Đọc truyện Tìm Đường | Quân Ước [hoàn] – Chương 44
Hai người ở lại, anh không thể yên tâm được
Đi qua hai ngã tư, Thẩm Phùng Nam mới chú ý tới chiếc xe phía sau. Anh liếc nhìn qua gương chiếu hậu, cho xe chạy nhanh hơn một chút. Tới ngã tư tiếp theo, anh rẽ phải, chiếc xe kia cũng bám sát theo.
Anh giảm tốc, nó cũng đi chậm lại.
Giờ này không còn sớm nữa, con đường này không nhiều xe. Thẩm Phùng Nam nhìn rất rõ ràng. Anh không suy nghĩ nhiều, nắm chắc vô lăng, chuẩn bị nhấn chân ga. Chiếc xe phía sau còn nhanh hơn anh, đã tăng tốc lao tới, định đâm vào sườn xe bên trái. Thẩm Phùng Nam lập tức né sang, bánh xe va chạm với lề đường, rầm một tiếng, suýt nữa thì lật xe.
Đúng lúc này, chiếc bán tải quẹt qua cửa xe, chạy đi mất.
…
Trần Kha vừa gọi xong cho Từ Ngu Thanh thì di động lại rung lên.
Anh ấy nhận máy, mặt biến sắc: “Cậu không sao chứ?”.
Sau khi biết mọi chuyện không nghiêm trọng, anh ấy mới thở phào: “Đừng qua đây vội, cậu cứ đợi ở đó, bên này tớ xong việc rồi, sẽ qua đó ngay”.
Ngắt máy, Trần Kha lập tức xuất phát.
Thẩm Phùng Nam thay lốp xe trước rồi quay vào trong xe nghỉ ngơi, cảm thấy trán hơi đau, anh đưa tay lên sờ thì phát hiện đã u một cục.
Có lẽ ban nãy bị đập vào.
Đợi không quá lâu, Trần Kha đã có mặt.
Thẩm Phùng Nam xuống xe, Trần Kha đi tới, kịp nhìn thấy cửa xe bên trái lõm vào một mảng, lớp kính trên cửa xe đã bị nứt toác như màng nhện.
Anh ấy vòng theo cửa xe, nhíu mày: “Xe gì vậy?”.
“Một chiếc bán tải, màu đen.”
“Có nhớ biển số không?”
“Có, vừa gửi vào máy cậu rồi.”
Trần Kha lập tức rút di động ra chuyển cho đồng nghiệp điều tra, chẳng mấy chốc đã có điện thoại gọi tới, nói biển số này là giả.
Thẩm Phùng Nam dựa vào cửa xe, vừa thấy Trần Kha cúp máy liền hỏi ngay: “Thế nào?”.
“Biển số giả.”
Trần Kha lần tìm bao thuốc rồi đưa anh một điếu, bản thân cũng cầm một điếu rồi tiến lên trước hai bước.
Thẩm Phùng Nam đi theo.
Hai người ngồi sụp xuống vệ đường.
Trần Kha nói: “Mình vốn dĩ định nói cho cậu biết, cảnh sát Tôn phía Nghi Dương đưa thông tin, nói là kiếm được chút tin tức từ phía người dân của thôn. Ngày mà kẻ chỉ điểm ngã chết, có người đã nhìn thấy Dư Hà Minh. Cộng thêm việc hai hôm trước có án ăn trộm xe, vừa hay lại là phía lão Tề làm, anh ấy cũng có ấn tượng với tay họ Dư liền mang tài liệu cho mình xem. Trong CCTV có một kẻ mình thấy giống hắn. Tối nay cậu lại gặp chuyện này, có thể khẳng định hắn đã xuất hiện ở Nam An, hơn nữa đã tìm thấy cậu”.
“Có chút kỳ lạ.” Thẩm Phùng Nam nhả ra một làn khói: “Nếu hắn thật sự muốn đối phó với mình, chẳng lẽ chỉ đâm một cái rồi bỏ chạy?”.
“Ai mà biết được. Chưa biết chừng đây là trò đùa dai của hắn, trước khi ra tay dã man thì giày vò, đùa giỡn trước? Dù sao thì có lẽ người hắn hận nhất là cậu. Năm đó hắn không biết thân phận của cậu, đã thật sự đối xử với cậu như anh em. Kết quả sự việc lại vỡ lở trong tay cậu. Mặc dù việc chịu tội thay cho người khác là hắn tự nhận, nhưng hắn nhất định cũng không ngờ vợ con cũng bỏ mạng vì chuyện này. Đả kích này quá lớn, hắn lại ở trong tù quá lâu. Bây giờ đầu óc hắn nhất định còn cực đoan hơn trước, có lẽ đã cảm thấy cậu là nguồn cơn của mọi chuyện, tất cả đều từ cậu mà ra.”
