Đọc truyện Tìm Đường | Quân Ước [hoàn] – Chương 47
Đêm khuya, tiếng còi hụ xe cảnh sát vang trời, xe cấp cứu cũng tới ngay sau đó.
Bãi đỗ xe nhỏ bé nhanh chóng bị phong tỏa. Dưới ánh đèn, bóng người chồng lên nhau, một mảng hỗn tạp, xô bồ.
Cảnh sát và các nhân viên y tế bận rộn đi qua đi lại. Có người hét: “Buông cô ấy ra, buông cô ấy ra đã!”.
“Mau, mặt nạ dưỡng khí!”
“Nhanh, nhanh!”
Xe cấp cứu rời đi chớp nhoáng.
Hiện trường được dọn sạch sẽ, dưới đất vẫn là một vũng máu cực kỳ nhức mắt, mùi tanh nồng tản ra xung quanh.
Hai giờ sáng.
Bệnh viện vẫn chưa thể bình yên, trên hành lang vẫn là những bước chân tấp nập.
Ngọn đèn phòng cấp cứu sáng mãi chưa tắt.
Từ Ngu Thanh vội vàng chạy đến, chỉ khoác tạm một chiếc áo bông dài lên người, bước chân như mang theo cả ngọn gió. Vừa đến hành lang, ngó hai đầu, anh ấy liền nhìn thấy một người ngồi sụp xuống bên cạnh cửa sổ phòng cấp cứu bên trái.
Đang định qua đó thì Trần Kha từ một bên khác đi tới, gọi giật anh ấy lại, ra hiệu bằng ánh mắt. Hai người đi ra phía cầu thang.
Từ Ngu Thanh gấp gáp hỏi: “Tình hình hiện tại sao rồi?!”.
Trần Kha nói: “Vừa ký thông báo nguy kịch, giờ đang hồn bay phách lạc, cậu tạm thời đừng qua đó, để cậu ấy yên tĩnh một lát”. Trần Kha tìm một bao thuốc lá, rút một điếu, châm lên hút.
Từ Ngu Thanh nhíu mày: “Nghiêm trọng vậy sao!?”.
Trần Kha gật đầu: “Bị thương ở vị trí nghiêm trọng, mất máu quá nhiều”.
Từ Ngu Thanh hỏi: “Vậy còn Dư Hà Minh?”.
“Chết rồi.”
“…” Từ Ngu Thanh có phần thảng thốt.
Trần Kha gạt tàn thuốc, nét mặt nghiêm nghị: “Đừng nói là cậu, kết quả này mình cũng không ngờ được. Lúc bọn mình tới, hắn đã tắt thở rồi. Lưỡi dao đâm rất chuẩn, ngay động mạch chủ”.
Ngừng một chút, Trần Kha lại đánh giá: “Cô bé đó dũng cảm lắm”.
Từ Ngu Thanh phải rất lâu sau mới tiêu hóa được thông tin này, thổn thức không thôi: “Cô bé Lương Nghiên này thật là…”.
Nói được một nửa, không tìm được từ ngữ nào để hình dung, Từ Ngu Thanh đành lắc đầu thở dài. Nhớ tới Dư Hà Minh, trong lòng lại bùng lên ngọn lửa: “Gã khốn đó chết cũng đáng, khó khăn lắm mới được ra tù mà còn gây ra mấy chuyện này, hắn phải giết đến mấy mạng người rồi. Lần này mà không chết, chưa biết còn kết quả gì khác, liệu mấy cậu có bắt được hắn không còn chưa rõ nữa. Hành vi của Lương Nghiên chưa được tính là vượt quá phòng vệ chính đáng phải không?”.
Trần Kha gật đầu: “Vẫn là phòng vệ chính đáng. Lần này hành động của Dư Hà Minh rất nghiêm trọng. Mấy gã kia đã được lấy lời khai, do hắn bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê về, rõ ràng là đã lên kế hoạch chu đáo muốn giết chết Thẩm Phùng Nam. Sớm biết vậy, mình đã bắt Tiểu Tống theo sát, cũng không đến nỗi để cô bé ấy phải liều mạng”.
