thành “Có làm sao không?” như lúc này.
Thấy Chi Nga khóc, anh trai nhảy choi choi và chỉ tay vào đám trẻ con đang bu xung quanh nhìn, mặt anh trai đỏ gay lên quát:
“Đứa nào đẩy em ông? Đứa nào? Giỏi ra đây, ông đập chết!”
Chi Nga nhanh mắt nhìn thấy thằng cu Tuyên học cùng lớp với cô, nhà hắn cũng chỉ cách nhà cô có mấy bước chân. Cụ nội thằng cu này là anh trai của ông nội cô, vì thế nó phải gọi anh em cô là cô chú. Chắc mấy đứa trong lớp xúi nhau để thằng nhóc này đẩy Chi Nga đây. Mắt thấy thằng nhóc có vẻ chột dạ định rời đám đông chạy về trước. Chi Nga giơ tay chỉ.
“Nó, thằng ý đẩy em!”
Quả nhiên nghe thấy thế, thằng nhóc càng co giò chạy mau hơn. Anh trai đạp mấy thằng nhóc chắn đường, đuổi theo. Cu Bin nhà chú hai học trên Chi Nga một lớp từ đâu cũng xuất hiện. Sau khi chìa tay ra kéo Chi Nga đứng dậy, mặt nó hiện vẻ chán ghét khi nhìn bùn đất trên người cô lem vào tay nó. Chi Nga biết thằng nhóc này từ bé đã nổi tiếng ưa sạch sẽ. Mặc dù khó chịu nhưng nó vẫn lẩm bẩm:
“Để em đưa chị về.”
Chi Nga mỉm cười, dù tâm hồn có già cỗi cỡ nào thì một cô gái luôn luôn muốn được anh em mình bảo vệ. Cô đáp:
“Ừ, đi về!”
“Vừa khóc vừa cười, khó coi chết đi được.”
Cu Bin vẫn lẩm bẩm như một ông già, nó đi lên trước cô vài bước gạt mấy đứa đứng xem ra hai phía cho cô có lối đi. Không đi sóng đôi, nhưng cứ vài bước lại quay đầu nhìn một cái xem cô có theo kịp hay không.
Hai chị em đi về đến đầu làng thì thấy anh trai đang nhăn nhó bị mẹ xách cổ đứng đợi. Vừa nhìn thấy Chi Nga thì mẹ sửng sốt chạy vội tới hỏi dồn dập:
“Có bị làm sao không?”
Tay mẹ bất kể bẩn thỉu, bùn đất mà sờ nắn loạn trên người Chi Nga tìm xem cô có bị đau chỗ nào không. Cũng may ruộng đầy nước với bùn nên ngã không đau, chỉ bẩn với hôi thôi. Mẹ càu nhàu nhìn Chi Nga một lần nữa.
“Bảo sao thằng Kha lại nổi điên lên đuổi đánh cu Tuyên như thế, thằng nhóc kia cũng mất dạy thật, sao lại làm như thế với con gái chứ?”
“Sao mẹ không để con tẩn cho nó một trận?”
Kha hung hăng hỏi nhưng bị mẹ lườm cho một cái thì im bặt. Mẹ vừa đi làm cỏ ngoài đồng về, thấy Kha đang đuổi đánh còn cu Tuyên chạy trối chết. Ông nội của Kha là người bênh cháu số một trong làng thì bà nội với mẹ của Tuyên là số hai và số ba. Để hai thằng nhóc này đánh nhau thì kiểu gì hai nhà cũng có cảnh gà bay chó sủa vài tháng là ít. Thế nên mẹ phải xách cổ Kha lại. Nhưng nhìn thấy con gái lấm lem bẩn thỉu từ đầu đến chân thì lại thấy tiếc vừa nãy không để con trai đấm thằng nhóc kia mấy cái.
Chi Nga được mẹ cho lên xe đạp, chở về nhà trước. Tắm rửa sạch sẽ cho cô xong, mẹ kéo ba đứa trẻ vào buồng dặn tuyệt đối không được kể chuyện này cho ông nội nghe. Nói rồi mẹ chạy qua nhà thằng nhóc Tuyên. Kha được ông bênh nhiều thành quen, nên chưa bao giờ chịu ấm ức, giờ thấy em gái bị bắt nạt mà cậu không được đánh lại nên tức. Kha cứ liên tục vỗ về em gái.
“Yên tâm, thằng đó nhất định chết với anh.”
Nhìn bộ dáng anh trai như kiểu chỉ cần nhìn thấy cu Tuyên sẽ lao vào đánh, Chi Nga vừa buồn cười, vừa cảm động.
“Thôi anh ạ, anh đánh nó về mẹ lại đánh anh đấy!”