Thẩm Phùng Nam dập tắt đầu lọc, nhìn chằm chằm viên sỏi dưới mặt đường: “Chắc vậy”.
Trần Kha thở dài: “Ngành này của các cậu cũng không dễ dàng, cây đã lặng mà gió chẳng ngừng, chuyển ngành rồi mà vẫn không thoát. Cậu ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, chuyện này khó đấy. Ngày nào còn chưa tóm được hắn, cậu chưa thể kê cao gối được”.
Dừng một chút, Trần Kha lại nhớ ra một chuyện khác: “Đúng rồi, còn cả người thân. Hắn như vậy chưa biết sẽ còn làm ra những chuyện gì. Cậu cũng nên suy nghĩ tới em gái và bạn gái của cậu”.
Thẩm Phùng Nam nhíu mày: “Thẩm Nghệ quay về Bắc Kinh rồi”.
“Vậy chắc là không vấn đề. Hắn không đến mức chạy lên cả Bắc Kinh.”
Thẩm Phùng Nam “ừm” một tiếng, nhớ tới Lương Nghiên, khuôn mặt anh vẫn chưa thể dãn ra được.
Trần Kha nói: “Trong tình hình này, chúng ta rất bị động. Thế này đi, mình đưa Tiểu Tống qua làm trợ lý cho cậu, khoảng thời gian tới cậu ấy sẽ ở bên cạnh cậu, có chuyện gì cũng tiện đối phó. Còn bọn mình sẽ cố gắng hết sức để tìm ra Dư Hà Minh”.
Thẩm Phùng Nam gật đầu: “Được”.
Sau khi về đã rất muộn rồi, Thẩm Phùng Nam tắm rửa qua rồi đi vào phòng ngủ.
Anh dựa vào giường một lúc, rồi gửi tin nhắn cho Lương Nghiên, hỏi cô đã ngủ chưa.
Cô trả lời rất nhanh: Chưa, anh xong rồi à?
Thẩm Phùng Nam gọi thẳng cho cô: “Nghiên Nghiên”.
“Anh về nhà rồi à?”
“Ừm, anh vừa về.”
Lương Nghiên ồ lên một tiếng: “Chắc đến giờ đi ngủ rồi phải không?”.
“Lát nữa. Em đang làm gì?”
“Ban nãy em đang nói chuyện với Triệu Yên Tích. Phải mấy hôm nữa cô ấy mới quay về. Bà ngoại cô ấy bị cảm phải nhập viện, cô ấy phải chăm sóc mấy hôm.”
Thẩm Phùng Nam ngừng lại một chút rồi nói: “Vậy ngày mai anh đón em về”.
“Không cần, em ở một mình mấy hôm cũng được mà. Chẳng phải anh cũng bận sao. Em cũng vừa nhận mấy tài liệu, có thể tập trung làm việc chút.”
Thẩm Phùng Nam trầm mặc một lúc, nhớ lại lời của Trần Kha, anh rất không yên tâm.
Cứ tiếp tục như vậy không ổn, vẫn phải giữ cô trong tầm mắt mới được.
Lương Nghiên những tưởng anh đã đồng ý bèn nói: “Khi nào anh rảnh thì tìm em nhé”.
Thẩm Phùng Nam không nói thêm nhiều, định ngày mai sẽ qua.
Sáng hôm sau, Thẩm Phùng Nam đánh răng rửa mặt xong đã đi ra ngoài.
Trong lúc đợi thang máy thì có chuông báo di động, là thông báo có email mới.
Thẩm Phùng Nam mở ra, thấy một địa chỉ mail lạ hoắc, một email không có chủ đề. Tưởng là khách hàng mới, anh trượt xuống, màn hình xuất hiện một bức ảnh.
Tay Thẩm Phùng Nam chợt khựng lại, anh lập tức kéo tiếp.
Chưa xem tiếp mà trái tim đã nặng nề.
Anh không đợi thang máy nữa mà rảo bước đi xuống. Sau khi lên xe, anh gọi cho Thẩm Nghệ, hỏi ngay sau khi cô ấy bắt máy: “Em đang ở đâu?”.