Từ Ngu Thanh lắc đầu, chép miệng: “Hắn rắp tâm chọn thời cơ, làm sao cậu phòng trước được. May mà vẫn còn cô nhóc đó. Chỉ mong không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, đã vào phòng cấp cứu bao lâu rồi?”.
“Mấy tiếng đồng hồ rồi.”
Từ Ngu Thanh trầm mặc, xin Trần Kha một điếu thuốc.
Hai người đứng ở cầu thang. Hút hết thuốc, Từ Ngu Thanh lên tiếng: “Mình qua đó xem sao”.
Trần Kha cũng bước qua.
Thẩm Phùng Nam ngồi bệt dưới đất, quần áo chưa thay, vết thương cũng chưa được xử lý, khắp người đầy máu. Lúc trước đã có y tá đưa cho anh một chiếc khăn mặt khô để anh lau tóc và mặt nhưng vẫn còn những vết máu trên mặt lau chưa sạch.
Mắt trái của anh sưng lên, khóe miệng phải bị rách, một khuôn mặt trông rất sợ.
Bao nhiêu năm nay, Từ Ngu Thanh chưa bao giờ thấy Thẩm Phùng Nam thảm hại đến thế, nhất thời không biết nói gì.
Tối nay Trần Kha nhìn cảnh ấy đã quen, chỉ đi qua vỗ vai Thẩm Phùng Nam, cũng không nói gì.
Lúc này, mọi lời an ủi đều là dư thừa, sẽ chẳng thể khiến anh dễ chịu hơn.
Hơn ba giờ, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt.
Thẩm Phùng Nam đứng bật dậy.
Lương Nghiên được đẩy ra ngoài, vẫn còn đeo ống thở, rồi tiếp tục được đưa vào phòng ICU.
Từ Ngu Thanh và Trần Kha thở phào nhẹ nhõm, mặc dù vẫn đang trong thời kỳ nguy hiểm nhưng chí ít còn tốt hơn cứ ở trong phòng cấp cứu không ra ngoài.
Được cho phép, Thẩm Phùng Nam được vào thăm một lúc.
Anh mặc quần áo cách ly, đeo khẩu trang, đội mũ, sau khi vào thì đứng yên bên cạnh giường.
Lương Nghiên nằm ở đó, vẫn còn đang hôn mê. Dáng vẻ của cô khi nhắm mắt chẳng khác gì đang ngủ một cách bình thường, chỉ là khuôn mặt quá nhợt nhạt, mũi vẫn còn cắm ống thở và mặt nạ dưỡng khí.
Thẩm Phùng Nam cúi xuống, chống một tay lên giường, cách cô một khoảng rất gần.
Chỉ mới năm tiếng trước, cô vẫn còn nằm ngủ trên sofa, cũng bình yên như vậy. Anh gọi một tiếng là cô tỉnh dậy, mở đôi mắt đen láy nhìn anh, nói chuyện với anh, sau đó mỉm cười.
Lương Nghiên của khi đó sống động và chân thật.
Nhưng chớp mắt cô đã ở trong vòng tay anh, khắp người đầy máu, hơi thở yếu ớt, áp sát tai anh, thì thầm: “Đừng sợ…”.
Thẩm Phùng Nam từ đầu tới cuối không dám chạm vào cô.
Tất cả mọi cảm xúc hỗn tạp đan xen lẫn nhau, không tìm được lối thoát, ép cho đôi mắt anh đỏ rực lên.
Vài phút trôi qua rất nhanh, có y tá vào thúc giục.
Từ Ngu Thanh trông thấy Thẩm Phùng Nam đi ra bèn tiến tới.
Hai người ngồi xuống băng ghế trước cửa. Từ Ngu Thanh nói: “Vết thương của cậu cũng phải đi xử lý, mình ở đây đợi cho”.
“Không cần đâu.” Thẩm Phùng Nam ngồi im.
Từ Ngu Thanh khuyên nhủ: “Bây giờ cậu ngồi đây cũng vô ích thôi, chi bằng chỉnh trang lại mình trước. Cậu cứ thế này, lát nữa cô ấy tỉnh lại sẽ sợ chết khiếp đấy. Cô ấy đang bị thương, làm sao chịu nổi đả kích”.
