Đọc truyện Tìm Kiếm Nam Chính – Chương 61: Du chi nhân yêu yêu nhân (1)
Editor: Mèo Lười
Ở trong Thí Thần OL, Kiếm Tiên là vú em, hiệp khách là phòng thủ, chiến thần là sát thủ, đạo sĩ là pháp sư. (Mèo: chém bừa đấy:vvv)
Kiếm Tiên vẫn luôn bị coi là một sự tồn tại đáng khinh chỉ có thể trốn đằng sau đồng đội, mặc kệ nói thế nào cũng không ai muốn có quan hệ với những nhân vật này. Chỉ là…
Đội ngũ ba người không ngừng phóng lửa đẩy boss, tình cảnh bên ngoài đặc biệt huyết lệ, kỹ năng hiệu quả không ngừng, vấn đề là… dường như chỉ đều là kỹ năng của Kiếm Tiên?
[Phụ cận] Đông Kiệt Hạ Lưu: Này này này, các ngươi có biết tiểu gia chỉ là vú em hay không hả! Nhanh đến diệt boss đi!
Nghe cô nói như vậy, lập tức bên tai liền nghe thấy một giọng nói ai oán của một chàng trai.
[Giọng nói] Thiên Nhai Qúa Khách: để tên Bệnh Thần Kinh kia đi, ta không cẩn thận bị giết, lão đại huynh bớt chút thời gian đến làm cho ta sống lại đi…
[Phụ cận] Đông Kiệt Hạ Lưu: Chết rồi à? Thật ngại quá, chém quá hăng nên quên thêm máu cho ngươi.
Cố Vân Thiên luôn chú ý đến Đông Kiệt Hạ Lưu, những kỹ năng công kích phát ra của người này không hề xứng với chức vụ vú em đã khắc sâu ấn tượng trong lòng hắn. Từ khi xem nội dung cuộc nói chuyện kia, Cố Vân Thiên cảm thấy… đây tuyệt đối là một hán tử hào sảng.
Nhân yêu Hạ lưu ngồi trước máy vi tính hắt hơi một cái, nhu nhu mũi tiếp tục giết quái.
[Giọng nói] Thiên Nhai Qúa Khách: Ta chỉ mới phục hồi không phụ trách tấn công…
[Phụ cận] Đông Kiệt Hạ Lưu: Vậy ngươi đừng đánh, về điểm phục sinh đi.
Hàng chữ này của Hạ Lưu vừa xuất hiện liền dẫn tới một trận kêu rên của Thiên Nhai Qúa Khách, trực tiếp mắng Hạ Lưu là một lão đại lòng dạ hiểm độc một chút cũng không hiểu được thế nào là yêu thương cấp dưới.
Mặc kệ hai vị đồng đội heo đang không ngừng oán thầm khinh bỉ, mỗ nhân yêu vẫn như cũ thành thật chém quái, thêm máu lại chém quái, dùng DPS, MT(?), tất cả công việc của vú em đều làm hết.
Bên tai còn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của hai tên may mắn không phải đánh boss.
[Giọng nói] Thiên Nhai Qúa Khách: Bệnh thần kinh, ngươi thích mặt trên lớn hay mặt dưới lớn.
[Giọng nói] Thương Thiên Đại Địa Bệnh Thần Kinh: Dựa vào tên cầm thú như ngươi… lão tử tất nhiên thích mặt trên mặt dưới đều lớn
[Giọng nói] Thiên Nhai Qúa Khách: Dựa vào ngươi thì người kia thật đúng là không bằng cả cầm thú!
Hai tên xấu xa đó tại sao vẫn chưa bị quái đánh chết chứ…
Hạ lưu phẫn hận ấn xuống bàn phím, một kích sau đó liền bang đến trên người của boss.
“Bạn đã đánh bại Boss bạch cốt vương của bang hội, đạt được 120000 kinh nghiệm, 2000000 kinh nghiệm bang hội, 600 kim tệ, vật phẩm (cung Xạ Nguyệt)”
Nhìn thuộc tính của cung Xạ Nguyệt, điểm Thứ Thần khí là 2500, mặc dù cách khá xa với Trường Hận kiếm của Hạ Lưu một chút, nhưng vẫn tương đối tốt.
[Phụ cận] Đông Kiệt Hạ Lưu: Nhai, bộ cung này là vũ khí của ngươi, hiệp khách rong chơi, đừng có nói bồi thường gì với gia nữa đấy, gia chính là thổ hào!
Hạ Lưu cứ như vậy trực tiếp ném đồ vật cho Thiên Nhai Qúa Khách, cũng không hề đề cập gì tới chuyện muốn hắn cảm động mà đưa thân báo đáp hay gì.
[Chúc mừng bạn đạt 7 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 7]
Sau khi Hạ Lưu nói ra những lời này, độ hảo cảm của Cố Vân Thiên ở gần đó với cô nháy mắt liền tăng lên… Qủa thật là một chàng trai hào sảng dứt khoát!