Thẩm Nghệ ngạc nhiên: “Em vừa tới công ty, sao mới sáng sớm anh đã gọi điện vậy?”.
“Em ở yên công ty, đừng đi đâu, đợi điện thoại của anh.
Nói xong, anh ngắt máy ngay. Ô tô đã đi ra khỏi cửa lớn, lên đường quốc lộ. Anh gọi vào số Lương Nghiên mấy lần nhưng không ai nghe máy. Anh ném di động đi, cho xe rẽ vào con đường gần nhất rồi tăng tốc, vượt cả đèn đỏ.
Thời gian để tới khu nhà của Lương Nghiên ít hơn mọi ngày rất nhiều. Anh tìm chỗ đậu xe rồi chạy vào, lên tầng đập cửa, bên trong không có động tĩnh gì.
Anh lại gọi điện cho cô, bên trong vang lên tiếng chuông nhưng không ai bắt máy.
Đang chuẩn bị đi xuống nhà tìm thì cầu thang vang lên tiếng bước chân.
Lương Nghiên đã quay về.
Chưa đi hết bậc cầu thang, cô đã nhìn thấy người đứng trước cửa, hơi tròn mắt: “Anh…”.
Thẩm Phùng Nam dừng bước đột ngột, trái tim như nhẹ nhõm hẳn.
Lương Nghiên đi lên: “Sao anh lại tới đây?”.
“Em đi đâu vậy?” Thẩm Phùng Nam siết chặt di động, còn chưa ngắt máy, tiếng nhạc vẫn inh ỏi vọng ra.
“Mua quà sáng.” Lương Nghiên đi tới, nâng cao cái túi lên cho anh xem, bỗng phát hiện đầu anh tím bầm một chỗ.
Cô nhíu mày: “Đầu anh va vào đâu à?”.
“Ừm.” Thẩm Phùng Nam nghẹn họng, tay cũng buông thõng. Anh tắt máy, đi tới ôm chặt lấy cô, hôn lên mái tóc: “Sao em không mang di động?”.
“Em chỉ đi mua quà sáng thôi mà, nên không mang.” Lương Nghiên ngẩng đầu lên, tỉ mỉ quan sát vết thương của anh: “Sao sưng to thế này, anh va vào đâu?”.
“Không cẩn thận đập đầu vào cửa.”
Lương Nghiên lại nhìn thêm rồi hỏi: “Sao anh lại đến giờ này, có việc gấp à?”.
“Không có, hôm nay rảnh nên tới tìm em.”
Lương Nghiên cảm thấy kỳ lạ: “Chẳng phải mấy hôm nay anh vẫn bận sao?”.
“Hôm nay rảnh.”
“Ồ, vậy anh vào nhà đi.”
“Được.”
Thẩm Phùng Nam buông cô ra, Lương Nghiên lấy chìa khóa mở cửa.
Sau khi vào nhà, Lương Nghiên nói: “Em chỉ mua một phần quà sáng mất rồi, anh ăn chưa?”.
“Ăn rồi, em cứ ăn đi.”
Lương Nghiên rót cho anh một cốc nước ấm.
Cô ngồi xuống ăn hoành thánh, Thẩm Phùng Nam nhìn cô.
Lương Nghiên ăn không chậm, mỗi miếng là một miếng hoành thánh, hơi nóng bốc quanh mặt.
Ăn vài miếng cô lại húp nước, lát sau, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.
Nắng mai hắt vào phòng, một nửa khuôn mặt cô chìm trong ánh nắng, đôi môi đỏ hồng lên sau khi ăn đồ nóng.
Trái tim Thẩm Phùng Nam dần ấm áp.
Lương Nghiên ăn được một nửa bèn ngẩng lên, nhìn thấy ánh mắt anh, cô sững lại.
“Sao anh lại nhìn em như thế?”
Thẩm Phùng Nam gượng cười: “Không có gì, thấy em ăn ngon miệng quá”.
“Ngon thật mà. Hoành thánh nhà này ngon quá cơ”. Cô cầm thìa múc một miếng, đưa tới bên miệng anh: “Anh nếm thử đi”.
Thẩm Phùng Nam ăn luôn.
“Thế nào?”
Anh gật đầu: “Ngon”.
Lương Nghiên lại đút tiếp cho anh.
Thẩm Phùng Nam ăn liền ba miếng rồi nói: “Em tự ăn đi, anh no lắm rồi”.
“Vâng.” Lương Nghiên nhanh chóng ăn nốt phần còn lại.
“Hôm nay em có việc à?”