Nói vậy quả thật đã có chút tác dụng.
Khi trời sáng, Thẩm Phùng Nam tới tìm y tá, băng bó vết thương trên đầu và bôi thuốc lên các vết thương ngoài da khác.
Từ Ngu Thanh đã ra về, gọi Trương Bình mang quần áo sạch và cơm canh tới.
Thẩm Phùng Nam thay quần áo bẩn đi.
Hôm nay, Lương Nghiên vẫn nằm trong phòng ICU. Giữa chừng, cô có tỉnh lại một chút. Nhưng tới khi Thẩm Phùng Nam thay quần áo cách ly xong đi vào, cô đã lại chìm vào hôn mê.
Bác sỹ đi tới kiểm tra tất cả các chỉ số, thông báo với anh tình hình đã có tiến triển tốt.
Chập tối, Từ Ngu Thanh mang cơm đến, Tần Vy cũng đi cùng anh ấy.
Tần Vy vốn không biết chuyện này. Thẩm Nghệ cả ngày không liên lạc được với Thẩm Phùng Nam và Lương Nghiên, lo lắng không chịu nổi, trong lúc cấp bách đã gửi mail vào hòm thư cũ của Tần Vy để liên hệ với cô ấy.
Tần Vy gọi điện cho Từ Ngu Thanh mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy Thẩm Phùng Nam, hốc mắt cô ấy chợt nóng lên, suýt nữa rơi nước mắt.
Cô ấy đứng đờ đẫn một lúc, không biết nên nói gì mới phải.
Cuối cùng, cô ấy vẫn không nói gì cả, chỉ đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh.
Thẩm Phùng Nam im lặng đánh mắt nhìn cô ấy, cúi đầu ăn cơm hộp. Anh ăn rất nhanh, hoàn toàn không quan tâm mình vừa ăn gì, chỉ làm việc ấy như một cái máy.
Tần Vy vô cớ cảm thấy khó chịu trong lòng, bèn nói: “Thẩm Nghệ không liên lạc được với hai người nên tìm em. Em đã báo cho cô ấy rồi, cô ấy đang vội về đây”.
Thẩm Phùng Nam tay đang cầm đũa chợt khựng lại.
“Cảm ơn em.”
Giọng anh khàn nghiêm trọng, Tần Vy nghe mà tắc nghẹn trong lòng, khẽ hỏi: “Giọng anh thế nào rồi, có cần đi khám bác sỹ không?”.
“Không cần đâu.”
Thẩm Phùng Nam ăn nốt cơm rồi vứt hộp đi.
Cả hành lang cực kỳ yên tĩnh.
Thẩm Phùng Nam nói: “Em về đi”.
Tần Vy không đứng lên, chỉ hỏi: “Em ấy vẫn ổn chứ?”.
Thẩm Phùng Nam chỉ “ừm” một tiếng, không nói cụ thể.
Tần Vy im lặng một lúc, ngồi thêm một chút rồi quay đầu nhìn vết thương trên gò má anh: “Thẩm Phùng Nam, em biết anh khó chịu. Anh đừng giữ trong lòng như vậy, được không, anh nói gì đi”.
Bầu không khí vẫn im ắng tột độ.
Thẩm Phùng Nam cúi đầu.
Lát sau, anh mấp máy môi.
Tần Vy nhìn anh.
Thẩm Phùng Nam ngẩng đầu lên: “Tần Vy, anh xin lỗi, bây giờ anh thật sự không còn tâm tư để nói chuyện. Trong đầu anh chỉ có cô ấy thôi”.
Tần Vy sững sờ.
Mỗi một con chữ khản đặc tan ra trong lặng lẽ. Anh thu ánh mắt lại, tầm nhìn rơi giữa thinh không.
Tần Vy cảm nhận được gò má ướt át, ngồi im ở đó, cúi đầu.
“Thẩm Phùng Nam, anh gắng lên.”
Cô ấy gạt nước mắt, đứng dậy, sải bước rời đi.
