Đọc truyện Tìm Em 2 FULL – Chương 4: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
Thôi Linh thật sự rất ghét Sầm Tuế Tuế.
Ba tháng trước, cô ta và Sầm Tuế Tuế mới tách ra từ một đoàn phim, không nghĩ tới ba tháng sau lại chạm mặt nhau tại một đoàn phim khác.
Kỳ thực, Thôi Linh còn nhỏ hơn Sầm Tuế Tuế mấy tuổi, nhưng Thôi Linh lại ưa thích kiểu trang điểm thành thục không hợp tuổi, nên mỗi khi hai người đứng cạnh nhau, 90% số người đều sẽ cho rằng Sầm Tuế Tuế mới là người nhỏ tuổi hơn.
Việc này khiến cho Thôi Linh rất khó chịu.
Điều kiện gia đình Thôi Linh rất tốt, là một doanh nghiệp mỏ than.
Khi mới đặt chân vào vòng này, cha cô ta đã góp vốn cho cô mang vào đoàn phim, chỉ vì sợ cô ta bị đoàn phim khi dễ.
Chính vì vậy mà mỗi khi hợp tác với mấy đoàn phim nhỏ, cô ta thậm chí còn được xem như một nửa kim chủ ba ba.
Mặc dù những người khác vẫn luôn bàn tán sau lưng cô ta, nhưng trong phương diện này Thôi Linh luôn bị thiếu mất sợi gân nhạy cảm nên mãi chẳng thể cảm nhận được.
Và cũng vì có nhiều tiền, nên xung quanh cô ta luôn tồn tại một đám người chuyên dẫm cao đạp thấp.
Khi gia nhập đoàn phim đầu tiên, Thôi Linh thấy Sầm Tuế Tuế xinh đẹp như vậy liền một đám diễn viên nhỏ tuyến 28 ngầm hại Sầm Tuế Tuế, muốn bức cô rời đi.
Chỉ là không ngờ, Sầm Tuế Tuế lại không vì bị khi dễ mà rời khỏi đoàn phim như mong muốn của cô ta.
Ngược lại, không những cô ngày càng tiến bộ mà nhân khí [*] cũng càng ngày càng tăng.
[*] Nhân khí: độ nổi tiếng, độ phổ biến
Vì thế, tại đoàn phim thứ hai, Thôi Linh lại càng ra sức chèn ép Sầm Tuế Tuế, nhưng hiệu quả lại cực kỳ thấp.
Sau vài lần khi dễ thất bại, ngay tại thời điểm Thôi Linh sắp tức chết thì đoàn phim lại đóng máy, từng người một rời đi, vì vậy đoạn ân oán này chỉ có thể tự mình gặm nhấm.
Nhưng không ngờ rằng, sau ba tháng lại gặp lại nhau một lần nữa.
Bên cạnh Thôi Linh hiện giờ chỉ có một cô trợ lý nhỏ, nhưng cô ta lại tỏ khí thế áp bức Sầm Tuế Tuế, khoanh hai tay trước ngực, hất cằm, dáng vẻ giống như chỉ hận không thể dùng một ánh mắt để bức chết cô.
Sầm Tuế Tuế cảm thấy rất cạn lời.
Thời điểm cô thử vai cho phim 《Tìm Em》, nữ chính không phải là Thôi Linh.
Khi đó vừa nhận được thông báo vai của mình đã được thông qua, trong lúc chờ tin tức ngày đoàn phim khởi động máy liền cùng cô bạn thất tình đi chơi giải sầu.
Mãi đến lúc nhận được thời gian khởi quay chính thức mới quay lại thành phố B.
Thôi Linh nhìn thấy cô thì không thoải mái hả? Cô mới cảm thấy mệt mỏi khi thấy cô ta đó!
“Sầm Tuế Tuế, cô hãy rời khỏi đoàn phim này đi.” Thôi Linh nói với vẻ rất đúng lý hợp tình.
“Sao?” Sầm Tuế Tuế kinh ngạc nhìn cô ta, buồn cười hỏi lại: “Cô có bệnh không? Tôi thử vai theo đúng trình tự chính quy, cho dù có thật sự không cần tôi đi chăng nữa thì cũng là đạo diễn đến nói, xin hỏi cô là ai chứ?”
Thôi Linh hất cằm: “Cô không biết tôi là nữ chính sao?”
“Cho nên?” Sầm Tuế Tuế chớp chớp mắt.