Ở bên cạnh, sau khi hoàn thành nhiệm vụ bang Hạ Lưu liền giải tán đội ngũ, để Thương Thiên Đại Địa Bệnh Thần Kinh phụ trách bắt người làm nhiệm vụ bang hội, chính mình thì rất nhàn nhã ở trong bang đùa giỡn các muội tử.
“Có vị mỹ nữ nào cần ta hỗ trợ tăng sao ở thành Thiên Phong thì tập hợp” Cô rất đắc ý rống lên một câu sau đó liền rất là hưởng thụ khoái cảm một phen đùa giỡn, bị thông đồng, bị cấu kết, cuối cùng thì mang theo mấy vị nữ hào đi đánh quái.
Làm một tên nhân yêu, hơn nữa còn là nhân yêu mạnh nhất, Hạ Lưu rất cần phải khổ sở biến tính để cố gắng trở nên thật giống đàn ông…
Mang theo một đám nữ hào cấp thấp chạy về phía khu quái thích hợp với các nàng, kỹ năng Kiếm Tiên không ngừng phóng ra, giết heo làm thịt dê quyết đoán diệt nhiều boss thua bản thân 50 cấp.
Thu hoạch vật phẩm không ngừng.
Thoải mái sung sướng khôn cùng. (Mèo: nguyên văn là “sướng vl” khụ, nhưng ta cảm thấy để như vậy hay hơn:vvv)
[Phụ cận] Bảo Bảo Bối Bối: Đại thần, có Boss!
Bảo Bảo Bối Bối một tay báo cáo tính huống, một tay kéo cung, trực tiếp bắn về phía Boss.
Sau đó lại phát sinh một chuyện khiến người khác kinh ngạc, vị Boss thoạt nhìn vô cùng cường đại lại bị một phát bắn chết. Các cô nương xung quanh sôi nổi trêu chọc Bảo Bảo Bối Bối, hỏi cô nàng có phải dùng quy tắc ngầm GM(?) hay không.
[Phụ cận] Bạch Vân Thiên: Boss này là do ta đánh.
Nói chuyện là Cố Vân thiên… trong vai nhân yêu.
Hạ Lưu đương nhiên biết là do hắn giết, trong nguyên văn là do Hạ Lưu không cẩn thận đoạt Boss của hắn nên hai người xảy ra tranh chấp, sau đó Mộc Vũ Vũ đang vây xem liền xen vào nói thay hắn vài lời, hai người liền trở thành bạn thân cùng nhau thăng cấp, sau đó… liền có tình cảm với nhau. Về phần Hạ Lưu, thì từ trong sự kiện này liền trở thành ác bá, từ đó hào quang ác bá “nam phụ phối hợp diễn” liền vĩnh viễn thuộc về cô.
Phụ cận đột nhiên xuất hiện những lời này liền lập tức hấp dẫn lực chú ý của những muội tử khác trong đội ngũ của Hạ Lưu, các nàng ở trong đội ngũ nói chuyện phiếm vài câu xong, Bảo Bảo Bối Bối liền tra số liệu, phát hiện quả nhiên mình đã đoạt lấy Boss của Bạch Vân Thiên.
Nếu là bản thân sai, vậy thì phải xin lỗi. Vào lúc Bảo Bảo Bối Bối đang định tạ lỗi với Bạch Vân Thiên, trong trang nói chuyện phiếm ở phụ cận đột nhiên xuất hiện một tin nhắn mới.
[Phụ cận] Đông Kiệt Hạ Lưu: Muội muội, xin lỗi, các muội muội trong đội của ta không phải là cố ý.
[Phụ cận] Bảo Bảo Bối Bối: Hu hu hu cầu mỹ nữ tha thứ, cầu tha thứ nha.
Nhìn đến hai chữ mỹ nữ, nhân yêu Cố Vân Thiên ngồi trước màn hình ở nơi khác không tự chủ co rút khóe miệng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể nhận mệnh tiếp thu thân phận hiện tại của mình.
[Phụ cận] Mỹ Nhân Như Thế: Bảo Bảo Bối Bối sao cô lại xin lỗi với một nhân vật nhỏ ấy chứ? Ném hết mặt mũi của Tuyệt Thế Nhân Gia rồi.
Nhìn thấy mấy câu này, Hạ Lưu lặng lẽ trắng mắt liếc nhìn màn hình máy tính. Cô Mỹ nhân như thế này vừa gia nhập Tuyệt Thế Nhân Gia không lâu, thao tác kém, nhưng nàng là quân thượng giới khu Hoa Quan, bởi vậy người chạy theo nịnh bợ không ít. Cũng bởi vì lý do đó, nên tính tình của cô nàng không thể nào khiến người khác cảm thấy yêu thích được.
Bảo Bảo Bối Bối bị nói như vậy nửa ngày cũng không thể đáp trả, cũng may lúc này có Hạ Lưu giải vây cho cô.
