Đọc truyện Tìm Em Giữa Đồng Hoa Hướng Dương – Chương 17: Trái Tim Của Leo
Cuối tháng 4 thời tiết bây giờ vẫn còn trong mùa khô, khi cái nóng bức lên đến đỉnh điểm thì bất chợt có cơn mưa làm dịu đi cái nóng hầm hập như nồi áp xuất. Có người sẽ vui mừng cũng có vài người ghét khi bất ngờ khiến họ trở tay không kịp.
Giống như anh chàng Kim Trọng bây giờ. Anh đứng ngay cửa công ty nhìn cơn mưa trút xuống, miệng thầm rủa.
-Cơn mưa quỷ quái! Mưa dai nhách không chịu ngừng. Sớm không mưa muộn không mưa đi mưa đúng lúc tan làm.
Đường về nhà chỉ cách công ty có 20 phút đi bộ mà giờ anh cầm chân ở công ty nhìn đồng nghiệp ngồi xe máy trùm áo mưa chạy về nhà.
“Chẳng lẽ gọi taxi sao ta?”
Linh bước đến đứng cạnh anh rồi bung chiếc dù màu đỏ. Không phải Linh thần thánh dự đoán được thời tiết mà phòng theo dù. Chiếc dù vốn cô dùng để che nắng bây giờ tiện dùng che mưa.
-Anh có muốn đi chung dù không?
Linh hỏi ý, tay đưa lên sờ vào màn mưa. Trọng chớp mắt nhìn Linh khác lạ. Hôm nay cô nói chuyện với anh nhẹ nhàng hơn mọi khi.
-Anh không muốn sao?
Linh hỏi lần nữa nữa, giọng điệu vẫn giữ như cũ.
-Vậy cho anh đi cùng với.
Hai người che chung dưới một cái dù hơi nhỏ. Trọng chưa bao giờ thấy mình đứng gần Linh như vậy trừ cái lần anh cõng cô say khướt về nhà và cô ngủ lăn xuống nền nằm cạnh anh, nhưng vậy thì đâu tính vì Linh lúc đó đâu tỉnh táo.
Linh lúc này cực kì tỉnh táo, cô bước từng bước chậm rãi đi bên cạnh. Trọng thấy tim mình đập khác lạ. Anh cầm dù đứng xích ra ngoài một chút che dù về phía Linh. Linh lại kéo anh gần lại đụng luôn cả bờ vai nhỏ bé của cô.
-Dù nhỏ xíu à! Anh đứng xích vô kẻo bị ướt. Anh che dù vô giữa đi đừng có che mỗi mình em.
-À…ừm.
Rồi hai người đứng sát nhau im lặng bước đi. Đột nhiên Linh dừng lại trước một cửa hàng nữ trang. Linh nhìn qua tấm kính chăm chú ngắm chiếc vòng tay bạch kim đẹp tinh xảo.
-Em thích cái này sao? Vậy mua đi!
-Bây giờ em kẹt rồi chưa mua được! Đợi có lương và thưởng ngày lễ em nhất định sẽ mua.
Trọng nhìn khuôn mặt nghiêng yêu kiều của Linh phủ nhận một suy nghĩ về cô.
“Hóa ra cô ấy không phải là dạng con gái đua đòi như mình thường nghĩ.”
Nếu Linh ngỏ ý muốn thì cả khối đàn ông đổ rạp dưới chân cô đòi dâng cho cô cả xe và nhà chứ không đơn giản chiếc vòng tay.
Mấy ngày sau, trời không hề có giọt mưa nhưng người ta bắt gặp hai người lại về cùng với nhau. Mỗi lần đi qua cửa hàng nữ trang Linh lại nán một chút thở ra nhẹ nhõm khi chiếc vòng vẫn nằm vị trí cũ.
-Cưng ráng chờ chị thêm vài ngày nữa rồi chị sẽ rước em về!
Trọng đi siêu thị về đi ngang qua cửa hàng bất chợt đứng lại vị trí mà Linh hay đứng ngắm chiếc vòng. Trong đầu anh tự dưng hiện lên hình ảnh của Linh khi đeo chiếc vòng trên cổ tay nhỏ nhắn.
-Anh ơi! Chiếc vòng đẹp quá! Anh mua cho em đi! – Giọng một cô gái vang lên sau lưng Trọng.
-Cái nào? – Chàng trai đứng bên cạnh hỏi.
Trọng quay đầu nhìn một đôi uyên ương đứng sau lưng mình. Cô gái nhõng nhẽo đòi chàng trai mua cho chiếc vòng. Tay cô gái chỉ vào chiếc vòng bạch kim.
Vèo!
-Xin lỗi quý khách! Chúng tôi vừa mới bán chiếc vòng mấy giây trước. Mà cửa hàng chúng tôi chỉ có một chiếc.
Trọng nghe văng vẳng sau lưng giọng cô gái trách móc anh người yêu lưỡng lự nên bị người ta mua mất chiếc vòng. Người ta đó chính là Trọng. Anh cầm chiếc vòng trên tay đầu óc cô gắng lấy bình tĩnh.
-Mình làm cái gì vậy nè? Tự dưng phóng hết tốc lực đi mua giờ tính sao đây? Chẳng lẽ nói với cô ây vô tình thấy sắp bị bán nên vội mua khi nào có tiền đưa lại cho mình. – Anh tự cốc đầu mình.
“Có ai mà làm vậy trời! Mất hết hình tượng. Nhưng chẳng thể nào tặng được ngộ nhỡ cô ấy hiểu lầm mình có tình ý thì sao mà sinh nhật của Linh còn lâu mới tới.”
