Đọc truyện Tìm Không Thấy Người – Chương 17
Edit: Zet
Tiễn Lương Mĩ Lị xong, Trần Hải Thiên đóng cửa tiệm, đến phía sau giúp đỡ ông chú, rang xong năm nồi, hắn giống như bị cảm nắng, vì vác mấy bao hạt cà phê mà cổ và vai mỏi vô cùng, tuy vậy hắn vẫn làm tiếp, bởi vì hắn không thể khống chế cơ thể nữa rồi, công việc này đã chiếm toàn bộ sự chú ý của hắn.
Hết giờ làm, mệt mỏi trở về nhà, dùng khăn nóng chườm lên vai, ăn mì thịt bò mua ngoài phố, ngồi trước máy tính vừa ăn vừa lên mạng, hắn luôn giữ thói quen nếu ăn cái gì là phải ngồi ăn trên bàn hoặc là sô pha trong phòng khách, nhưng hôm nay quá mệt mỏi, hắn muốn xem tin nhắn của Nothing, cố thả lỏng phần vai đang mỏi nhừ.
“Hôm qua xem YuYu Hakusho, em gái của Hiei là yêu băng, nước mắt biến thành băng, giống với thần thoại nàng tiên cá của Trung Quốc, nhưng nước mắt của nàng tiên cá là ngọc trai, sau này hắn tìm thấy mèo Kitty đuôi cá, đáng tiếc dù đập dẹp cỡ nào cũng không rơi ra ngọc trai.
Nhưng hắn cứ cảm thấy không phải giọt nào cũng biến thành ngọc trai, tất nhiên là nước mắt chứa cảm xúc, cảm xúc như chất làm đông, khiến nước bị cô đọng lại. Cho nên yêu băng đã cảnh báo trước, một loại là ngọc trai hạnh phúc và đau khổ, đừng chọn sai. Tuy nhiên, khi ngáp ra nước mắt sẽ không biến thành ngọc trai, cho nên đừng lo lắng ngọc trai làm từ gỉ mắt.”
Gỉ mắt ngọc trai. Trần Hải Thiên vừa cười vừa uống canh mì thịt bò, chỉ biết Nothing đùa giỡn rất dung tục, có lẽ hắn đã xem nhẹ một phần con người bị ẩn giấu trong Nothing, cẩn thận ngẫm lại, Nothing chưa thể hiện một ý kiến trái chiều nào, cũng chưa từng phê phán người nào hay chuyện gì, loại người này không phải quá thiện lương thì là quá thâm trầm.
Hắn đột nhiên muốn cười, độ hai năm nay, sự nhận biết của hắn về Nothing chỉ gần bằng 0.
Ăn xong mì thịt bò, uống hết một bình trà sữa, vị đắng của cà phê vẫn đọng lại ở cuống họng, nhả không ra nuốt không trôi. Hắn chờ đến 2 giờ sáng, Nothing vẫn không xuất hiện, hắn đành gửi vài dòng để đấy.
“Phổi của tôi bị cả trăm hương cà phê đóng chiếm, nếu tôi có thể thở ra vòng khói, hay ói ra năm mươi cái bánh rán và năm mươi cái bánh Bagel đều nhiễm hương cà phê.”
Trước khi đi ngủ, hắn nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng gom góp lại những lúc hèn nhát trong hai năm này, đều nằm trên người Nothing.
Tự có lý lẽ của riêng mình, phản ứng nhanh nhạy, sức quan sát sâu sắc, không mù quáng, mẫn cảm với câu chữ, biết nhiều thần thoại, phim và âm nhạc thì tạp nham đủ loại, tâm tư tỉ mỉ nhưng hành động hay sơ ý, quên đông quên tây, không quá để ý cái nhìn của xã hội, có cái tôi rõ ràng, hay hiếu kỳ, thích ăn vặt, thích bánh trung thu, có cái biệt danh hồng phấn……
Hắn chẳng nghĩ ra thêm nữa. Vì thế trước khi ngủ hắn đã quyết định ngày mai phải giải quyết cho xong hơn bảy trăm tin nhắn, chỉ còn hai mươi mốt ngày, cho dù hết kiên nhẫn cũng phải làm cho xong.
Sau khi Mộng Cầu Vồng đóng rồi, hắn sẽ nhấm nháp lại đống tin nhắn ấy.
Chậm rãi đọc, chậm rãi nghiền ngẫm.
Nói lời từ biệt với bạn bè, hẹn lần sau gặp lại, không dính dáng đến hai chữ ‘cắt đứt’. Bởi vì nếu muốn cắt đứt sẽ không nói hẹn gặp lại.
Khi chuẩn bị xong đồ ăn vặt và trà sữa nóng, hắn chuẩn bị tiến hành công cuộc lưu tin nhắn, tuy nhiên không vào được Mộng Cầu Vồng. Hắn đợi qua ngày hôm sau, sau đó đến ngày thứ ba. Đến ngày thứ tư vào được Mộng Cầu Vồng thì thấy dòng thông báo lạnh lùng trên nền đen.
“Ổ cứng hư, đã đóng cửa trang web. Hẹn gặp lại.”
Tại sao ổ cứng bị hư lại tự ý đóng luôn trang web chứ, còn nửa tháng nữa sao không cố chỗng đỡ chứ? Dòng thông báo lạnh lùng có lẽ do một mod nghe đồn rất xinh đẹp viết. Nothing có thấy dòng hồi âm của hắn không? Cậu ta có trả lời không? Hẹn gặp lại. Hẹn gặp lại. Hẹn gặp lại. Cứ như vậy hẹn gặp lại thôi sao.
