Đọc truyện Tìm Em Ngàn Năm – Chương 17: Vì em xứng đáng
Quân đỡ Vương lên giường, nhìn sắc mặt anh tái nhợt, đầy lo lắng.
– Vương! Ngài sao rồi? Máu của bậc đế vương rất quí, máu của Quỉ Vương càng quí gấp bội, sao ngài lại… Ngài vừa thu nạp vong linh u tối, đã làm giảm linh lực, không chịu nghỉ ngơi, lại trích máu tim giữ một thân xác không linh hồn.
– Ta không sao, nghỉ ngơi sẽ khỏe. Đó là thân xác của Khiết Tâm, ta phải giữ cho nàng.
– Vương! Chúng ta cần linh hồn của Khiết Tâm, nhập vô xác nào lại không được. Nhưng ngài trích máu tim như vậy, linh lực tiêu phí hết 100 năm tương đương một giọt máu. Ngài cho xác ấy những 3 giọt. Trong vòng 30 phút, ngài mất hết 500 linh lực thuần khiết rồi. Vương! Nếu ngài không giữ vững sự cân bằng, ngài sẽ bị đọa vào ngã quỉ.
– Quân! Ngươi nhiều lời quá. Mau tìm đóa tử liên hứng sương cho ta trị thương.
– Chỉ có Khiết Tâm mới trồng ra được loài hoa mang tên tiền kiếp của cô ấy. Không có nàng ấy, tôi cũng bó tay.
– Vậy ngươi đi hứng sương, pha trà cho ta. Ta mệt, muốn nghỉ ngơi.
– Được! Ngài nghỉ đi, tôi đi hứng sương cho ngài.
Quân ngao ngán đi ra ngoài, bất đắc dĩ buồn bực vị quỉ vương si tình. “Hey ya, 500 năm linh lực thuần khiết, bao nhiêu giọt sương cho đủ hả”. Anh đi ra ngoài, tìm tới khu ao sen của Khiết Tâm. Anh nhớ nụ cười hồn nhiên của cô bé, khi thấy đóa tử liên nở rộ, cô nàng không ngại lội xuống sình hái tặng anh. Nghĩ thấy cũng thương, chỉ cần Vương tìm được linh hồn nàng, anh sẽ tìm cho nàng thân xác mới, đẹp hơn, hoàn hảo hơn. Cớ sao Vương phải hi sinh máu từ tim mình chứ, thật khờ mà. Quân nhìn ra khoảng ao phẳng lặng, không có hoa sen nào cả, lá sen cũng không, chỉ có bóng trăng cô đơn, lạnh lùng phản chiếu trên mặt hồ.
Nơi chốn rừng sâu, đột nhiên bà lão cảm thấy tim mình nhói đau, như bị ai bóp nghẹt. Phần bụng cũng đau bị bị dao đâm. Bà ngã lăn ra đất, cuộn người thở mệt nhọc. Từ trên cây, lũ khỉ chuyền cành xuống vây quanh bà lão, chúng cứ “khẹt khẹt” như muốn nói gì đó. Gió lớn nổi lên, Ưng Vương bay lượn thật dũng mãnh trên bầu trời. Anh sà xuống, quắp bà lão, đập cánh phần phật bay đi. Bà lão gần như đã ngưng thở, đột nhiên lại được hít thở dễ dàng, cũng không còn thấy đau bụng nữa. Mở mắt ra đã thấy mình nằm gọn trong bộ móng vuốt của Ưng Vương. Dù hoảng sợ, nhưng bà vẫn cố gắng nằm yên, vì nhúc nhích thì sẽ rơi chết ngay. Ưng Vương đáp xuống sân nhà sàn, nơi Tâm bị tráo linh hồn, nhẹ nhàng thả bà lão ra.
– Bây giờ ta sẽ giết ngươi.
Bào lão nhìn khung cảnh xung quanh, cũng không ngạc nhiên, quì sụp dưới chân Ưng Vương.
– Xin ngài siêu độ cho những vong linh nơi đây. Họ là những người dân chân chất, bị kẻ xấu hãm hại giết chết luyện bùa.
– Ta không xen vào chuyện của con người.
– Ưng Vương! Con người cũng là chúng sinh trong cõi trần, xin ngài mở lòng từ bi giúp họ. Và giúp luôn muôn thú, giống loài đang bị nhốt trong nhà hàng ở trên phố.