Ngày nhận lương và thưởng lễ 30/4 và 1/5 cũng đến, Linh đi làm mà mặt buồn so. Ai hỏi có chuyện gì Linh chẳng nói. Trọng thì biết nhưng đành im lặng. Chiếc vòng tay đang giữ mang cho anh cảm giác như ngồi trên đống lửa. Nghĩ đến nó anh càng đau đầu, lúc nào cũng mang kè kè bên mình mà chẳng dùng, chẳng tặng.
***
Nhân dịp mấy ngày nghỉ lễ, công ty tổ chức chuyến du lịch cho toàn thể nhân viên. Năm nay chọn Lâm Đồng làm nơi đặt chân. Dương vô cùng hào hứng. Quê cô ở Đà Lạt nhưng đi du lịch tập thể như vậy cô chưa từng trải qua.
Sau khi lót đầy cái bụng. Ngó qua cái đồng hồ, đã 7h tối. Cô vui vẻ chào tạm biệt Sương và Quyên rồi xách balo qua nhà Lâm Khanh. Cô cho Hi ăn tối trước khi họ hàng của Lâm Khanh tới đón nó khi anh đi vắng. Trong khi mọi người tập trung ở công ty thì Lâm Khanh và Dương đứng trước cổng đợi xe đến rước. Đúng là đặc quyền của sếp.
Lâm Khanh không có hứng thú đi du lịch kiểu này. Tín nói mọi năm anh dùng mấy ngày này để ngủ cho đã không hiểu sao năm nay tự động đi. Cũng vì có anh nên Dương mới hào hứng đến vậy.
Trong lúc Lâm Khanh chuẩn bị, Dương không có việc gì làm, ngồi chơi bắt bóng với Hi. Quả bóng tưng tưng nhảy xuống gầm giường, Hi chui xuống nhưng mãi chẳng thấy trở ra. Dương cúi xuống gầm giường thấy Hi ngồi gặm quả banh bên cạnh chiếc hộp gỗ bị một lớp bụi phủ mờ. Cô lôi chiếc hộp ra, phủi lớp bụi dày. Chiếc hộp đã cũ dường như bị bỏ quên khá lâu, nó nằm im lìm dưới gầm giường tưởng chừng Lâm Khanh đã quên bẵng nó đi.
Dương tò mò không biết nó chứa đựng điều gì bên trong. Cô mở chiếc hộp và đặc biệt chú ý đến chiếc dây chuyền bên trong. Sợi dây bạch kim đã cũ chắc nó nằm trong đây lâu lắm rồi. Dương bị thu hút bởi chiếc mặt dây chuyền. Đó là một bông hoa Lily. Dương giơ dây chuyền cao tầm mắt, mặt dây chuyền xoay xoay hiện hàng chữ ở mặt sau.
-Je t’aime, LiLy (Anh yêu em, LiLy)
Dương thấy tim mình dường như ngừng đập. Cô hiểu nó có nghĩ là gì.
“LiLy? Cô gái mình không hề biết. Là người anh Khanh từng yêu sao? Hay là đến bây giờ anh vẫn…”
-Đừng tùy tiện chạm vào đồ của tôi!
Dương giật mình bị giọng nói Lâm Khanh cắt ngang suy nghĩ. Ánh mắt anh gai góc, lạnh lùng nhìn cô. Tự lúc nào anh đã đứng sát sau lưng cô. Anh giật lại sợi dây chuyền trên tay Dương.
-Ra khỏi phòng tôi ngay! – Anh ra lệnh.
Giọng anh trầm ấm, phẫn nộ, đầy uy lực khiến Dương sợ hãi lao ra ngoài. Từng lời anh nói ra hóa thành mũi kim châm vào trái tim. Dương thấy trái tim mình vỡ vụn. Là do cô biết rằng anh từng yêu sâu đậm một người hay ánh mắt lạnh lẽo anh nhìn cô hay cô đã chạm đến nỗi đau trong lòng anh hay chưa bao giờ cô thấy Lâm Khanh trước mặt xa cách cô như vậy. Có lẽ là tất cả.
Trong căn phòng, Lâm Khanh nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, anh thả nó vào trong hộp. Nhớ nét mặt sợ hãi của Dương, anh cắn chặt môi mình.
“Mày thiệt là tồi tệ!”
Hi đã được gửi đi. Dương đứng trước cổng cách xa Lâm Khanh một khoảng. Tay nắm chặt quai đeo balo, cô lén nhìn về phía anh. Gương mặt anh lạnh như tảng băng. Dương cúi đầu ân hận. Trái tim đau thắt, những suy nghĩ mông lung chập chờn trong đầu.
Lâm Khanh nhìn thẳng về phía trước, không biểu hiện gì. Chỉ mình anh biết mình mất bình tĩnh đến nhường nào.
Từ xa, xe dần lăn bánh tới gần hai người đang đứng. Dương vội vã lên xe. Nhìn hai chiếc ghế trống cạnh nhau, cô biết Tín cố ý sắp xếp cho cô ngồi cạnh Lâm Khanh nhưng lúc này đây, cô chẳng có dũng khí gần hơn anh. Cô nhìn xung quanh rồi chọn ngồi cạnh Hiểu Đông. Có lẽ bên cạnh sự im lặng của Hiểu Đông có thể khiến lòng cô bớt gợn sóng. Cô không dám nhìn vào sau lưng mình, cô biết Tín đang nhìn cô với ánh mắt hờn giận ra sao. Lâm Khanh lên xe, anh ngồi chiếm trọn hai ghế trống. Không khí vui vẻ trong xe bỗng chùn xuống, ai nấy cũng đoán ra có gì đó xảy ra giữa hai người.