Ở trong phòng ICU hai ngày, tình hình của Lương Nghiên cuối cùng cũng ổn định. Trưa hôm sau, cô được chuyển qua phòng bệnh thường, cũng đã được rút ống thở. Trước đó, cô có tỉnh lại mấy lần, nhưng đều rất ngắn ngủi. Bác sỹ vội vàng kiểm tra, Thẩm Phùng Nam không được vào thăm.
Qua phòng bệnh, không cần kiêng dè nữa, anh ngồi suốt bên giường.
Lương Nghiên vẫn đang ngủ, mặt vẫn chưa hồng hào hơn, hô hấp có chút yếu ớt nhưng đã ổn định hơn.
Môi cô không có tý huyết sắc, còn khô khốc.
Thẩm Phùng Nam lấy một ít nước cho cô nhấp môi. Nhìn cô một lát, anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Từ Ngu Thanh và Trần Kha tranh thủ tới thăm, tiện thể mang di động cho họ. Hôm đó trong lúc hỗn loạn di động đã rơi ở hiện trường, được cảnh sát mang theo trong lúc giám định.
Lương Nghiên tỉnh lại lúc chập tối, Thẩm Phùng Nam không ở đó.
Phòng bệnh bật một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng không quá gắt.
Lương Nghiên xoay đầu nhưng không nhìn thấy ai. Cô hơi choáng váng, lại nhắm mắt lại.
Chẳng bao lâu sau, cô nghe thấy tiếng mở cửa.
Lương Nghiên mở mắt ra, nhìn thấy người ngoài cửa xách theo phích nước nóng đi vào.
Anh đi tới bên giường rót nước, cái bóng hắt lên vách tường.
Anh đi đâu, Lương Nghiên nhìn theo đó.
Anh quay người, bê cốc nước đi về phía giường, vừa đi tới cuối giường thì thấy cô mở mắt.
Anh dừng bước, tay run lên, nước trong cốc sóng sánh.
Lương Nghiên nhìn anh.
Thẩm Phùng Nam đi qua, đặt cốc xuống, cúi người: “Nghiên Nghiên?”.
Lương Nghiên không lên tiếng, cứ nhìn anh chằm chằm.
Vài giây sau, cô giơ tay lên, muốn chạm vào mặt anh, nhưng chưa kịp đã bị anh nắm chặt.
Lương Nghiên nhíu mày: “Trông anh xấu chết được”.
“Xấu lắm à?” Anh cười với cô, chẳng mấy chốc, đôi mắt đã long lanh.
Anh cúi đầu, lấy lòng bàn tay che mặt.
Lương Nghiên nhìn anh, mấp máy môi nhưng rồi lại thôi, không biết vừa nói gì.
Phòng bệnh im ắng, tiếng bước chân ngoài hành lang đều nghe rõ mồn một.
Lương Nghiên trầm mặc một lúc rồi khẽ nói: “Em sai rồi, không xấu đâu, anh đừng khóc”.
Thấy anh không có động tĩnh gì, cô gọi tên anh: “Thẩm Phùng Nam?”.
“Ừm.”
Anh gạt tay một cái, lau hết nước mắt, chỉ còn lại những tia máu đỏ trong mắt.
Lương Nghiên nhìn băng trắng quấn trên đầu anh, không nói gì.
Thẩm Phùng Nam hỏi: “Vết thương còn đau lắm không?”.
Lương Nghiên lắc đầu: “Không đau lắm”. Ngừng một chút, cô hỏi: “Kẻ đó… chết rồi sao?”.
Thẩm Phùng Nam hơi sững lại rồi nắm chặt tay cô, gật đầu: “Ừm”.
Câu trả lời này không quá bất ngờ. Vừa tỉnh dậy, Lương Nghiên đã nhớ lại một ít. Cô đã làm gì, cô biết rất rõ. Giây phút ấy, cô đâm rất mạnh, không hề suy nghĩ, cũng không kịp suy nghĩ.
Lương Nghiên rất lâu không nói gì. Thẩm Phùng Nam khó chịu trong lòng, bèn ghé sát lại hôn lên má cô: “Nghiên Nghiên”.
“Không sao.” Lương Nghiên nói: “Em không hối hận. Hắn muốn giết anh, em chỉ có thể làm vậy”.