[Phụ cận] Đồn Kiệt Hạ Lưu: Mỹ Nhân Như Thế, hãy xin lỗi Bảo Bảo Bối Bối và người áo trắng kia đi.
[Phụ cận] Mỹ Nhân Như Thế: Dựa vào cái gì?
[Phụ cận] Đồn Kiệt Hạ Lưu: Dựa vào ta soái hơn ngươi.
Dòng chữ kia khiến vị hiệp khách mới Cố Vân Thiên nhất thời cảm thấy buồn cười, nhìn dòng chữ trêu đùa kia, tâm tình khó chịu khi bị đoạt boss ban nãy đã cảm thấy tốt hơn nhiều.
[Phụ cận] Mỹ Nhân Như Thế: Người nào kia, xin lỗi.
[Phụ cận] Bạch Vân Thiên: A.
Câu trả lời này xác thực là cao lãnh, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được khí chất cao lãnh như trên đỉnh núi Everest của vị “muội muội” này.
Chỉ là Hạ Lưu lại trở nên ân cần dị thường, như trước thường thường đánh hai hàng chữ nói chuyện với Cố Vân Thiên.
[Phụ cận] Bảo Bảo Bối Bối: Hahah xử lý hòa bình như vậy là tốt rồi… Tiểu Bạch à, làm đồ đệ của ta có được không?
[Phụ cận] Bạch Vân Thiên: Vì sao?
[Phụ cận] Bảo Bảo Bối Bối: Ngươi hiện tại sắp đến cấp 50, có một nhiệm vụ nhất định phải bái sư. Mấu chốt nhất là, ta là đại thần, ta có thể mang ngươi đi bay nha!
Mắt thấy vai nam chính sẽ bị người bên cạnh đoạt đi mất, ngón tay Hạ Lưu gõ lên bàn phím thật nhanh vang lên vài tiếng “cạch cạch cạch”, đặc biệt kiên định nói ra mục đích của mình.
[Phụ cận]: Đông Kiệt Hạ Lưu: Bái ta đi, ta có thể mang ngươi đi thăng cấp lại có thể mang ngươi đi đánh boss, còn có thể mang ngươi đi khi dễ nam thần. Cứ coi như là bồi thường cho việc chúng ta đoạt boss của ngươi đi.
Các cô nương trong đội ngũ cùng nhau cười haha, nói thẳng lão Đại nhà mình chính là nam thần đệ nhất khu, lại hỏi hắn có phải là coi trọng muội muội này không, thậm chí còn có cô nương xung quanh nhận việc đứng ra tỏ vẻ bản thân có thể trợ giúp Hạ Lưu tán gái!
Thật là vô cùng đáng khinh.
Loại không khí hài hòa này khiến cho Cố Vân Thiên cảm thấy rất tốt. Tuy nói Đông Kiệt Hạ Lưu thoạt nhìn như là một vị hoa hoa công tử không biết chừng mực, chỉ là như thế nào đều cảm thấy vẫn có thể làm một vị huynh đệ tốt!
Vì thế hắn cũng rất rộng lượng nói với vị huynh đệ Hạ Lưu…
[Phụ cận] Bạch Vân Thiên: Không cần phải như vậy, chẳng qua chỉ là một con Boss mà thôi.
Nhớ lại lúc hắn còn ở khu 6, số lần diệt boss còn không thể đếm được.
Nói cho cùng, ở khu 11 không phải có vô số người tranh đoạt để được làm đồ đệ mình sao? Hạ Lưu cười bất đắc dĩ, ngón tay lại không ngừng gõ bàn phím.
[Phụ cận] Đông Kiệt Hạ Lưu: Tuy rằng ngươi cảm thấy không có gì, nhưng con ta lại thật sự không thích nợ ân tình của người khác, ngươi cũng đừng từ chối. Bái ta làm sư đi, yên tâm, tuyệt đối ta sẽ không đùa giỡn lưu manh hay là quy tắc ngầm với ngươi!
Nhìn thấy ba chữ quy tắc ngầm, Cố Vân Thiên nhịn không được ngừng vài giây. Đại khái là Hạ Lưu nói đích thực có chút khẩn trương, hơi suy tư, là hắn khẩn trương hay là Hạ Lưu?!
“Bạch Vân Thiên hi vọng bái bạn làm thầy, đồng ý/ từ chối?”
Hạ Lưu sau khi nhanh chóng bấm đồng ý liền nhếch miệng cười, giao dịch cho Cố Vân Thiên một tổ thịt bò cực phẩm có thể chớp mắt hồi nửa máu.
[Tin nhắn riêng] Bạch Vân Thiên: Ưm… Đây là?
[Tin nhắn riêng] Đông Kiệt Hạ Lưu: yên tâm làm đồ đệ của gia sẽ có thịt ăn.
Lời kịch khí phách này vừa ra, trong lúc nhất thời mị lực nam tử hán của Hạ Lưu bùng nổ.