Bạn đang đọc Tìm Chồng: Chương 42
Phòng ngủ của Tô Tiểu Bồi là một căn phòng nhỏ, bên trong kê một cái giường và một cái bàn, phòng bên ngoài dùng để làm phòng khách và phòng ăn, trong phòng có kê một cái giá sách để cô cất giữ nhật ký. Phòng bếp được sửa thành phòng tắm, có đặt một cái chậu rửa và rất nhiều thứ linh tinh trong đó. Đêm hôm đó, Tô Tiểu Bồi ngồi một mình trên giường, trong lòng cô chợt dấy lên một cảm xúc hoang mang, dường như đột nhiên cô nhận ra cô sắp phải một mình tự vượt qua cơn khủng hoảng, rồi đây cô sẽ phải cô đơn một mình, không thể dựa dẫm vào ai.
Cô hỏi Nhiễm Phi Trạch xem phòng trọ của anh do ai thanh toán, Nhiễm Phi Trạch nói: “Tất nhiên nha môn phải trả tiền rồi. Tần đại nhân sợ ta nhảy vào mang cô đi, nên rất lấy lòng ta.”
Thật ra, Nhiễm Phi Trạch cũng không rõ bản thân có muốn để cô một mình ở lại đây hay không, sắp xếp để cô ở đây so với việc cùng anh bôn tẩu khăp nơi hay đến am ni cô nương nhờ có thể nói là yên tâm hơn rất nhiều, nhưng chính anh lại không sao đành lòng, không phải anh không thể buông tha, mà là anh không nỡ. Ừ, không biết có nên gọi đó là không nỡ hay không, vì Nhiễm Phi Trạch cũng hơi hơi không hiểu nổi tâm tư của chính mình. Anh cảm thấy trái tim anh ngày càng trở nên mềm yếu, nếu là trước kia, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho cô, anh nên rời đi, nhưng hiện nay anh lại không muốn đi, anh thật sự không muốn bỏ cô lại một mình ở đây.
Tâm tình của Tô Tiểu Bồi vô cùng phức tạp, nếu Nhiễm Phi Trạch ngỏ lời muốn dẫn cô đi cùng, có lẽ cô sẽ cùng đi với anh. Nhưng anh không nói gì hết, thậm chí anh còn không trêu chọc cô nữa. Tô Tiểu Bồi nằm trên giường, nhắm mắt lại, cô cũng hiểu rằng, ở lại thành Trữ An là sự an bài tốt nhất đối với cô.
Tốt nhất, cũng là vui vẻ nhất.
Bỗng nhiên trong lúc này, cô có cảm giác anh và cô dường như càng ngày càng cách xa nhau.
Tô TIểu Bồi thở dài.
Đêm đã về khuya, Tô Tiểu Bồi không sao ngủ được, giường mới, đệm mới, đến chăn gối cũng hoàn toàn mới, nhưng chính bản thân cô lại không hề cảm thấy thoải mái. Cô lắng nghe trái tim mình đang đập trong lồng ngực, lần đầu tiên cô có cảm giác chỉ có một mình trên thế giới này – hoang mang và cô độc.
Tô Tiểu Bồi bắt đầu bước vào một ngôi nhà mới, một cuộc sống mới với công việc ở nha môn. Nhiễm Phi Trạch đưa cô đi chào hỏi tất cả mọi người làm việc trong nha môn. Bạch Ngọc Lang cũng chạy đến tham gia náo nhiệt, bị Nhiễm Phi Trạch bắt cậu ta phải hứa rằng: sau khi anh đi, nhất định phải chăm sóc thật tốt cho Tô Tiểu Bồi.
Bạch Ngọc Lang bị lải nhải nhiều quá, đành vỗ ngực nói: “Nhiễm Phi Trạch thúc thúc xin hãy yên tâm, ta sẽ đối đãi với tỷ ấy như tỷ tỷ ruột thịt trong nhà.”
Tô Tiểu Bồi cảm thấy khinh bỉ, trình độ tào lao của tên này cũng chả khác gì nguyệt lão số hiệu 2238, cô vẫn nên dựa vào chính mình thì hơn. À, còn có tráng sĩ nữa.
Tráng sĩ đúng là rất đáng tin cậy.
Tô Tiểu Bồi được sắp xếp ngồi cùng một phòng với một nhóm sư gia, cô đọc nhưng không hiểu lắm các công hàm, thể văn ngôn, cô chỉ có thể hiểu được bảy , tám phần, còn lại là phải đoán, nhưng những công việc quan trọng như thế này, không thể cứ đoán bừa được. Nhiễm Phi Trạch mời các vị sư gia ở đây ăn một bữa cơm để tạo dựng mối quan hệ, tốn 3 lượng bạc, lại có thể khai thông thỏa đáng, ngày hôm sau, các vị sư gia đã đàm đạo về công việc với Tô Tiểu Bồi nhiều hơn, họ chủ yếu là nói về các chi tiết nhỏ, giải thích nghĩa đen của các từ khó hiểu. Trong chuyện lập văn bản, họ vẫn phải bỏ qua cho cô rất nhiều lỗi. Chữ của Tô Tiểu Bồi vừa xấu vừa chằng chịt, thật không nhìn ra nổi là do người viết.