“Ừm, anh biết.” Anh dịch môi xuống, từ từ mơn man: “Đừng nghĩ nữa”.
Hơn bảy giờ, Lương Nghiên lại thiếp đi.
Giấc ngủ này không sâu, hai tiếng sau là cô tỉnh lại.
Người ngồi bên giường không phải Thẩm Phùng Nam mà là Thẩm Nghệ.
Thấy cô tỉnh, Thẩm Nghệ mừng rỡ: “Em tỉnh rồi à!”.
Lương Nghiên ngạc nhiên: “Chị Thẩm Nghệ, sao chị…”.
“Chị vừa về.” Mắt cô ấy đỏ rực, cô ấy nhìn kỹ Lương Nghiên. Lúc đó nhận được tin, cô ấy đã bay chuyến gần nhất, hơn tám giờ là tới Nam An, sau đó bắt thẳng xe tới bệnh viện.
“Nghiên Nghiên, bây giờ em cảm thấy thế nào, có khát không? Có muốn uống nước không?” Thẩm Nghệ chạy tới bên bàn.
Lương Nghiên gọi giật cô ấy lại: “Chị đừng cuống, em không khát”.
Thẩm Nghệ chạy về: “Anh chị đi mua đồ ăn rồi. Bác sỹ nói em ăn cháo được rồi. Lát nữa em cố húp một tý, mặt em gầy rộc đi rồi”.
“Làm gì khoa trương đến thế ạ?”
Thẩm Nghệ nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, đau lòng nói: “Không nói quá đâu, cằm nhọn hoắt đây này. Mặc dù như vậy vẫn xinh nhưng chị vẫn thích em có tý thịt, sờ mềm mại lắm”.
Lương Nghiên phì cười. Cười hơi quá, không cẩn thận chạm phải vết thương.
Cô nhăn mặt, Thẩm Nghệ liền hoảng: “Đau không?”.
“Hơi thôi ạ, không chết được. Chị ngồi đi.”
Thẩm Nghệ ngoan ngoãn ngồi xuống, không dám tùy tiện chọc cho cô cười nữa.
Hai người nói chuyện một lúc là Thẩm Phùng Nam quay về.
Anh mua cơm cho Thẩm Nghệ và mua cháo trắng cho Lương Nghiên.
Thẩm Nghệ qua bàn ngồi ăn, còn anh cẩn thận đỡ Lương Nghiên dậy, kê gối sau lưng cô, rồi đút cháo cho cô.
Lương Nghiên không thèm ăn lắm, được một nửa đã dừng.
Thẩm Phùng Nam ăn nốt chỗ còn lại.
Tới 11 giờ, Thẩm Nghệ muốn ở lại nhưng Thẩm Phùng Nam không cho, đưa cô ấy xuống dưới, gọi xe, bảo cô ấy về nhà nghỉ ngơi.
Lương Nghiên đã ngủ lâu lắm rồi nên tối không buồn ngủ nữa. Thẩm Phùng Nam lấy di động, bật nhạc cho cô nghe.
Anh vào nhà vệ sinh rửa ráy qua. Mấy hôm nay Lương Nghiên không tỉnh, anh mặc kệ hết, cứ sống bô nhếch như thế, bây giờ mới hoàn toàn yên tâm được.
Tắm xong, anh trở lại bên giường, cho nhỏ volume xuống, hỏi Lương Nghiên sáng mai muốn ăn gì.
Lương Nghiên ngẫm nghĩ: “Có những lựa chọn gì?”.
“Đều phải là đồ lỏng, cháo, mỳ, bột gạo và canh, em cứ chọn đi.”
“Bột đi anh.”
“Được. Vậy trưa sẽ uống canh, Thẩm Nghệ muốn nấu cho em.”
“Có phiền quá không?”
“Không, nó thích làm mà.”
Thảo luận xong vấn đề ăn uống, Thẩm Phùng Nam bật ngọn đèn nhỏ, tắt ngọn đèn lớn đi.
“Ngủ đi.” Anh kéo cao chăn lên một chút, đắp tới cổ cô.
“Anh cũng lên đây ngủ đi.”
Thẩm Phùng Nam nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không được”.