– Thân nàng lo chưa xong, sắp chết còn nhiều lời quá. Nếu bây giờ nàng đồng ý lấy ta, nàng sẽ không chết.
Bà lão nhìn Ưng Vương nở nụ cười đôn hậu. Bà đi lại mở cửa nhà sàn, ánh sáng lùa vô, trong nhà xông ra mùi xú uế kinh khủng. Bà lão đi vô giữa, nhìn xung quanh thấy rất nhiều vong linh đang ẩn nấp. Bà quì xuống, lạy xung quanh 4 lạy.
– Tôi xin lỗi không thể siêu độ cho anh chị. Anh chị đi đi, tìm chùa nghe kinh để mau được thoát kiếp. Huhuhu.
Bà lão đưa phần thi thể của cô gái trần truồng không đầu về phía cô. Cô gái cầm lấy gắn vô cơ thể mình. Cô nhìn bà lão biết ơn, đứng lên đi lại phá đổ bàn thờ của tên pháp sư. Lúc này, linh hồn xung quanh xì xầm, đất rung chuyển, căn nhà lắc lư. Cô gái nắm tay bà lão chạy ra ngoài, căn nhà sàn sập xuống và cháy rụi. Từ trong lửa đỏ, rất nhiều bóng trắng bay lên, họ nhìn bà lão cảm ơn, rồi tan biến. Riêng cô gái còn lại cũng nhìn bà lão, bây giờ, cô trong diện mạo rất xinh đẹp, là người kinh. Năm trước, cô đã bị lão Thanh hiệu trưởng lừa bán cho pháp sư luyện thiên linh cái. Hắn hoán đổi thân xác thanh niên cho mình, dùng thân thể Khiết Tâm tráo cho vợ hắn.
– Cảm ơn em, Khiết Tâm! Mong em sẽ sớm về đoàn tụ với người em yêu thương
Bà lão rưng rưng, phải, bà đang rất nhớ người ấy. Cô gái từ biệt xong, trong rừng xuất hiện ánh sáng trắng lung linh đủ màu. Cô gái mỉm cười, bước vào ánh sáng ấy. Vầng sáng thu nhỏ dần, biến mất như chưa từng xuất hiện. Ưng Vương hài lòng nhìn bà lão. Từ bàn tay mọc ra những móng tay sắc nhọn như móng chim ưng, đi lại trước mặt bà lão, thọt cả bàn tay vào ngực bà, moi tim bà ra. Bà lão đau đớn, người giật liên hồi, mở to mắt nhìn Ưng Vương, nhìn bầu trời lần cuối, rồi nhắm mắt buông xuôi. Ưng Vương rút ra bông sen Tử Liên, hứng lấy linh hồn của Khiết Tâm, giao cho chú khỉ chạy về nhà của Vương.
Còn lại thân thể của mụ phù thủy già, mụ ta uống ngãi, luyện bùa, thân xác cũng hôi tanh. Nếu không moi tim lúc vẫn đang sống, e sẽ có linh hồn tà ác nhập vào, thành xác sống hại dân làng. Cây cối xung quanh chuyển động, quấn lấy xác kia, quăng vào lửa đỏ đang cháy. Đâu đó vang vọng tiếng xèo xèo, lẫn trong tiếng thét đau đớn. Ưng Vương liếc mắt, cất cánh bay thẳng lên trời cao.
Chú khỉ cầm đóa sen chạy về nhà Vương, “khẹt….khẹt” kêu cửa. Quân mở cửa, ngạc nhiên.
– Khỉ con! Thì ra ngươi đã hái đóa Tử Liên, hèn chi trong ao không còn bông hoa nào cả.
Khỉ con “khẹt…khẹt”, gãi gãi giao bông hoa cho Quân, rồi leo lên cây ngồi nhìn. Quân cầm đóa sen kì lạ, đi vào phòng, đặt lên đầu giường của Vương, rồi đi ra ngoài, tiếp tục hứng và tìm giọt sương tinh khiết ít ỏi trên lá sen, dưới ánh nắng mặt trời.