Hắn vô thức nhớ lại hàng tá chuyện cũ, giống như một bộ phim điện ảnh chẳng có âm thanh lẫn phụ đề, khi lấy lại tinh thần rồi những hình ảnh ấy mới dần mờ nhạt.
Hắn ngồi yên trước máy tính khá lâu, sau đó đứng dậy cầm cây chổi lên, dọn dẹp từ lầu một lên lầu ba, không buông tha một cái hốc nào, tiếp đến vào nhà bếp xắt hành, từng dao từng dao, chậm chạp xắt. Hắn phải làm gì đó, giả vờ như đây chỉ là một đêm bình thường, đợi Nothing đăng nhập rồi nói chuyện, khi nào buồn ngủ thì chúc nhau ngủ ngon, sáng rời giường, bắt đầu một ngày quấn quýt cùng cà phê.
Sau khi xắt đầy một tô lớn, hắn mới bỏ dao phay qua một bên, ngồi lên ghế, cảm giác mất mát hòa nhập vào ngôi nhà này, nhịp hô hấp như hòa quyện vào phong cảnh bên ngoài. Giờ này cậu ta đang làm gì. Hắn tự hỏi, tầm mắt cứ hướng về một phía nào đó không thể chạm vào.
Cả câu hẹn gặp lại cũng chưa kịp nói.
Giống như hai chữ cắt đứt không? Trần Hải Thiên suy nghĩ, một giây trước còn cho rằng có dư thời gian để nói câu hẹn gặp lại, một giây sau đã trở nên vô định.
Hắn không khó chịu, hắn đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, tuy rằng mất hết tin nhắn, nhưng ký ức vẫn còn đọng lại; Hắn chỉ tiếc nuối vì không kịp nói câu hẹn gặp lại, nếu có thể chào hỏi đàng hoàng, mặc kệ chuyện sau đó dù có thế nào, hắn sẽ dễ chịu hơn một chút.
Mặt bàn phản chiếu khuôn mặt hắn, vặn vẹo rồi bị nghiền nát.
Sự tiếc nuối trên gương mặt thấm sâu vào da thịt, thấm cả vào xương, thấm sâu vào từng tế bào, dường như cả thế giới bị nhấn chìm. Hắn nhìn trần nhà, ôn lại từng tin nhắn của Nothing, nếu nước mắt hóa thành ngọc trai sẽ ẩn chứa cảm xúc này.
Hắn ra phòng khách, ngồi vào chiếc ghế trước cửa sổ, ngắm cảnh vật bên ngoài, không nhúc nhích, hồi lâu sau mới thì thầm một câu, giọng nói xa xôi như là từ biệt, vang vọng khắp không gian.
“Thật là vui sướng khi quen biết cậu, cám ơn, mong tương lai cậu hãy bảo trọng.”
Hôm sau đi làm, bước chân loạng choạng, không vội vàng, trong đầu như mặt hồ đầy sương. Đối với sự quan tâm của ông chú, hắn suy tư một lúc mới chậm rãi nói: “Ngày hôm qua cháu quét dọn nhà.”
Haruki Murakami từng nói lòng người là một căn phòng, có người bước vào sẽ có người rời đi, có người ở lại rất lâu, có người mang đi một thứ gì đó, có người sẽ để lại một thứ gì đó, nhưng mọi người vẫn rời đi, chỉ có chính mình ở lại mà thôi.
Vì muốn căn phòng thoải mái hơn, hắn sẽ quét sạch những thứ mà Nothing để lại. Cũng có lẽ cần một ít thời gian, tuy mệt đó nhưng căn phòng sẽ lại sáng sủa, sạch sẽ ngay thôi.
Nghe hắn nói như vậy, ông chú cười trêu chọc: “Còn trẻ mà đã mệt, vậy khiêng nhiều một chút để rèn luyện đi.” Hắn ngoan ngoãn khiêng mấy bao cà phê, khởi động máy rang.
Lúc rảnh rỗi, hắn gọi điện cho Lương Mĩ Lị, nói chuyện Mộng Cầu Vồng đóng cửa trước.
“Cậu nhớ kỹ tin nhắn không?” Bên phía Lương Mĩ Lị rất ồn ào.
“Không.”
Lương mĩ Lị nâng cao giọng, muốn áp đi sự ồn ào, “Ngày mai là cuối tuần, hai đứa mình đi chơi đi?”
“Ừ, tụi mình đến Trung Lịch mua bánh bao.” Hắn bình tĩnh nói, “Sao cậu hét lên chi vậy, nghe nhức đầu lắm.”
“Cậu là đầu heo!”
Cúp máy, hắn lấy cái đĩa của Neil Young trong tủ ông chú ra, dành cả buổi chiều nghe bài Helpless, giọng ca khàn đi lúc kết thúc như đã chấm dứt một giấc mộng, một giấc mộng rẻ mạt.
Tháng sáu, Trần Hải Thiên đi Trung Lịch hai lần, một lần đi cùng Lương Mĩ Lị, cuối tháng đi một mình, ngồi tàu hỏa, hắn thiếp đi trong lúc chiếc tàu vẫn cứ lắc lư, cố gắng làm bánh xốp lòng đỏ cho ông ngoại, dạo bước trong mạng lưới ngõ nhỏ như mê cung, ngắm nhìn hai chú chó chăn cừu và mấy bài thơ trên tường.
Mùa hè tháng bảy, sau khi quét dọn xong, mọi thứ đã trở nên ngăn nắp sáng loáng, cũng là mùa hè năm hai mươi bảy tuổi, đã qua như vậy đó.