Đọc truyện Tìm Không Thấy Người – Chương 12
Edit: Zet
Luồng khí lạnh cuối năm đã xuất hiện, tập kích trước lễ giáng sinh ba ngày, Trần Hải Thiên khá thích kiểu thời tiết này. Hắn mặc áo len màu xám ở trong, khoác áo bành tô màu đen ở ngoài, 2h chiều lên tàu điện ngầm, khoảng 2h45 thì đến Hắc Mạch, bước vào phòng nghỉ run rẩy cởi áo khoác ra, treo lên giá treo bằng gỗ, sau đó uống một chén trà nóng để độ ấm luân chuyển một vòng trong mạch máu, hắn tích vào phiếu điểm danh, quá trình này khiến hắn cảm thấy ấm áp.
4h đến 5h30 là quãng thời gian giải lao hắn thích nhất, khách uống trà chiều đã được thu xếp ổn thỏa, chỉ cần lâu lâu đi thêm nước; còn khách uống trà muộn vẫn đang ăn cơm ở nhà hoặc là đang chen chúc ngoài đường. Hắn có thể tự do lúc ẩn lúc hiện sau quầy bar, tập pha bằng máy chân không hoặc tự pha cho mình một tách cà phê.
Pha cà phê cho bản thân trong thời gian làm việc, điều này đối với hắn là vô cùng quý giá, miễn là Lương Mĩ Lị không đột nhiên xuất hiện thì có thể coi như tốt đẹp mỹ mãn.
“Tớ mới quen một người bạn trên mạng, không tệ lắm, cách nói chuyện cũng thú vị.” Như mọi ngày, Lương Mĩ Lị phá tan nguyện vọng của hắn, trước khi quán sắp đóng cửa liền xuất hiện.
“Sau đó?” Trần Hải Thiên rửa chén, trong quán không có khách, Tam Khẩu ngồi một bên nhịp chân đánh PSP [thiết bị chơi game cầm tay].
“Cô ấy dùng 2/3 thời gian để nấu cháo điện thoại với tớ, một phần ba còn lại thì chụp hình, chụp cây cối, chụp đồ uống, tự sướng.” Biểu cảm của Lương Mĩ Lị giống như bị nện ba cái bánh kem vào mặt. “Do tớ không hấp dẫn hay thế giới này biến đổi quá nhanh?”
“Tớ nghĩ là cái trước, đợi đã, cậu không làm việc à?” Trần Hải Thiên lau tay cho khô, đẩy cửa quầy bar đi ra.
“Từ ngày hôm qua tớ đã nhìn đủ những thứ cần nhìn, lần này đủ viết hai mươi cuốn sách luôn ấy chứ.” Lương Mĩ Lị thở dài thật sâu: “Cần nghỉ ngơi đã, qua năm lại tìm việc khác.”
“Muốn làm gì?” Trần Hải Thiên dùng chổi chọc vào giày Lương Mĩ Lị. “Này, đừng cản tớ quét rác.”
“Tây Thi bán cau, làm một năm có lẽ viết được mười cuốn sách.” [Các cô nàng ăn mặc mát mẻ ngồi trong buồng kính bán cau, vì cau ở ĐL được ví như kẹo cao su, nhưng họ không phải gái mại dâm mà chỉ bán cau thôi]
“Chắc cậu chỉ xứng làm Lưỡi Tây Thi [là tên một món ăn, Tây Thi là gái nước Việt, nổi tiếng thời Xuân Thu Chiến Quốc, làm say đắm vua là Ngô Phù Sai dẫu đến mất nước. Vua nước Việt là Câu Tiễn dùng Tây Thi làm “mỹ nhân kế” để thám thính nước Ngô. Khi dẹp xong, vợ Câu Tiễn sai người đeo đá vào người Tây Thi, ném xuống biển. Sau cái chết oan khuất đó, xuất hiện loài hến lạ tựa lưỡi người, dân địa phương được Tây Thi báo mộng là hoá kiếp hến nên gọi loài hến đó là Lưỡi Tây Thi].”