Thôi Linh thuộc dạng người rất dễ nổi giận, nghe vậy liền chỉ vào mình, giống như một con mèo xù lông, hét lên: “Tôi là nữ chính, tôi đã nói không cần thì tức là không cần cô!”
Sầm Tuế Tuế nghe thấy thế bỗng nhiên bật cười ha ha, cười đến suýt nữa bị sốc hông, vội vàng đỡ eo ổn định lại cảm xúc.
Cô có cảm giác mình vừa nghe được một câu chuyện cười: “Cô Thôi, nếu tôi nhớ không lầm thì bộ phim điện ảnh này hẳn là do Tập đoàn Ức Cảnh phụ trách đầu tư?”
“Vậy thì thế nào?”
Sầm Tuế Tuế cong môi cười nhạt, một bộ dáng quỷ tinh nghịch, lời phát ra từ miệng không chút lưu tình: “Một người không biết đã dùng cách gì để trà trộn vào đoàn phim làm nữ chính như cô, nửa phân tiền cũng chẳng đầu tư mà còn muốn khai trừ tôi hả?”
Hai tay Sầm Tuế Tuế khoanh lại, hừ nhẹ: “Nằm mơ đi!”
“Cô!” Mặt Thôi Linh đỏ lên ngay tức khắc.
Chẳng qua việc mình trở thành nữ chính như thế nào, cô ta hiển nhiên rất rõ ràng.
Sầm Tuế Tuế thấy thế, cười một tiếng: “Đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.
Nói đâu xa, chỉ giây tiếp theo thôi, kim chủ ba ba của Tập đoàn Ức Cảnh sẽ xuất hiện trước mặt cô ngay!”
Thôi Linh không tin: “Cô đừng hòng hù dọa tôi, bọn họ đã sớm đi hết rồi.”
“Phải không?” Giọng nói trong trẻo của Giản Sóc truyền tới, thân thể Thôi Linh liền cứng lại trong nháy mắt.
Sầm Tuế Tuế “a” một tiếng, tay nhỏ vội che miệng lại.
Miệng cô linh tới vậy sao? Sao nói đến liền đến vậy?
Hai người đồng thời nhìn về phía Giản Sóc.
Một tay anh đút vào túi, áo khoác tây trang vẫn còn vắt trên khuỷu tay, áo sơ mi cởi hai cúc, mang theo cảm giác câu dẫn người.
Sắc mặt Thôi Linh chuyển từ hồng sang trắng, ngay cả lời nói cũng không còn nhanh nhảu nữa: “Giản, Giản, Tổng giám đốc Giản.”
Giản Sóc ừ một tiếng, sau đó đi tới bên cạnh Sầm Tuế Tuế, đối mặt với Thôi Linh.
“Nghe thấy lợi hại lắm mà.” Anh đột nhiên nói một câu như thế.
Thôi Linh a một tiếng, vội vã lắc đầu: “Không lợi hại, không lợi hại chút nào, xin lỗi, thật sự xin lỗi Tổng giám đốc Giản, tôi sai rồi.”
Giản Sóc liếc nhìn cô gái nhỏ bên cạnh.
Vẻ ngoài mang theo tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ, bộ dáng để mặt mộc thoạt nhìn chỉ khoảng 17, 18 tuổi.
Giản Sóc hỏi: “Đã thành niên chưa?”
Sầm Tuế Tuế gật đầu, tay vẫn che miệng, chỉ “ô, ô” hai tiếng.
Nhìn dáng vẻ này của cô, anh bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, chứng đau đầu cũng thấy đỡ hơn hẳn: “Bỏ tay xuống đi.”
Sầm Tuế Tuế làm theo, “ồ” lên một tiếng rồi cung kính cúi người chào anh, trông đặc biệt giống một cô bạn nhỏ khi nhìn thấy thầy giáo của mình: “Chào Tổng giám đốc Giản, tôi đã thành niên rồi, 22 tuổi ạ.”
Giản Sóc ừ, anh lấy di động từ trong túi ra gọi cho Đường Tống.
Cuộc gọi vừa được nối, Đường Tống liền nói một câu “xin chào”.
Dư quang Giản Sóc liếc qua Thôi Linh, nói thẳng: “Bảo Lâm Xán đến Ức Cảnh một chuyến, nữ chính cần phải thay người.”
Người lúc này đã đến công ty – Đường Tống, đang kiểm tra lại bảng kết quả thử vai của 《Tìm Em》, nghe vậy động tác trên tay liền dừng lại, có chút nghi hoặc: “Thay người?”