Lương Nghiên gật đầu: “Em đã nhận tài liệu, mấy ngày này phải hoàn thành”.
“Anh ở đây với em.”
“Chán lắm đấy.”
“Không sao, vốn dĩ cũng rảnh, trưa nay anh nấu cơm cho em.”
Lương Nghiên nhìn anh một lúc: “Anh chắc chắn muốn ở lại chứ?”.
“Ừm.”
“Vậy được.”
Lương Nghiên chỉ tay về phía giá sách nhỏ góc phòng khách: “Ở đó có sách, anh cứ đọc thoải mái, em không chơi với anh được”.
“Được, anh đi mua thức ăn về đã.”
“Được.”
Lương Nghiên đi vào phòng ngủ.
Thẩm Phùng Nam xuống nhà, ra khỏi cửa khu nhà bèn gọi điện cho Thẩm Nghệ.
Phía trước dưới gốc cây có chiếc ghế dài, anh đi qua đó, ngồi xuống.
Vừa bắt máy, Thẩm Nghệ đã ai oán: “Anh làm cái gì vậy? Mới sáng ra đã quái lạ rồi, bắt em đợi điện thoại, có chuyện gì sao?”.
“Lát nữa em đi xin nghỉ, xin nghỉ tạm nửa tháng.”
“Hả?”
Thẩm Nghệ thảng thốt: “Xin nghỉ làm gì? Anh muốn cưới vợ luôn hả?”.
“Thẩm Nghệ!” Thẩm Phùng Nam không có tâm trạng đùa cợt, ngữ khí càng trở nên nghiêm nghị.
Thẩm Nghệ nghe ra: “Sao vậy?”.
“Em qua Seattle chơi với mẹ một thời gian.”
Câu nói này quá bất ngờ, Thẩm Nghệ đờ đẫn: “Mẹ sao rồi? Chẳng phải mẹ và Smith rất hạnh phúc sao? Sáng nay em còn thấy mẹ up ảnh lên facebook mà”.
“Không có chuyện gì, em qua thăm mẹ thôi.”
Thẩm Nghệ cảm thấy kỳ lạ: “Đang yên đang lành, sao anh lại bắt em nghỉ việc? Em có thể đợi đến kỳ nghỉ rồi qua mà. Vả lại, sao có thể xin nghỉ tới tận nửa tháng được, ông chủ chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình mà đuổi việc em”.
“Vậy thì xin nghỉ hẳn đi.”
“…”
Thẩm Nghệ đờ ra giây lát rồi phát hiện có sự bất thường: “Anh, xảy ra chuyện gì vậy? Anh nói thật đi, đừng có giấu em”.
Đầu kia im lặng vài giây.
Thẩm Phùng Nam day day đầu mày, nói: “Có chút chuyện nhỏ”.
“Chuyện nhỏ gì, vì sao anh bắt em đi?”
“Đừng hỏi nhiều như thế.”
“Anh…”
“Thẩm Nghệ.” Giọng Thẩm Phùng Nam thấp xuống: “Giúp anh thêm việc này”.
“Gì cơ?”
“Mời Nghiên Nghiên đi cùng, cứ nói là mẹ muốn gặp cô ấy.”
Thẩm Nghệ nghe xong, lập tức cảm thấy bất an: “Anh nói rõ ràng đi. Anh không nói là em không giúp”.
Thẩm Phùng Nam chau mày: “Thẩm Nghệ”.
Thẩm Nghệ hỏi thẳng: “Có phải anh gặp phiền phức gì không?”.
Không giấu nổi, anh đành buông xuôi: “Ừ”.
Thẩm Nghệ hoảng hốt: “Rắc rối gì, có nguy hiểm không?”.
“Một chút, nhưng anh sẽ giải quyết ổn thỏa.”
“Vậy vì sao muốn em và Nghiên Nghiên đi chỗ khác?”
“Hai người ở lại, anh không thể yên tâm được.”
Đầu kia lại yên lặng, vài giây sau bật thành tiếng khóc: “Anh…”.
“Nghe lời anh, tối nay nhắn tin cho Nghiên Nghiên, được không?”
Thẩm Nghệ gạt nước mắt: “Vâng”.
~Hết chương 43~
Xì po: “Bị bệnh không nói cho em biết, nhảy lầu cũng không nói cho em biết, bị người ta sát hại cũng giấu em, đều đợi đến lúc chết rồi mới để em biết. Anh nghĩ những chuyện này dễ chấp nhận vậy sao?”