“Tớ mặc đồ con gái cũng ra dáng con gái đó nhé……” Lương Mĩ Lị hung hăng nhìn Trần Hải Thiên, cười hài lòng. “Cậu tính ở nhà trong đêm giáng sinh à?”
“Ừm.” Trần Hải Thiên không thích các loại lễ tết, đặc biệt là giáng sinh và lễ tình nhân. Lễ tình nhân rất vô vị còn giáng sinh là lễ nước ngoài, tuy mọi người đều mong chờ đến dịp này để ăn chơi một bữa nhưng hắn không thích thế. “Quán đóng cửa rồi, tớ mời cậu ăn khuya, cậu chịu nghe tớ kể chuyện mà, đúng không?”
Bọn họ đút tay vào túi, hướng đến chợ đêm, dọc đường đi hai người rất im lặng, mãi đến lúc ngồi vào một quán hàu ốp lết, Lương Mĩ Lị mới bắt đầu kể.
“Có một người bạn vừa chết cách đây mấy ngày, bị lao phổi, từ lúc phát bệnh đến lúc chết chỉ có một tuần, hôm qua nhận được kết quả xét nghiệm, là bệnh kế phát của AIDS.” Lương Mĩ Lị cầm đũa trở qua trở lại: “Đến lúc chết cậu ta vẫn chưa biết nguyên nhân, hôm qua bạn cậu ta mới biết là do AIDS, bọn họ là tình nhân, ở chung mười năm rồi, tớ quen họ cách đây ba năm, cùng nướng thịt cùng lủi bar, nửa đêm lái xe lên núi Dương Minh tắm suối nước nóng, ăn rau dại……”
Lương Mĩ Lị nói một nửa, đột nhiên dừng lại, bắt đầu ăn hàu ốp lết.
“Để nguội ăn không ngon.” Lương Mĩ Lị đẩy cái dĩa: “[Cậu ta chết] và [Cậu ta chết vì AIDS] là hai chuyện khác nhau.”
“Ừm.”
“Khi cậu quan hệ phải chú ý chỗ này.”
“Ừm.”
“Đừng tình một đêm.”
“Tớ không làm chuyện đó.”
“Nếu đến già mà hai đứa vẫn độc thân thì làm hàng xóm đi, giúp đỡ nhau.”
“Thôi khỏi.”
Trước đêm giáng sinh, mười giờ hắn tan tầm, mười giờ rưỡi về đến nhà, tắm rửa, lên mạng, đang đánh một trận với Nothing thì nghe tiếng chuông cửa bị Lương Mĩ Lị tàn phá.
“Bảo bối, đừng lãng phí đêm nay, nào, kem Tiểu Mỹ.” Lương Mĩ Lị diện một bộ đồ lấp lánh, tự động đi vào phòng bếp tìm hai cái chén đổ hai hộp kem vào. “Ăn xong thì xuất phát.”
Tính cách của Lương Mĩ Lị hơi thối nát, không để bụng những chuyện vặt vãnh, nhẫn nại với bạn bè, thích cười, hay làm nũng với hắn; Nếu gặp cú sốc, khổ sở thì ăn kem và uống cà phê. “Cà phê giúp tinh thần phấn chấn, kem mang đến sự bình tĩnh.” Lương Mĩ Lị nói.
Trần Hải Thiên hiểu, một người bạn nào đó chết là đả kích rất lớn đối với cô ấy, trong lòng rất rối rắm, bởi vậy cô ấy mới dừng công việc đang làm, khi Lương Mĩ Lị xuất hiện cùng kem Tiểu Mỹ, hắn không thể giả vờ vắng nhà.
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa, bắt đầu pha Mocha, bình cà phê réo lên, hắn rót cà phê vào kem tươi, để vào một chiếc thìa nhỏ mới đưa cho Lương Mĩ Lị rồi mới hỏi: “Đi đâu?”