Dương mở cửa sổ cho cơn gió lạnh lẽo tạt vào da mặt mình. Trước mắt cô, hàng cây u uất bên đường lướt qua.
Tín mở cuộc thi kể chuyện kinh dị để làm nóng không khi, mọi người đồng ý, người nhát gan cũng vui vẻ tán thành. Họ sợ cái âm u lạnh lẽo trong xe hơn mấy câu chuyện đáng sợ.
-Chuyện về một cô bé rất mập. Mỗi lần đến trường cô đều bị cậu bạn cùng lớp chọc ghẹo. Phì lũ, heo mặt người, cục thịt mỡ thậm chí những lời còn tệ hơn để gọi cô bé. Không chịu nổi cảnh bị chọc ghẹo, cô quyết tâm ăn kiêng. Một thời gian sau, cơ thể cô bé gọn gàng hơn rất nhiều. Cậu kia cũng hết lí do chọc cô. Vào một ngày, cô bé phát hiện mình không ngừng gầy đi mặc dù đã ăn rất nhiều. Cô dần gầy trơ xương. Cậu kia thấy vậy lại chọc cô. Bộ xương di động, que củi, con mắm…. Cô bé rất sợ nhìn khuôn mặt chỉ còn da bọc xương của mình. Một ngày kia, cô đi tắm hốt hoảng khi kì cọ da tới đâu phần da đó rớt xuống lộ xương trắng. Cô hận . Cô cần thịt người tươi. Cô tới tìm người hay chọc ghẹo mình. Đang ngủ, cậu nghe thấy tiếng cào móng vào cửa kính, cửa sổ mở ra một bộ xương trắng bước vào rên rĩ: thịt, thịt, ta cần thịt. Cậu bất động, bộ xương tiến gần lóc từng miếng trên người cậu rồi đắp lên bộ xương mình. Hôm sau người ta phát hiện cậu bé chết . Da thịt trên người bị róc hết chỉ còn bộ xương. Đồn rằng trên đường mà bắt gặp bộ xương di động luôn rên rĩ: thịt, thịt thì nó đang chuẩn bị róc thịt đó.
Tín kể câu chuyện với cái biểu cảm đáng sợ không kém. Tín vỗ vỗ vai Lâm Khanh.
-Sao? Chuyện rùng rợn lắm phải không?
-Ừ! Nghe cũng vui tai.
Trái tim nhỏ bé của Tín bị tổn thương. Lâm Khanh liếc nhìn xuống hàng ghế phía dưới. Dương đang ngồi thu mình, tay bịt tai, chân run lẩy bẫy.
-Dẹp vụ kể chuyện đi. Đường xa mọi người cũng mệt rồi để họ ngủ đi!
Dương hận Tín rảnh rỗi sinh nông nổi. Tâm trạng cô vốn không tốt lại còn phải nghe câu chuyện đáng sợ, may mà Lâm Khanh đứng ra dẹp.
-Em không sao chứ? – Hiểu Đông lo lắng hỏi.
-Không sao. Hơi nổi da gà.
-Anh hỏi chuyện em với Sếp?
Dương im lặng, cô cười. Cô biết nụ cười lúc này rất khó coi. Cô nhắm mắt giả vờ ngủ. Hiểu Đông không nói nữa, anh cũng tranh thủ ngủ. Dương hé mắt nhìn bóng lưng Lâm Khanh trong lòng xáo trộn không tài nào chợt mắt.
2 giờ sáng, xe dừng bánh trước khách sạn sang trọng có điều cách xa khu dân cư. Mọi người xách hành lí xuống xe. Trời đã vào cuối tháng 4, nhưng cái không khí se lạnh trên núi rừng thoảng qua, ai nấy rùng mình đứng nép vào nhau như gà con, lật đật lôi áo khoác mặc vào. Vào khách sạn, nhiệt độ ấm dần lên. Hầu hết mọi người mệt mỏi thả mình trên ghế sofa trong sảnh khách sạn. Tín dẫn Dương gặp chủ khách sạn làm thủ tục check in. Lâm Khanh rót trà nóng, mắt nhìn dõi theo.
-Oái! Sếp! Tràn trà ra ngoài rồi!
Lâm Khanh hốt hoảng lau vết trà đổ.
-Á! Đây là áo khoác của em mà!
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Khanh.
“Chẳng lẽ mất ngủ khiến anh mất tỉnh táo đến vậy sao. Thảo nào mọi thu xếp đều do Tín và Dương phụ trách”
Chủ khách sạn là trông rất trẻ, ăn mặc có phần hơi lòe loẹt.
-Đây là Dương Khanh. Chủ khách sạn cũng là bạn học của anh và Khanh. – Tín giới thiệu.
-Chào anh, em là Dương, thư kí Giám Đốc.
Anh chàng Dương Khanh tiến sát, nhìn Dương không chớp, nắm chặt hai bàn tay cô.
-Trong tên anh có tên em. Đây chẳng lẽ là định mệnh ông trời sắp đặt duyên phận cho hai ta?!
Bộp. Từ đâu bay tới chiếc áo khoác trùm lên đầu Dương Khanh.
-Cái gì thế này?- Dương Khanh lôi cái cái áo trên đầu xuống.
-Là cái giẻ lau bàn!
Lâm Khanh đứng cách đó vài bước chân, khoanh tay ngạo mạn.
-Là áo khoác của em mà sếp! – Chủ nhân chiếc áo kêu lên ấm ức.
-Trong tên ông có tên tui chắc đây là duyên phận do trời sắp đặt.
Lâm Khanh giật lại cái giẻ lau bàn à quên cái áo khoác trên tay Dương Khanh.
-Là ác duyên thì có. Đừng có mà phá đám chuyện tốt của tui.