Bố không ở nhà, mà anh trai thì nghịch ngợm vô cùng, ông lại bênh nên ở nhà chỉ có mẹ mới trị được anh trai. Mà không biết bố nói gì với ông, chỉ riêng mẹ cầm roi đánh anh trai là ông không bênh. Anh trai mà bị mẹ đánh là ông xách điếu cày sang hàng xóm rít, chắc là vì bản thân ông cũng sợ không thắng được sự mè nheo của thằng cháu đích tôn mà lên tiếng bênh. Vì vậy mà muốn dọa anh trai chỉ có cách đem mẹ ra dọa. Quả nhiên nghe thấy Chi Nga nhắc tới việc mẹ đánh thì bàn tay của anh trai vỗ vai cô nhẹ dần, miệng anh ấp úng mãi không nói tiếp được. Sau đó anh trai quay sang nhìn cu Bin vẫn im lặng nãy giờ. Thấy bị chiếu tướng thằng nhóc nhảy dựng lên.
“Không được, em sợ mẹ với bà thằng Tuyên lắm. Đánh nó rồi mẹ nó với bà nó đến tận nhà chửi, bố em lại nhốt em vào chuồng lợn.”
Chú hai rất hung tính, nếu đánh con thì chỉ có nước thừa sống thiếu chết. Bố với chú út khuyên nhiều lần mới đỡ chút, chuyển từ đánh con sang ném vào chuồng lợn. Nghe có vẻ tốt hơn là bị đánh, nhưng mỗi lần ném vào chuồng lợn thì phải đợi tới tối mịt, bị đói lả ra, thím hai khóc lóc cầu xin thì chú mới thả ra. Mà với một đứa ưa sạch sẽ như thằng Bin thì hình phạt này so với bị đánh cũng không khá hơn là mấy. Nghe thấy thế anh trai cũng nghẹn họng không dám sai thằng em đi đánh cu Tuyên nữa.
Một lát sau mẹ về, mặt đỏ bừng, có vẻ giận lắm. Chi Nga thở dài, mẹ có bao giờ cãi nhau với ai đâu. Sang nói chuyện với mẹ và bà cu Tuyên, chắc người ta chả để ý lí lẽ nói qua nói lại khiến mẹ phát bực. Chi Nga tụt xuống giường, chạy lại cầm tay mẹ đong đưa.
“Mẹ ơi đi nấu cơm!”
Mẹ thấy con gái hiểu chyện thì gượng cười xoa đầu Chi Nga một cái rồi thở dài dắt tay cô vào bếp. Chi Nga nghe thấy mẹ lẩm bẩm rất nhỏ: “Biết thế vừa nãy để mặc thằng Kha đánh cho cu Tuyên một trận.”
Hôm sau, không biết mẹ dặn gì anh trai, thấy anh cẩn thận đưa Chi Nga đến tận lớp. Vừa vào lớp anh đã đứng trên bục giảng chỉ vào Chi Nga nói:
“Em gái tao, đứa nào bắt nạt, tao đập chết!”
Nói xong thì phồng má trợn mắt nhìn cả lớp một lượn mới nghênh ngang ra khỏi lớp. Chi Nga trố mắt nhìn anh trai, trong bụng lại thấy ấm áp lạ thường. Anh trai cô không chỉ có bản tính thần giữ của, mà còn thừa hưởng tính bênh người thân của ông nội. Tại sao khi lớn lên, cô chỉ nhớ ngày bé bị anh trai bắt nạt mà không nhớ được cô từng được anh bảo vệ như thế này?
Chi Nga đoán được vì sao cu Tuyên lại là người đẩy cô. Cả lớp ai chả biết Chi Nga là con gái cô giáo Ngân. Sau này càng lớn càng coi thường giáo viên, chứ lớp một giáo viên đối với học sinh như thần ấy. Học sinh nào cũng sợ giáo viên, chỉ có thằng nhóc Tuyên luôn được bà với mẹ bênh vực nên chả sợ, nhà lại gần thấy mẹ Chi Nga hiền, có thể chính nó vỗ ngực nhận đẩy Chi Nga hoặc cũng có thể bị bạn cùng lớp xúi. Sau chuyện đó, mặc dù biết hôm qua bị anh Kha đuổi đánh, cu Tuyên chắc là không dám bắt nạt Chi Nga nữa rồi nhưng cô vẫn tránh xa thằng nhóc ấy ra.
Chi Nga tưởng mọi chuyện tưởng dừng ở đấy ai ngờ tối hai ngày sau, ba mẹ con chuẩn bị đi ngủ thì mẹ cu Tuyên hầm hầm đem thằng con đầu tóc ướt nhẹt, mặt mũi bẩn thỉu tới. Bà ta hai tay chống nạnh quát:
“Cô Ngân, cô xem thằng con quý hóa của cô làm gì này? Nó đái vào đầu cháu Tuyên, làm thằng nhóc chạy đập mặt xuống đất thành ra cái dạng này này. Cô là giáo với ướt* cái gì mà dạy con đái vào đầu người ta thế?”
*Giáo với ướt: ở quê ngọng nên ý câu này là ráo với ướt, ý muốn nói khô với ướt, một cách nói mỉa mai người làm giáo viên.
Ông nội thấy có người vừa tới đã mắng chửi con dâu thì bật dậy vớ ngay được cái chổi cùn góc nhà, ném thẳng ra sân, tí thì trúng đầu mẹ thằng Tuyên.