“Tiểu Mã cho tớ hai tấm vé, có buổi biểu diễn nhạc điện tử ở phía đông đường Hòa Bình, đi xem đi, Tiểu Mã nói có rút thăm trúng thưởng.” Lương Mĩ Lị khuấy vài vòng, uống hết trong một nốt nhạc. “Đi thôi, hai con yêu chè chén trong lễ giáng sinh, tối nay chúng ta sẽ là nhân vật chính!”
“Tớ có mẹ sinh ra……”
“Ra ngoài ăn lễ.” Trần Hải Thiên vừa thay quần áo vừa nhắn lại cho Nothing.
“Tôi đoán [rượu trì nhục lâm] [cuộc vui đầy phóng đãng] đang chờ cậu.”
“Thông thường, bốn chữ này không phải dùng như vậy.” Chỉ có [rượu trì] thôi, hắn nghĩ thế.
“Kho từ có hạn, đành phải đem vài câu na ná nhau hoặc đồng nghĩa để miêu tả, lúc nào cũng phải suy nghĩ kỹ càng nên thay thế bằng câu gì mới thích hợp.”
“Trần Tiểu Vạn— nhanh lên đi!” Lương Mĩ Lị đứng ở phòng khách hô to.
“Hình như cậu chỉ dùng hai câu thành ngữ?” Hắn quyết định tốc chiến tốc thắng, chấm dứt trò chuyện với Nothing.
“Vậy câu kia là?”
“Ba chú heo con.” Không cho Nothing trả lời, hắn đăng xuất ngay như mọi khi.
Lương Mĩ Lị rất may mắn trong trò bốc thăm. Lúc công bố kết quả vào 12h đêm, hơn tám trăm người tham gia, có hai mươi giải thưởng, vậy mà Lương Mĩ Lị giành được giải nhất: một chai rượu Royal Salute [là một trong những loại whisky hàng đầu thế giới].
“Má ơi quá may mắn, có lẽ đêm nay hai đứa mình sẽ gặp được thiên sứ.” Lương Mĩ Lị vừa ôm chai rượu vừa nói với Trần Hải Thiên: “Rượu này là của Tiểu Mã tài trợ, không biết có đổi rượu khác được không.”
“Để lại đi, gặp được thiên sứ thì kéo về nhà ăn mừng.”
Để cho công bằng thì vào 1h sáng, bọn họ ôm chai rượu đến gay bar, uống một ly bia lớn bỏ thêm ba lát chanh; 2h sáng, bọn họ ôm chai rượu đến T bar, càng về sau hắn đã không còn nhớ rõ trình tự, chỉ nhớ hắn đã uống một lượng bia của mười người, mọi thứ trước mắt dường như biết di chuyển, đáy lòng ấm áp, mỗi người mỗi chuyện nhìn cái gì cũng thuận mắt, hắn và Lương Mĩ Lị cười to nhưng không nhớ rõ cười vì chuyện gì, mọi thứ thật hỗn loạn.
Nhưng ngày đó trừ tiếng sập cửa khi Lương Mĩ Lị tiếp cận một nhân viên nam tính ra, cái gì cũng không nhớ, mà một chai Royal Salute đối với Lương Mĩ Lị mà nói chẳng xua đuổi thành công sự cô độc.
Chiều ngày giáng sinh, Trần Hải Thiên tỉnh dậy, ngắm mình trong gương, phát hiện có hai quầng thâm dưới mắt, trong gương hiện ra một gương mặt vô cùng mệt mỏi, phong độ của người trí thức chẳng còn nữa, cái đầu như tổ quạ, đầu óc cứ như đám mây bay lơ lửng, bụng kêu ọc ọc.
Hắn vào nhà bếp luộc hai quả trứng, một chín một sống, pha một ly cà phê vừa đủ một ngụm, nướng thật nhiều bánh mỳ, trét lên một lớp bơ và mứt.