Dương Khanh nhảy dựng lên. Đám nhân viên nhìn anh lắc đầu.
“Mất hình tượng quá ông chủ ơi!”
-Đang nói gì thế? Người nguyên thủy! – Lâm Khanh giả ngơ thách thức.
-Khanh! Ông thôi đi! Nói vậy thì sỉ nhục người nguyên thủy quá đó! – Tín giả vờ phẫn nộ châm vô.
-Hai… người. Đây là khách sạn của tôi đó nha!
-Thì sao hả? – Lâm Khanh và Tín đồng thanh.
Trước mặt bàn dân thiên hạ, ông chủ khách sạn bị khách đồng thời bạn học cũ sỉ nhục. Trông anh trở nên nhỏ bé trước hai lão quỷ Lâm Khanh – Tín.
Dương Khanh ấm ức đến mức ứa nước mắt. Nhân viên trông thấy liền nhanh chân đưa ông chủ vào phòng trước khi chút khí thế còn sót lại cũng biến mất. Quản lí khách sạn ra thay giúp làm thủ tục nhận phòng. Bốn người một phòng, riêng Lâm Khanh và Tín ở một phòng. Dương đưa chìa khóa phòng cho mọi người nghỉ ngơi.
-Đây là chìa khóa của phòng anh và anh Khanh.
Tín lắc đầu bảo cô đưa cho Lâm Khanh. Anh có vài việc cần thu xếp nên chưa về phòng ngay được. Dương cầm chiếc chìa khóa trên tay mà lòng xáo động. Cô đứng chờ Lâm Khanh lúc đó đang ở trong nhà vệ sinh giặt chiếc áo khoác xui xẻo bị anh đem lau vết trà đổ.
Lâm Khanh vừa đi ra, Dương dúi vào tay anh rồi nhanh chạy về phòng. Ngay cả khuôn mặt anh phản ứng thế nào cô cũng không dám nhìn. Lâm Khanh nhìn cô chạy đi, tay siết mạnh chìa khóa.
Đi đường dài mệt công thêm cái không khí lạnh lạnh trong lành dễ chịu, mọi người hầu hết ngủ đến gần trưa mới dậy. Ăn uống no nê, toàn thể nhân viên ra ngoài hồ câu cá theo lệnh của sếp Tín. Hiểu Đông câu được đầy giỏ trong khi mấy cái giỏ khác con tép cũng không có. Anh ung dung thả thêm mồi trước những ánh nhìn ghen tị. Dương ngồi lặng lẽ bên hồ ngắm cá ngoi lên đớp mồi.
-Sao lại ngồi mình buồn vậy? Có cần anh bầu bạn với em không?
Dương ngước lên nhìn ông chủ khách sạn Dương Khanh đã lấy lại phong độ, khí thế hiên ngang. Cô chưa kịp trả lời thì Tín giơ chân đạp vào mông Dương Khanh khiến anh la toáng lên, chới với mất thăng bằng nhanh chộp lấy đám cỏ dưới đất.
-Ông làm gì thế hả? Suýt nữa tui rớt xuống hồ rồi!
-Tôi muốn ông rớt xuống đấy! Tui chưa nói rõ cho ông biết à? Đừng có mà tán tỉnh thư kí của Lâm Khanh nếu không muốn mất mạng nhá!
-Hả? Ra Dương là người của tên đó sao?
Dương Khanh đau khổ ôm trái tim chạy mất. Anh nhớ lại nỗi đau khi mối tình đầu của anh từ chối mình khi đem lòng yêu Lâm Khanh ấy vậy mà hắn không thèm ngó ngàng tới. Mọi người dõi theo Dương Khanh thầm chắc anh vừa chạy vừa khóc.
-Anh đừng nói khiến người ta hiểu lầm vậy chứ? – Dương trách.
-Anh nói sai rồi à? Để anh chạy theo gọi tên đó lại nhé!
-Không phải vậy!
-Giữa bọn em có chuyện gì à? – Tín hỏi
-Không có gì đâu.
-A! Khanh! Đến khi nào vậy?
Dương giật thót, lén nhìn nhưng chẳng thấy ai cả.
-Tối qua hắn cứ trằn trọc không ngủ được nên giờ vẫn còn ngủ trong phòng. Nhìn bộ dạng em không có chuyện gì mới lạ đấy!
Tín cười trêu. Dương rơm rớm nước mắt khiến Tín lúng túng. Bất kể gian xảo cỡ nào cũng đều mềm lòng trước nước mắt con gái trong khi anh cho rằng Dương rất mạnh mẽ. Dương gạt nước mắt kể lại
-Em đừng nghĩ nhiều nữa. Tên đó không giận em đâu. – Tín ôm Dương vào lòng, xoa đầu cô.
“Hắn đang tự trách bản thân đó.”
“Tên khỉ này. Nếu không mau giải thích cho cô ấy thì sẽ biết tay tui”.
Đang nằm ngủ, Lâm Khanh chợt thấy rùng mình tỉnh giấc.
***
Buổi tối diễn ra bữa tiệc nướng bên bờ hồ. Số cá lúc trưa câu được cũng cho lên vỉ nướng. Ông chủ nhà hàng hảo ý nuốn tài trợ mấy kí thịt để tham gia cùng thì bị Tín đá đít đi. Giờ đang nằm trong phòng khóc.
Một mình Dương đi dạo, những tràng cười, tiếng nói vui vẻ trôi xa dần, xa dần. Cô thả mình nằm dài trên bãi cỏ, ngửi mùi hương nhàn nhạt của cây cỏ, tiếng côn trùng du dương lúc xa, lúc thật gần. Dương phóng tầm mắt lên bầu trời đêm. Bầu trời lấp lánh ánh sao. Càng ngắm càng sáng lung linh, tất cả như sà xuống ôm trọn lấy cô.