“Ừ.” Giản Sóc nhìn về phía Sầm Tuế Tuế, “Cô diễn nhân vật nào?”
“Tiểu Mai.” Sầm Tuế Tuế cho rằng Giản Sóc không biết Tiểu Mai là ai bèn bổ sung: “Chính là cô con gái ruột của kẻ buôn người đó.”
Giản Sóc gật đầu: “Cô tên gì?”
Thật ra vừa rồi anh đã nghe thấy, cô gọi là Tuế Tuế.
Một cái tên giống như trong trí nhớ.
“Tuế Tuế, Sầm Tuế Tuế.”
Sầm Tuế Tuế nói xong, mi mắt cong cong, cười bảo: “Cả ba chữ đều có nghĩa là núi.”
Giản Sóc cong môi, nói với Đường Tống: “Nữ chính Khương Khương đổi thành Sầm Tuế Tuế diễn, tôi sẽ trở về ngay.
Còn về Thôi Linh, bảo bộ phận Pháp vụ tiến hành huỷ hợp đồng với cô ta đi.”
“Vâng thưa sếp, tôi sẽ đi làm ngay.”
“Ừ.”
Giản Sóc cúp điện thoại, tâm tình rất tốt.
Kỳ thực, quyết định thay người này cũng không phải mới nảy ra.
Từ lúc sáng tới đoàn phim nghe thấy mấy lời của Lâm Xán, thì anh đã có suy nghĩ này rồi.
Vốn dĩ chỉ nghĩ Thôi Linh tính tình hơi lớn một chút thôi, nếu kỹ thuật diễn có thể qua, anh vẫn sẵn lòng để cô ta diễn.
Nhưng không ngờ, Thôi Linh nghĩ anh và Đường Tống đã về liền đến đây chặn đường ức hiếp diễn viên khác.
Đã vậy còn thật sự tích cực phát huy bốn chữ “kiêu ngạo, ương ngạnh” kia.
Một diễn viên như thế, cho dù kỹ thuật diễn có tốt thì anh cũng không muốn dùng.
Giản Sóc lên tiếng: “Cô Thôi, Ức Cảnh sẽ nhanh chóng liên hệ với cô, bây giờ cô có thể trở về rồi.”
Thôi Linh:???
Chẳng qua chỉ mới nói chuyện có vài phút mà mất luôn vai nữ chính???
Thôi Linh vẫn chưa từ bỏ ý định cãi lại vì mình: “Tổng giám đốc Giản, anh không thấy mình quá đáng à? Vì một diễn viên nhỏ tuyến 18 mà đoạt lại vai nữ chính của tôi?”
Sắc mặt Giản Sóc vẫn như thường, chỉ vào Sầm Tuế Tuế: “Cô ấy mà là tuyến 18, vậy cô có được gọi là tuyến 28 không?”
Thôi Linh:…
Sầm Tuế Tuế:!!!
“Sầm Tuế Tuế, đi theo tôi.”
Giản Sóc xoay người, không muốn nói quá nhiều.
Sầm Tuế Tuế liếc nhìn gương mặt đã đỏ lên của Thôi Linh, bất giác tâm tình vô cùng sảng khoái.
Thôi Linh nhằm vào cô, dĩ nhiên cô rất tức giận, nhưng cô hiểu rất rõ, cô không không quyền không thế, chỉ là một diễn viên nhỏ bình thường, thì lấy gì để đấu với Thôi Linh chứ? Cho nên cô vẫn luôn tự nói với mình, không cần so đo với cô ta.
Trước khi chạm mặt với Thôi Linh, Sầm Tuế Tuế còn nghĩ, nếu ở đoàn phim này Thôi Linh tiếp tục dùng lời nói nhằm vào cô, thì cô nên làm gì bây giờ?
Nhưng thật đúng là không nghĩ tới, chỉ mới có một lúc như vậy mà cô đã biến thành nữ chính rồi!
Thôi Linh đã bị kim chủ ba ba KHAI TRỪ!!
“Hì hì.” Bất giác, Sầm Tuế Tuế cười ra tiếng.
Giản Sóc quay đầu lại nhìn thoáng qua cô.
Cô gái nhỏ không biết đang nghĩ gì mà khuôn mặt nhỏ nhắn lại cười tươi như một đoá hoa, hai tay chắp phía sau, đi được hai bước còn khẽ nhún nhảy một chút.