Chờ Lương Mĩ Lị bò ra từ phòng khách xong, hắn đem trứng đã luộc chín, cà phê cùng với bánh mì cho Lương Mĩ Lị: “Này, bảo bối, chúc mừng hai đứa mình quen nhau thêm một năm, nhanh ăn sạch đi, ăn xong thì đến đền sửa vận.”
Một năm này đối với tuổi hai mươi bảy của Trần Hải Thiên mà nói vừa dài dằng dặc vừa xảy ra nhiều chuyện. Qua năm nay, cuộc đời hắn sẽ bước sang chương cuối cùng hay chương hai? Ngày cuối cùng của năm 2005, Trần Hải Thiên dành một buổi chiều trong bếp, nấu một bữa tối thật phong phú, nào là canh cà chua hành tây, salad xắt khối, nào khoai tây nghiền với pho mát, nào mì Ý sốt thịt băm, thịt bò bít tết, pudding, hương vị thơm ngọt mà ấm áp lan tỏa khắp nhà. Lương Mĩ Lị chỉ ngồi trên sô pha, nghe Hoàng Tiểu Trinh hát bài December Night, ôm cái gối vàng nhạt hát theo.
On this cold winter night, wish you are with— me—
“Lương Mĩ Lị! Cậu hát thật khó nghe!” Trần Hải Thiên không nhịn được rống to.
Bọn họ cùng xem phim Hạnh Phúc Ngọt Ngào không biết đã là lần thứ mấy, lúc Trương Mạn Ngọc đuổi theo Lê Tiểu Quân trên một con đường ở NewYork nhưng bị dòng xe ngăn cách thì tới quảng cáo. Trần Hải Thiên quay qua hỏi Lương Mĩ Lị đang liếm cái nĩa: “Cậu nghĩ sao nếu hai người ở hai thế giới khác nhau dọn về sống chung?”
Lương Mĩ Lị nghĩ đến khi hết quảng cáo mới trả lời: “Đủ dũng cảm là có thể.”
Trần Hải Thiên lấy thìa vét đĩa Pudding, suy nghĩ trong giây lát, bổ sung một câu: “Hoặc là đủ lãng mạn.”
“Cậu không có hai thứ đó.”
“Cậu cũng thế.”
“Tớ thật lòng.”
“Không ai thèm.”
Mèo và chó yêu thương nhau như thế đưa tiễn năm 2005.
“Hai người ở hai thế giới khác nhau có sống chung được không?” Cuối năm 2005, Trần Hải Thiên hỏi Nothing như thế.
“Chuyện này…… Người Ma Cách Biệt [phim], như Thải Thần vậy.” Bà ngoại nói.
“Con cũng nghĩ thế.”
“Nhưng Phật cũng có nói, mỗi đóa hoa là một thế giới, mỗi đời người cũng là một thế giới, hai người ở chung có nghĩa là hai thế giới khác biệt ở chung, hoàn cảnh khác nhau thì muốn đi đến cuối con đường phải do sự dũng cảm hay hèn nhát quyết định.”
Vậy là tình cảm có trước hay sự dũng cảm có trước? Trần Hải Thiên nghi ngờ. Tình yêu đủ lớn mới có sự dũng cảm, hay là đủ dũng cảm mới có tình yêu? Nói như thế, Tiểu Thạch vì yêu cô gái đó mới đủ dũng cảm để đối mặt với chỉ trích, hay là đủ dũng cảm mới đối mặt với chỉ trích để yêu cô gái đó?
Hắn lắc đầu, không muốn theo đuổi đề tài này nữa. “Cho nên ba người là ba thế giới, bốn người là bốn thế giới.” Hắn nói với Nothing.
“Sai, hơn ba người thì phải gọi là thế giới NP, nếu muốn nghe thêm thì xin tích lũy điểm.”