-Đẹp quá! Sài Gòn không có nhiều sao như vậy. Thật ra, sao vẫn trên kia đấy thôi. Chỉ vì sương khói và ánh đèn dưới mặt đất khiến ta không nhìn ra, không nhận ra được sự thật.
Bầu trời sao làm dấy lên nỗi cô đơn trong lòng cô. Không. Không cô đơn bằng ánh mắt Lâm Khanh nhìn cô khi ấy. Dương thấy mình bị hút trọn vào ánh mắt ấy. Tối hút, sâu thẳm, chơi vơi. Cô thấy trái tim mình chẹn lại. Khuôn mặt Lâm Khanh khi ấy hằn sâu vào tâm trí cô không tài nào rũ bỏ được.
-Em làm gì ở đây vậy?
Dương giật mình ngồi dậy, quay đầu nhìn, là Lâm Khanh. Anh ngồi xuống bên cạnh cô. Lâm Khanh không nói gì, Dương cũng lặng lẽ ngồi bên cạnh anh. Chẳng làm gì, đơn giản ngắm cảnh vật yên tĩnh trước mắt. Dương cảm thấy giây phút này như ngừng trôi.
-Em xin lỗi!
-Là anh sai!
-Không là em sai khi tự tiện đụng vào đồ của anh!
Lâm Khanh đưa ngón tay chặn không cho Dương nói nữa.
-Nếu là người khác anh đã không phản ứng như vậy. Là anh không muốn bị em nhìn thấy.
Sợi dây chuyền đó liên quan đến một người. Người đó là khoảng lặng vô hình, là một miền khí ức mà anh không muốn Dương nhìn thấy. Nhưng bây giờ anh lại muốn Dương chạm tới, chỉ có cô mới xoa dịu được trái tim anh.
Đêm trên núi tĩnh lặng. Ánh sáng của các vì sao trên bầu trời xa vắng làm cho cây cỏ mờ nhạt huyền ảo. Dương nhìn khuôn mặt nghiêng của Lâm Khanh. Trong ánh mắt có thứ gì đó lấp lánh phản chiếu ánh sao đêm.
***
Một buổi sáng rất trong lành, người phụ nữ xinh đẹp nhìn chăm chú cậu con trai Lâm Khanh đang húp xì xụp tô phở bò ngon lành. Nhìn đến mức Lâm Khanh ăn hết ngon tô phở còn mấy cọng giá leo queo.
-Mẹ làm gì nhìn con ghê vậy?
Bà mỉm cười trìu mến có phần ám muội.
-Hôm nay đi học về thẳng nhà nhé! Mẹ tìm được gia sư cho con rồi!
Khanh quẳng chiếc cặp lên bàn, vẻ bực tức lộ rõ trên mặt.
-Mới sáng sớm có ai chọc tức ông hả? – Tín hỏi chuyện.
-Ba mẹ tui nghĩ đâu ra cái chuyện kiếm gia sư cho tui. Ông thấy có tức không? Chỉ nghĩ đến việc chiều nay mà có lão bốn mắt, lải nhãi mấy công thức suốt mấy tiếng là chịu không nổi.
-Cũng phải thôi, kết quả học tập của ông năm nay bết nhác quá. Năm sau là cuối cấp rồi, ba mẹ ông lo là phải.
Lâm Khanh hứ một cái, rồi nhìn ra cửa sổ. Long từ cửa lớp mặt mày hớn hở chạy lại chỗ Khanh và Tín.
-Chiều có trận đá với lớp B, đi không tụi bay?
-Đi chứ! Mấy giờ?
Khanh đang rầu nghe có chỗ giải tỏa liền hớn hở chớp lấy.
-5h tại sân vận động Hoa Lư nghen.
Nói xong, Long chạy đi thông báo cho mấy đứa khác trong lớp.
-Này, không phải chiều nay ông gặp lão bốn mắt với mấy công thức à? – Tín huýt vai Khanh.
-Kệ! Gia sư gia xó gì cũng kệ. – Khanh nhướng mày, vẻ mặt bất cần.
***
Tan học, Lâm Khanh đạp xe về thẳng nhà. Không phải anh ngoan ngoãn nghe lời mẹ mà anh muốn đối mặt với mẹ anh. Anh tuyệt đối không cần gia sư. Hơn nữa, còn phải về thay đồ đá banh nữa.
Vừa vào tới cửa, chẳng cần thấy mẹ, anh hùng hổ tuyên bố quan điểm ngay.
-Con không cần gia sư! Mẹ đuổi người ta đi đi!
-Nói chuyện với ai cái kiểu đó vậy nhóc?
Mẹ Khanh nâng tách trà từ tốn thưởng thức, mặc cậu con trai lửa bốc đùng đùng.
-Lại đây mẹ giới thiệu gia sư cho con.
Lâm Khanh bừng bừng khí thế, không nói được với mẹ, anh tính trút lên tên gia sư để hắn thấy sợ mà tự động rút lui.
-Đây là Li Ly, gia sư của con. Còn đây là con trai cô, Khanh!
-Chào em!
Lâm Khanh cứng họng. Anh tính nói gì đó trẻ trâu lắm nhưng đành nuốt ngược lại vô trong. Không phải là lão bốn mắt, yếu nhớt, mọt sách, quần áo quê mùa như trong tưởng tượng của anh. Trước mặt anh là một cô gái nhỏ nhắn, mái tóc cắt ngắn hiện đại, nước da trắng, gương mặt đẹp tinh khôi. Cô mặc chiếc quần jean bạc màu với áo phông in hình ngộ nghĩnh. Khác xa hoàn toàn với suy nghĩ của Lâm Khanh về gia sư.