“Mắt anh thâm quầng cả rồi.”
“Anh bò ra đây ngủ cũng được.”
“Thoải mái được không?”
“Không sao.” Anh cười: “Chỗ khó hơn còn ngủ rồi, em cũng biết mà?”.
Lương Nghiên hiểu ngay.
Cô cũng cười: “Nửa năm ngủ đất, phải không?”.
“Đúng, anh ngủ quen rồi, ngồi cũng ngủ tốt.” Anh cúi xuống, hôn lên trán cô, hôn xong còn cọ cọ môi: “Em ngoan ngoãn ngủ đi”.
Lương Nghiên nhắm mắt lại.
Căn phòng yên lặng hoàn toàn.
Chẳng biết đã qua bao lâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, dường như có người thì thầm bên tai cô.
Anh nói gì, cô không nghe rõ lắm, chỉ thấy anh gọi tên mình: “Nghiên Nghiên…”.
Đêm ấy dường như là một giấc ngủ say sau rất nhiều ngày của Thẩm Phùng Nam.
Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy từ sớm, Lương Nghiên vẫn đang ngủ.
Thẩm Phùng Nam đánh răng rửa mặt xong, để lại giấy nhớ trên tủ đầu giường rồi ra ngoài mua quà sáng.
Ngay trước cửa bệnh viện là một con đường. Tối qua đi ra ngoài anh đã nhìn thấy có hàng bán bột, lúc này anh đi men theo con đường để tìm. Các cửa hàng đã mở cửa, anh mua một bát rồi đi sang hàng bên cạnh mua vài cái bánh bao.
Trên đường về, anh lại mua thêm một lốc sữa.
Khi tỉnh dậy, Lương Nghiên đã nhìn thấy mảnh giấy nhớ.
Chữ của Thẩm Phùng Nam rất đặc biệt, viết kiểu ngoáy nhưng không khó đọc, nhìn kỹ thật ra còn rất đẹp nữa. Lương Nghiên đọc mấy lần rồi gấp lại, để lên tủ.
Cô sờ di động, phát hiện tin nhắn tối qua Triệu Yên Tích gửi, nói sẽ đợi thi vòng hai xong mới quay về. Lương Nghiên tiện tay trả lời cô ấy.
Nghịch di động một lúc, Lương Nghiên mới nhớ ra sắp vào năm học rồi.
Nhưng cũng may kỳ này cô không còn tiết, nếu không có việc gì thì không phải tới trường, nhưng điểm danh thì vẫn cần. Chuyện này đơn giản, có thể nhờ bạn cũ ở ký túc giúp đỡ.
Lương Nghiên đăng một bài trong nhóm những người ở ký túc, tặng thêm một bao lì xì.
Chẳng mấy chốc đã có cô em khóa dưới dậy sớm giật lì xì, chuyện điểm danh cũng nhờ em ấy.
Khi Thẩm Phùng Nam quay lại, đúng lúc Lương Nghiên bỏ di động xuống.
Cô gọi một tiếng, anh bước nhanh tới: “Em dậy rồi à?”.
Trên lông mày của anh có một vết sẹo sắp bong vẩy, Lương Nghiên nhìn thấy liền vẫy tay: “Anh qua đây”.
Thẩm Phùng Nam ghé sát lại, Lương Nghiên lấy ngón tay vuốt nhẹ, vẩy bong ra, để lộ lớp da mới hồng hồng.
Cô lại nhìn tỉ mỉ, phát hiện vết thương trên khóe miệng anh cũng đã đóng vẩy, chắc mấy hôm nữa là khỏi.
“Xong rồi.” Cô nhìn những đồ anh mua, hỏi: “Sao anh còn mua cả sữa?”.
“Chắc là em còn phải ở lại đây mấy hôm, chuẩn bị nhiều chút vẫn hơn.”
“Ồ.”
Lương Nghiên cũng cảm thấy có lý. Cô vốn không có cảm giác gì, bây giờ ngửi thấy mùi bột gạo, liền thấy hơi đói.
“Em chưa đánh răng.” Cô nói.
Thẩm Phùng Nam bỏ đồ xuống: “Em đợi một chút”.