Vương tỉnh lại khi nắng đã lên cao. Có mùi thơm gây nghiện thoang thoảng, anh vội tìm kiếm xung quanh. Đóa Tử Liên nằm im lìm trên bàn gỗ. Vương cầm lên hít hà, tâm tư sảng khoái, dễ chịu. Anh bước xuống giường, mang theo đóa sen qua phòng Khiết Tâm. Cô nằm đó, an tĩnh không hơi thở. Vương đặt hoa sen lên tủ đầu giường, ngồi xuống bên cạnh, ngắm nhìn cô. Anh nhẹ nhàng cởi áo Khiết Tâm, xem xét vết thương ngay bụng, miệng vết thương đang khép, lên da non, chỉ còn vệt mờ mờ.
Vương chăm chú nhìn, đôi mắt sáng quắc, bàn tay nổi lửa xanh. Anh đặt tay lên vết thương, vận dụng linh lực làm liền da. Thoáng chốc, bụng của Khiết Tâm lại nhẵn mịn, như chưa từng bị thương. Vương mỉm cười hài lòng, rồi lại húng hắng ho. Trời bên ngoài quá nắng, dương khí mạnh, sẽ ảnh hưởng đến thân xác của Khiết Tâm, thế là Vương lại dùng linh lực, tạo mấy đen, che kín bầu trời, mưa như trút nước, phủ tối cả một vùng. Trời vừa trút cơn mưa bên ngoài, trong phòng, Vương cũng đổ gục trên người Khiết Tâm. Đóa Tử Liên run rẩy, thoát ra linh hồn thánh thiện. Khiết Tâm quì sụp bên người anh, khóc lóc thảm thiết.
– Vương! Anh sao rồi. Em đây, Khiết Tâm của anh đây. Anh tỉnh lại nhìn em đi. Huhuhu! Vươngggg!
Tâm lay, lắc Vương đủ kiểu, nhưng anh vẫn nằm bất động. Người Vương u ám, khi tỏ khi mờ, như bóng hình 3d. Cô hoảng loạng, khóc dữ dội hơn, cô không biết làm gì, bây giờ cô chỉ là hồn ma yếu ớt. Tâm tính chạy đi tìm Quân, chợt tay cô bị người nắm lại. Cô xoay người, nhào lại ôm chầm lấy Vương.
– Vương! Anh tỉnh rồi. Em lo quá. Đừng hù em vậy nữa, em sợ lắm. Huhuhu. Anh là Quỉ Vương mà, sao ngốc như vậy, hi sinh vì đứa trẻ con người như em xứng sao? Huhuhu
– Vì em xứng đáng.
Vương vuốt tóc Khiết Tâm, nắm hai bả vai Tâm, nhìn cô trìu mến, môi mỏng khẽ nhếch lên. Không chần chừ, anh cúi xuống, hôn lên đôi môi anh đào tái nhợt. Nụ hôn tham lam, nhung nhớ, hít hà hương thơm quen thuộc, khảm linh hồn cô vào trong tim. Thoáng chốc, Khiết Tâm bị hút vào trái tim của Quỉ Vương. Nơi đó đang đập rất mạnh mẽ, và có một lỗ hổng rất to, máu từ trong lỗ hổng cứ trào ra ngoài. Tâm hốt hoảng, lấy thân mình lấp lỗ ấy, cô la lớn:
– Vương! Tim anh thủng to lắm. Anh nên đi bệnh viện, nhốt em vô đây làm gì? Em có phải bác sĩ đâu?
Vương phì cười, nhìn tới thân xác cô, khom sát người, hôn lên đôi môi khô khốc, lạnh lẽo. Linh hồn Khiết Tâm bị hút bởi nguồn sáng bảy màu. Cô cố ghì lại, che vết thương cho Vương. Vương càng vận dụng linh lực, đưa linh hồn Tâm nhập vô xác. Khi Tâm mở mắt lần nữa, cô đang nằm trên giường, trong phòng mình.
Khiết Tâm vội leo xuống giường, chạy tìm Vương. Anh đang đứng bên lò sưởi, trong ánh lửa bập bùng, thân ảnh anh vẫn cao ngạo như vậy, nhưng Khiết Tâm lại cảm thấy thật đẹp trai, soái ca. Cô nhào tới, ôm anh từ phía sau, dụi đầu vào bờ lưng vững chãi, ghì thật chặt. Vương nhếch môi, vòng tay ôm hai tay cô, vỗ về.
– Vương! Em yêu anh!