Li Ly là sinh viên năm nhất khoa tiếng Pháp trường Nhân Văn. Thế mà cô dạy kèm toán và hóa cho Lâm Khanh.
-Li Ly ơi! Bí rồi! Giải thích chỗ này đi!
-Nói bao nhiêu lần rồi! Không gọi tôi là cô giáo thì cũng phải gọi bằng chị chứ? – Li Ly chau mày.
-Lớn hơn có hai tuổi mà bày đặt!
-Là lớn hơn lận hai tuổi. – Cô khoanh tay trước ngực.
Mỗi lần Lâm Khanh giải được bài toán là Li Ly có thói quen vò rối mái tóc của Lâm Khanh. Anh luôn khó chịu vì điều đó. Anh ghét cái cảm giác bị Li Ly xem mình như một thằng nhóc. Anh ghét phải gọi Li Ly bằng chị.
-Li Ly! Tên gì lạ hoắc! Đó có phải tên thiệt không vậy?
-Tên người ta đẹp vậy mà kêu lạ. Đương nhiên tên thiệt rồi. Mẹ tôi thích hoa lily nên đặt tên tôi là Li Ly. Loài hoa đẹp, thuần khiết.
Li Ly rất đặc biệt. Cô khác xa những cô gái mà Lâm Khanh từng gặp. Anh thích những lúc cô cười, đôi mắt lúc nào cũng híp lại chẳng bao giờ thấy tổ quốc. Cô giảng bài rất dễ hiểu nhưng Lâm Khanh luôn giả đò ngây ngô, anh thích thú nhìn Li Ly cuống lên giảng giải thật lâu thật chậm, luôn miệng hỏi anh hiểu chưa. Anh luôn nói chưa hiểu.
Một lần, Li Ly xem trộm những tấm hình và bằng khen cũ của Lâm Khanh mà cười nham hiểm.
-Đừng có tự tiện lục lọi đồ của người khác. – Lâm Khanh chộp lấy, cất đi.
-Hóa ra Khanh cố tình học dở để gây chú ý với ba mẹ sao?
-Mặc kệ tôi.
-Sao không quậy hơn nữa như thế sẽ ngầu hơn. Cứ thẳng thắn nói ra điều làm mình bực bội có phải thoải mái hơn không?
Lâm Khanh đơ mặt ra rồi cười sảng khoái. Có lẽ giây phút đó anh đã thích Li Ly rồi.
-Đáp án câu này là gì? – Li Ly hỏi.
-Tôi thích Li Ly.
Li Ly gõ đầu Lâm Khanh.
-Tập trung học bài đi! Viết ra kết quả của phương trình hóa học này đi!
Lâm Khanh nắn nót viết ra kết quả phản ứng: Tôi thích Li Ly.
Li Ly làm lơ, cô tiếp tục giảng bài.
Lần nào, Lâm Khanh bày tỏ, Li Ly đều không để ý. Cô xem đó như trò trẻ con không đáng lưu tâm nhưng chính điều đó làm tổn thương Lâm Khanh. Anh không chịu học, ngồi chơi game suốt, Li Ly nói gì anh cho như không khí.
-Đó là lý do tôi luôn không thích những người nhỏ tuổi. Họ chẳng bao giờ nghĩ đến người khác ngoài bản thân mình. Luôn cư xử như một đứa trẻ. Và nhanh chóng bỏ cuộc với chút khó khăn. – Li Ly khiêu khích.
-Tôi không bỏ cuộc đâu. – Lâm Khanh phẫn nộ.
-Vậy chứng minh cho tôi coi!
Anh biết Li Ly đang khiêu khích anh. Nhưng anh kiên trì với tình cảm của mình chứng minh cho Li Ly tình cảm của mình không phải trò đùa, không phải là ngộ nhận. Anh cố gắng học để khẳng định.
-Tại sao Li Ly lại chọn ngành tiếng Pháp.
-Bởi vì tôi thích tiếng Pháp, nghe rất lãng mạn. Tôi có ước mơ sẽ du học ở Pháp.
-Câu em yêu anh, tiếng Pháp nói sao?
-Je t’aime.
-Moi aussi. (Anh cũng vậy)
Lâm Khanh mỉm cười. Li Ly biết mình bị cài. Cô xấu hổ đánh vào ngực anh. Lâm Khanh túm lấy tay của Li Ly. Anh nhìn thẳng vào mắt cô.
-Tôi thích Li Ly thật lòng đấy!
Li Ly rút tay lại. Hai má ửng đỏ. Cô cúi mặt.
-Nếu Khanh đậu đại học. Tôi sẽ chấp nhận tình cảm của Khanh.
Lâm Khanh nhảy lên vui sướng. Chợt thấy không phải lúc ăn mừng, anh lao vào học. Ngày có kết quả thi đại học, Lâm Khanh không những đậu anh còn đỗ thủ khoa. Hôm đó, anh bỏ qua bữa tiệc ăn mừng của gia đình để có buổi hẹn hò đầu tiên với Li Ly.
Lâm Khanh đến kí túc xá Li Ly ở từ sớm. Hạnh phúc xen lẫn bồn chồn khiến anh đến trước nửa tiếng. Li Ly mặc chiếc váy ngắn, môi tô son hồng. Là do đây là buổi hẹn hò hay sao, Li Ly xuất hiện khác biệt với thường ngày. Cô ngọt ngào tiến về phía anh.
Lâm Khanh đạp xe chầm chậm trên đường. Anh ngắm người trên phố. Li Ly ngắm hai hàng cây ven đường. Bình thường họ nói rất nhiều, giây phút này họ để con tim cùng nhịp đập thay lời muốn nói.