“Con mẹ thằng Tuyên kia, mày ăn nói với thím mày thế à?”
Mắt thấy bà nội thằng Tuyên cũng đang chạy tới, sợ hai bên cãi nhau to. Mẹ vội dịu giọng hỏi cu Tuyên:
“Có chuyện gì?”
Dù sao mẹ cũng là cô giáo, cu Tuyện bị hỏi, hơi sợ, rụt đầu vào lưng mẹ nó ấp úng nói:
“Bà Ngân, bọn cháu chơi trốn tìm, chú Kha đứng trên bờ tường đái vào đầu cháu!”
Chi Nga nhìn vẻ mặt anh trai thì cười khẽ, rõ ràng là cố ý đây.
Thực ra là tối nay khi lũ trẻ con trong làng chơi trốn tìm, Dũng con dì hai với cu Bin cũng chơi cùng. Ba đứa Tuyên, Dũng, và cu Bin trốn cùng một chỗ. Vừa thấy bóng anh trai trèo lên bờ tường, cu Bin với Dũng kẹp chặt thằng nhóc lại, anh trai chỉ việc kéo quần ra mà đái. Thằng nhóc hứng hết bãi nước tiểu thì vùng ra chạy được mấy bước thì bị cu Bin ngáng chân nên đập giập mặt xuống đất. Nhưng thằng nhóc không biết đó là kế hoạch của anh trai, bị đau chỉ biết về mách mẹ nó.
Mẹ nghe xong quay sang hỏi anh trai:
“Cháu nó nói có đúng không?”
Anh trai gãi gãi tai giả bộ thật thà.
“Con buồn tè, đứng bờ tường tè, ai biết được cu Tuyên trốn ở dưới. Với lại dính nước tè sao không chạy đi mà cứ ngồi đấy hứng hết?”
Cu Tuyên lúc này mới há mồm nhớ ra là lúc đó mình bị kẹp chặt, nhưng chưa kịp mở miệng ra nói thì mẹ đã xem vào.
“Mẹ cu Tuyên, bọn trẻ con chơi với nhau có cần ầm ỹ thế không?”
Thấy mẹ tủm tỉm cười còn mặt bà nội với mẹ cu Tuyên cứng đơ thì Chi Nga đoán, hôm mẹ sang nói chuyện cô bị đẩy ngã, chắc hai người này cũng nói như thế nên giờ bị vặn lại. Bà nội cu Tuyên vẫn già mồm.
“Ít ra chú Kha vẫn phải xin lỗi cháu nó một câu!”
Ông nội “Hừ” một tiếng rõ to rồi giậm chân một cái, nhưng không nói gì tiếp. Bênh cháu thật đấy, nhưng nó đái vào đầu người khác là sai rồi.
Mẹ nhìn ông, quay sang nhìn bà nội cu Tuyên rồi lại quay sang nhìn Chi Nga. Dù không nói gì nhưng hẳn mẹ cu Tuyên với bà nội cu Tuyên hẳn là hiểu ý của mẹ. Muốn Kha xin lỗi thì cu Tuyên xin lỗi Chi Nga trước đi. Mà để cu Tuyên xin lỗi Chi Nga sẽ lộ ra chuyện nó đẩy Chi Nga ngã. Vừa rồi ông nội đuối lý nên không nói gì, chứ biết cháu mình bị đẩy từ trên đê xuống ruộng lúa chắc chắn là sẽ chửi um cả xóm lên.
Như mọi khi mẹ sẽ bảo anh trai xin lỗi một câu cho được việc, mẹ luôn ghét va chạm. Hơn nữa nhìn ánh mắt chột dạ của anh trai là biết anh cố ý đái vào đầu cu Tuyên. Nhưng chắc là mẹ vẫn tức vì con gái bị đẩy nên mới không đồng ý với yêu cầu bà nội cu Tuyên.
Thấy mình đuối lý, lại bị ông nội với mẹ nhìn chằm chằm, hai người này vai vế lại cao hơn nên bà cháu, mẹ con cu Tuyên, thành ra họ đành phải hậm hực kéo nhau về. Ông cũng trèo lên giường tiếp tục nằm ngâm Kiều.
Anh trai bị mẹ chiếu tướng. Anh ấp úng một hồi, cuối cùng hậm hực cúi đầu nói lí nhí:
“Con xin lỗi!” Như thừa nhận là mình đã sai.
Mọi lần mẹ sẽ kéo anh trai vào buồng mắng cho một trận nhưng lần này mẹ chỉ nhìn chằm chằm vào anh, một lúc sau mới nở nụ cười, xoa đầu Kha nói:
“Làm tốt lắm!”
Chi Nga theo sau mẹ vào buồng đi ngủ, cũng bỏ lại một câu.
“Cám ơn anh trai.”
Hai mẹ con bỏ lại Kha đứng một mình há mồm ngạc nhiên ngoài hè. Một lát sau mới thấy anh cười to rồi đi vào giường ngủ với ông. Tối đó Chi Nga ngủ rất ngon, lúc chập chờn còn nghe thấy tiếng ngâm Kiều của hai ông cháu ở giường ngoài.
—