Anh vào phòng vệ sinh lấy bàn chải, xịt thuốc, rót một cốc nước rồi mang thêm một cái chậu ra.
Lương Nghiên được anh đỡ dậy.
Lương Nghiên đánh răng trong chậu.
Cô đánh rất nhanh, Thẩm Phùng Nam nhắc nhở: “Từ từ thôi, cẩn thận động vào vết thương”.
Lương Nghiên giảm tốc độ xuống, đánh mấy phút mới xong.
Thẩm Phùng Nam lấy nước cho cô rửa mặt. Lần này Lương Nghiên chỉ cần dựa vào giường, để anh giúp sức. Chiếc khăn mặt ấm lăn qua mặt một lần, mỗi một lỗ chân lông đều được sảng khoái. Thẩm Phùng Nam lấy một ít sữa rửa mặt hôm qua Thẩm Nghệ đem tới, bôi lên mặt cho Lương Nghiên.
Lòng bàn tay anh thô kệch, sờ lên mặt sẽ thấy gai gai, thật ra không dễ chịu nhưng Lương Nghiên không chê bai.
Lần đầu tiên có người giúp cô làm việc này, cảm giác không tệ.
Sau khi sạch sẽ xong xuôi, Lương Nghiên ăn bột, Thẩm Phùng Nam ăn bánh bao.
Bữa sáng chỉ đơn giản như vậy.
Tới trưa, Thẩm Nghệ đun canh, làm rất nhiều món mang qua, cực kỳ thịnh soạn.
Lương Nghiên hồi phục khá nhanh, ngày nào Thẩm Nghệ cũng nghĩ các cách thức khác nhau để bồi bổ cho cô, chẳng mấy chốc mặt đã lại phính lên một chút.
Trong thời gian ấy, Trần Kha và Từ Ngu Thanh có qua thăm cô mấy lần. Trần Kha dẫn theo Tiểu Tống tới, tranh thủ lấy lời khai luôn.
Những việc sau chuyện ấy, Lương Nghiên không quan tâm nữa.
Cô nằm viện hơn nửa tháng, bác sỹ cho phép về nhà nghỉ ngơi. Thẩm Phùng Nam làm thủ tục xuất viện cho cô, dẫn cô về nhà.
Thẩm Nghệ xin nghỉ nửa tháng cũng đã hết phép, lần lữa mấy ngày mới quay về Bắc Kinh.
Vết thương của Lương Nghiên đã từ từ lành hẳn. Trong lúc nghỉ ngơi, cô tranh thủ làm luận văn tốt nghiệp. Thẩm Phùng Nam không nhận việc mới, tập trung chăm cô.
Trung tuần tháng ba là Triệu Yên Tích quay về, Lương Nghiên đã gần khỏi.
Nhận được điện thoại, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Sống cùng nhau lâu như vậy, bỗng nhiên chia xa, không chỉ anh không nỡ, đến cả một Lương Nghiên trước này luôn rộng rãi cũng có chút không quen.
Lương Nghiên cảm thấy khoảng thời gian nghỉ ngơi lười biếng này dường như khiến cô dựa dẫm anh quá mức.
Anh làm cô lười đi nhiều, khẩu vị cũng kén chọn hơn.
Cảm giác này có chút quái dị.
Quái dị hơn là Lương Nghiên ý thức được nhưng không có ý định thay đổi.
Lương Nghiên không rõ vì sao lại thành ra như vậy.
Cô thu dọn xong đồ đạc bèn ngã ra giường suy nghĩ chuyện này.
Thẩm Phùng Nam làm cơm xong, gọi cô.
Lương Nghiên nằm im.
Một lát sau, anh đi vào: “Nghiên Nghiên?”.
Lương Nghiên đáp lại nhưng vẫn không động đậy.
Thẩm Phùng Nam đi tới bên giường, nâng cô lên: “Không ăn cơm à? Hôm nay có cánh gà Coca đấy”.
Rõ ràng Lương Nghiên lại bị mê hoặc rồi.
Cô khó xử ngồi thẳng người: “Thẩm Phùng Nam, em bị anh chiều hư rồi”.
~Hết chương 46~