Lâm Khanh quay đầu nhìn Li Ly hỏi cô muốn ăn gì không. Cô gật đầu, chỉ vào hẻm nhỏ. Nơi đó có một quán ăn cô thường lui tới. Ăn no căng bụng, cả hai quyết định đi bộ. Hai người nhìn trời, nhìn trăng, nhìn những ngôi nhà hai bên. Li Ly đá tung hòn sỏi bên đường. Nó va vào cánh cổng ngôi nhà gần đó đánh động con chó dữ sủa ầm ĩ.
Lâm Khanh kéo tay Li Ly chạy thẳng, Li Ly chốc chốc ngoái lại nhìn xem có bị chó rượt đằng sau. Hai người cứ thế chạy dọc con hẻm nhỏ cho đến khi con đường rộng rãi, sáng sủa hiện ra trước mắt. Hai người thở dốc nhìn nhau cười.
Đột nhiên trời đổ mưa. Dưới mái hiên, Li Ly đưa tay sờ vào màn mưa, cô nhìn Lâm Khanh mỉm cười. Anh nghịch ngợm với tay hất những giọt mưa trên mặt Li Ly rồi nhẹ nhàng vuốt những giọt nước trượt từ mũi xuống môi. Ánh mắt anh dừng lại ở đó, đặt lên môi Li Ly cái hôn vụng về, mang hương vị mưa.
***
-Bức tranh hoa hướng dương này trông như hoa thật đấy! Mà nó lạc điệu hẳn so với phòng của anh. – Li Ly đứng trước bông hoa nhận xét.
-Đó là hoa thiệt đó.
-Hả? Hoa thiệt sao? Trông hay thật. Anh thích hoa khô à? Hay thích hoa hướng dương?
-Bông hoa này để nhắc nhở anh về một lời hứa.
-Lời hứa gì thế? – Li Ly tò mò.
-Bí mật! – Lâm Khanh cười bí hiểm
-Keo kiệt! – Li Ly chun mũi – Giữa hoa hướng dương và lily anh thích hoa nào hơn?
Lâm Khanh trâm ngâm suy nghĩ. Li Ly nhìn bộ dạng anh hết sức bực bội.
-Dù có nói dối cũng phải nói thích hoa lily cho người ta vui chứ?
Lâm Khanh nhìn vẻ mặt con nít của Li Ly cười phá lên.
Thời gian bước vào cuối học kì, Lâm Khanh đã lâu không gặp Li Ly. Những cuộc gọi, tin nhắn dần vơi bớt. Anh biết Li Ly đang tập trung thi cử. Li Ly đã thi xong trước nhưng vẫn chưa liên lạc với anh. Có lẽ cô kìm nén để anh chuyên tâm hoàn thành môn cuối cùng. Anh nghĩ vậy.
Lâm Khanh nâng niu chiếc dây chuyền mặt hoa lily mà anh đặt làm tháng trước. Mặt sau của dây chuyền là dòng chữ: Je t’aime, LiLy. Tưởng tượng cảnh anh tận tay đeo nó vào chiếc cổ nhỏ nhắn trắng mịn của Li Ly là anh ngập tràn hạnh phúc. Anh vui vẻ để nó cẩn thận vào hộp rồi đi ngủ.
“Chỉ mai thôi! Chỉ mai nữa thôi!”
***
Lâm Khanh xoa cái cằm đau nhức. Sáng nào mẹ anh cũng gọi anh dậy đầy bạo lực. Anh ngồi xuống bàn ăn bữa sáng mà ba anh nấu sẵn.
-Con có muốn đi Mỹ du học không?
Bất chợt, ba hỏi anh. Đôi mắt đen nghiêm nghị nhìn anh. Lâm Khanh nuốt miếng bánh mì, chớp chớp mắt.
-Sao ba đột nhiên hỏi vậy? Con không đi du học đâu. Con thích ở Việt Nam hơn.
-Con nghĩ kĩ đi nhé!
Tất nhiên anh không thèm nghĩ đến nữa huống chi nghĩ kĩ. Anh đâu thể bỏ lại ba mẹ, bạn bè và Li Ly người quan trọng nhất đời anh ở Việt Nam mà ra đi được.
Lâm Khanh bước ra khỏi phòng thi. Nhìn vào màn hình điện thoại không hề có một tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Li Ly. Anh bấm số gọi cho cô. Điện thoại đổ chuông nhưng Li Ly không bắt máy. Anh gọi lại lần nữa nhưng kết quả vẫn thế. Lâm Khanh nắm chặt hộp dây chuyền trong tay lo lắng không biết Li Ly xảy ra chuyện gì.
Vài ngày liên tiếp, Li Ly không hề trả lời bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn nào của Lâm Khanh. Anh thấy trong lòng sốt ruột. Anh tìm đến trường của Li Ly. Đứng trước cổng trường từ sáng đến tối nhưng Lâm Khanh chẳng thấy bóng dáng Li Ly đâu. Anh tuyệt vọng ngồi xụp xuống, trong lòng nóng như lửa đốt.
-Bạn là bạn của Li Ly? – Lâm Khanh ngước mắt nhìn cô gái trước mặt.
-Phải. Tôi là bạn của Li Ly. Bạn có thấy cô ấy không?
-Li Ly nghỉ học ở trường rồi. Mình không biết bạn ấy giờ ở đâu nữa.
Tim Lâm Khanh như bị bóp nghẹt. Anh suýt không đứng vững. Cô gái lo lắng hỏi han. Lâm Khanh quay lưng lê bước.