Sầm Tuế Tuế đang đắm mình trong sự vui sướng nên không phát hiện Giản Sóc đã dừng lại, đến nỗi bởi vì quá sung sướng nên suýt nữa đã đụng vào anh.
Sở dĩ là suýt nữa, bởi vì một giây trước khi Sầm Tuế Tuế đâm sầm vào mình, Giản Sóc đã cất tiếng gọi cô.
Sầm Tuế Tuế giật mình, khi lấy lại tinh thần mới phát hiện, khoảng cách giữa cô và Giản Sóc, chỉ có một nắm tay.
Sầm Tuế Tuế kinh hoảng, vội vàng lùi ra sau hai bước: “Xin lỗi Tổng giám đốc Giản, tôi không chú ý.”
Giản Sóc hỏi cô: “Đảm nhận vai nữ chính vui tới vậy sao?”
Sầm Tuế Tuế gật đầu, ăn ngay nói thật: “Rất vui đó, từ trước đến nay chưa từng nghĩ mình có thể làm nữ chính, nên cảm thấy có chút không chân thật.”
“Có tự tin không?”
Giản Sóc cảm thấy hôm nay mình bị điên rồi.
Đầu tiên là muốn nghỉ một ngày, sau đó vì “gặp chuyện bất bình” mà giúp đỡ một cô gái, hơn nữa còn cho người mới này đảm nhiệm vai nữ chính trong bộ phim điện ảnh rất quan trọng đối với mình.
Đã vậy giờ khắc này còn quan tâm xem đối phương có thấy áp lực hay không?
Chắc chắn có gì đó không đúng rồi!
Phần trên chính là đoạn tâm lý tự phỉ nhổ chính mình của người có vẻ bề ngoài trầm ổn như Tổng giám đốc Giản.
Nghe thấy hai chữ “tự tin”, Sầm Tuế Tuế hơi mím môi, cúi đầu.
“Tổng giám đốc Giản, ngài cho tôi làm nữ chính, tôi rất rất rất vui.
Nhưng khi ngài hỏi tôi có tự tin hay không, kỳ thực tôi cũng không biết mình có hay không nữa.”
Sầm Tuế Tuế ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Giản Sóc.
“Nhưng tôi có thể bảo đảm với ngài, tôi nhất định sẽ nỗ lực gấp bội phần, tuyệt đối sẽ không khiến ngài thất vọng.”
Giản Sóc sửng sốt.
Dáng vẻ với đôi mắt sáng quắc này của cô, giống y như tiểu Tuế Tuế.
Năm đó khi tiểu nha đầu kia biết anh muốn trốn đi thì cũng là bộ dáng này, thề son sắt vỗ ngực đảm bảo, nhất định sẽ giúp anh chạy trốn.
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mới có mấy tuổi…
“Tổng giám đốc Giản?” Sầm Tuế Tuế cẩn thận gọi một tiếng, nhìn sắc mặt của đối phương, cô cho rằng anh đã hối hận rồi…
Sầm Tuế Tuế cảm thấy có chút mất mát.
Bất quá trong lòng cô cũng tự an ủi mình, không sao cả, chỉ cần cô nỗ lực thật tốt, đi từng bước vững vàng, tương lai sẽ còn có cơ hội làm nữ chính.
Trong lúc Sầm Tuế Tuế đang tuyết phục chính mình thì Giản Sóc cũng hoàn hồn.
“Đừng nghĩ nhiều quá, hãy nỗ lực thật tốt nhé.” Giản Sóc quyết làm người tốt tới cùng, “Tôi tin vào mắt nhìn người của mình.”
Sầm Tuế Tuế chớp chớp đôi mắt, dùng sức gật đầu: “Được, Tổng giám đốc Giản! Tôi đảm bảo sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ!”
Giản Sóc mỉm cười.
“Đi theo tôi.”
“Đi đâu ạ?”
Sầm Tuế Tuế đuổi theo bước chân của Giản Sóc.
Giản Sóc: “Đến Ức Cảnh.”
Sầm Tuế Tuế:…
Vài phút sau, cô ngồi trên xe của Giản Sóc.
Sau khi Giản Sóc lái xe ra đường lớn, Sầm Tuế Tuế đột nhiên nhớ tới một vấn đề.
“Tổng giám đốc Giản, tôi bỗng nhiên trở thành nữ chính như vậy, có tính là đi cửa sau không?”
Giản Sóc:???
…
Tác giả có lời muốn nói:
Tổng giám đốc Giản: Anh nguyện ý cho em đi cửa sau!.