***
Lâm Khanh đứng trước tòa nhà kí túc xá Li Ly ở. Anh ngước mặt nhìn lên cánh cửa phòng bật sáng. Anh rút điện thoại ra nhắn tin.
-Anh đang đứng trước kí túc xá. Ra gặp anh đi!
Điện thoại rung lên. Là mẹ anh gọi. Anh hụt hẫng ngắt rồi nhìn vào ánh sáng phát ra từ phòng Li Ly thật lâu, thật lâu. Một cơn gió đêm mang hơi lạnh thổi rung cành lá. Không khí trở nên nặng nề, đặc quánh. Trời đổ mưa. Lâm Khanh ngước nhìn bầu trời đen kịt. Những kí ức về ngày hẹn đầu tiên, cái hôn đầu tiên khiến tim anh đau nhói. Những hạt mưa nặng trĩu dần đổ ập lên người anh, đau rát, cái lạnh dần xâm chiếm.
Một bóng dáng cầm ô tiến gần về phía anh.
-Anh tìm Li Ly sao? Cô ấy dọn đi cả tuần nay rồi. Cô ấy không nói cho anh biết sao?
Lâm Khanh sững người giữa cơn mưa. Cô ấy không nói. Không nói gì cả. Cô bước vào đời anh như giống tố để rồi lẳng lặng biến mất không một tiếng động.
Cô gái đưa ô cho Lâm Khanh. Anh không cầm, lặng lẽ quay bước. Cảnh vật trước mắt dần nhèo đi. Tiếng mưa trôi dần xa. Anh không nhận biết mình đang đi về đâu nữa. Chỉ thấy toàn thân đang dần lạnh ngắt. Trái tim trong lồng ngực vụn vỡ. Cảm giác trống rỗng, đau đớn cùng cực tưởng như cơn mưa lạnh buốt đang xối ào ào qua vết thương. Anh khép hai mắt lại, ngước mặt lên trời cho mưa táp vào mặt rửa trôi những giọt nước trên mi mắt.
Lâm Khanh cho tay vào túi áo, anh lấy ra chiếc dây chuyền. Anh nhìn nó, cười nhạt. rồi vung tay định ném đi nhưng không đành lòng. Giống như tình yêu của anh dành cho Li Ly chẳng thể ném đi là xóa hết tất cả. Những niềm vui, hạnh phúc cả nỗi đau không ngừng trong tim.
Đứng trên tầng cao, có đôi mắt dõi theo bóng lưng người trên đường đứng lặng người dưới mưa.
-Je suis désolée. (Em xin lỗi)
Cô chẳng thể nói gì hơn. Mái tóc màu nâu, chiếc áo khoác màu xanh ấy tất cả đều nhòe đi trong nước mắt.
Lâm Khanh chọn đi du học ngay sau đó để quên đi. Nhưng càng cố quên anh càng nhớ rõ. Li Ly biến mất để lại vết thương hằn sâu trong trái tim anh để mỗi khi trời mưa khiến vết sẹo vẫn còn ẩn đau.
***
Ánh sáng huyền ảo phủ lên người Lâm Khanh, cơ thể anh dường như huyễn hoặc, trong suốt. Chỉ cần cô lên tiếng, hình ảnh anh sẽ vụt mất. Chỉ cần cô chạm vào cơ thể anh tan như làn khói. Tim Dương nảy lên, cô vội nắm chặt bàn tay Lâm Khanh. Anh mỉm cười, siết lấy bàn tay ấm áp này. Lòng Dương thấy nhẹ nhõm. Anh vẫn ở đây, bên cạnh cô.
Lâm Khanh chưa bao giờ thấy trái tim mình nhẹ nhàng đến thế. Từng vết sẹo hằn sâu không còn đau nữa, lỗ hổng trong tim tự khi nào được lấp đầy. Ngước lên trời cao, anh tin mình dần mạnh mẽ hơn.
-Em có thấy chòm sao Leo không?
-Đâu ạ?
Dương nhìn theo hướng ngón tay Lâm Khanh chỉ tới. Anh vạch những đường nét nối những vì sao lại để Dương dễ hình dung hình ảnh chú Sư Tử trên bầu trời.
-Trong thần thoại Hy Lạp, Hercules nhận nhiệm vụ chế ngự con sư tử ăn thịt người ở rừng rậm Nemae. Hercules tìm con sư tử và tấn công nó bằng cung tên, sau đó bằng gươm nhưng với tấm thân siêu phàm, bất tử mọi gươm cung đều bị gãy. Hercules bị nó ôm lấy cổ và ghì chặt bằng một sức mạnh khủng khiếp. Cuối cùng, Hercules đành dùng tay bóp chết con sư tử. Linh hồn nó bay lên bầu trời hóa thành chòm sao Leo. Em có thấy ngôi sao sáng nhất không? Nó tên là Regulus, tượng trưng cho trái tim của Leo.
Lâm Khanh nhìn Dương, phát hiện cô đang mê mẩn nhìn mình.
-Sao lại nhìn anh như vậy?
-Em không ngờ anh lại lãng mạn đến thế?
Lâm Khanh nhăn trán tự ngẫm lại bản thân tự hỏi, “Bình thường mình khô khan lắm sao”.
Dương nhìn lên chòm sao Leo. Regulus, trái tim sư tử như chính trái tim Lâm Khanh. Để đi vào được nó là cả chặng đường phía trước Dương phải vượt qua.
Tín đứng đằng xa nhìn thấy hai người họ, anh mỉm cười vui vẻ.
-Chuẩn bị đầy đủ mấy thứ anh yêu cầu rồi đem sớm cho anh!
Anh cúp điện thoại, ánh mắt lóe lên tia nhìn khó hiểu.