Tô Tiểu Bồi bắt đầu bước vào làm việc, cùng thảo luận với các vị sư gia về các bản án cũ, rồi lại xem lại án tử của Mã Tư Viễn và Tư Mã Uyển Thanh một lần nữa, mọi người cũng đã dần thân quen hơn, nói chuyện cũng dễ dàng hơn.
Các sư gia còn giúp Tô Tiểu Bồi viết một công hàm truy tìm người, dựa theo những miêu tả của Tô Tiểu Bồi để vẽ một bức họa một thanh niên tóc ngắn, Tô Tiểu Bồi nhìn nhìn, cảm thấy chỉ giống được sáu phần, nhưng dù sao bức họa đặc tả chi tiết rất kỹ, nếu thật sự có ai đó nhìn thấy Trình Giang Dực, hẳn sẽ lập tức nhận ra anh ta. Một người dáng vẻ kỳ quặc như vậy, lại có đặc thù rõ ràng, hẳn định sẽ rất gây chú ý.
Tần Đức Chính tuân thủ mọi hứa hẹn, sai người sao chép lại công hàm, mang đi khắp mọi nơi.
Trên một phương diện khác, La Khuê và Mã Thu Viễn bị tuyên án xử trảm, cả hai đều được định thi hành án vào một ngày không xa. Công hàm hình phán được trình lên thượng cấp, chờ hồi đáp.
Tô Tiểu Bồi đang cố gắng thích ứng với cuộc sống ngày ngày vừa đi làm vừa chờ tin tức ở nha môn. Nhiễm Phi Trạch vẫn chưa nói khi nào sẽ khởi hành, hàng ngày anh đều bắt đầu theo cô đến nơi làm việc, sau đó dần dần anh lại không đến nữa, mỗi ngày chỉ đến thăm cô một lần, nhưng càng ngày số lần đến càng thưa dần. Nơi cô ở, anh chưa bao giờ đến thăm, Tô Tiểu Bồi hiểu rõ ý tốt của anh, anh muốn cô thích nghi dần với thói quen sống một mình, không muốn cô bị tị hiềm, tránh cho cô không may rơi vào miệng lưỡi thế nhân.
Anh càng giữ ý như vậy, cô lại càng cảm thấy anh rất tốt, sao cô có thể phụ lòng anh đây? Vậy nên dù trong lòng cô chẳng hề bình lặng, nhưng hàng ngày cô vẫn đi làm với một tinh thần vô cùng hưng phấn. Thật ra cũng chưa phát sinh án tử gì mới khiến cô bận rộn, thế nhưng cô vẫn bận túi bụi, cô lật lại những án thư cũ, có gì chưa hiểu cô sẽ hỏi, sau đó tự cô soạn lại án thư đó một lần nữa. Qua các án thư đó, cô sẽ thấy được nội tâm của các tội phạm nơi đây, đôi khi nó không giống với thời hiện đại, nếu cô đã nhận lương, cô phải có sự chuẩn bị, để kịp thời đối ứng.
Có một ngày chàng thanh niên Bạch Ngọc Lang xúc động lỡ miệng tiết lộ, Nhiễm Phi Trạch thúc thúc từng hỏi thăm thời gian này đại tỷ sống như thế nào, cậu ta nói ngày nào cũng như ngày nào đại tỷ sống tương đối tốt.
Tô Tiểu Bồi chỉ cười, cô cũng nhận ra công dụng của cậu chàng nhớn nhác này.
Chẳng qua là Nhiễm Phi Trạch càng an tâm đối với cuộc sống của cô, thì ngày chia xa chẳng phải lại càng đến gần hay sao?
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, cuộc sống vẫn diễn ra rất êm đềm, phòng thu chi đưa cho Tô Tiểu Bồi năm lượng tiền lương, còn nói rõ là đại nhân đã dặn dò, tuy cô làm chưa đủ tháng, nhưng cứ cuối thánh thì sẽ phát lương. Tô Tiểu Bồi cũng không khách sáo, chỉ cảm ơn, nhờ vị tiên sinh ở phòng thu chi đổi cho cô hai lượng bạc thành bạc vụn và tiền xu. Đây là do Nhiễm Phi Trạch đã dạy cô, những nhân viên ở ngân hàng rất giảo hoạt, nếu gặp phải người có tâm địa không tốt, Tô Tiểu Bồi có quan sát cũng không thể nhận ra, sẽ bị nhân viên đổi tiền lừa gạt, nên anh dặn cô cứ đổi với các nhân viên thu chi trong nha môn, bây giờ, cô đang làm theo lời anh.
Nhận bạc, Tô Tiểu bồi về nhà, cất bốn lượng vào trong một hốc tường phía sau chiếc bàn nhỏ đặt trong phòng ngủ, đó là một cái hộc tối do Nhiễm Phi Trạch đích thân làm giúp cô, để sau này cô cất tiền. Sau đó, cô đổi bạc vụn thành tiền xu, đến khách sạn, mua một con gà quay và một bầu rượu, mời Nhiễm Phi Trạch ăn một bữa cơm.
“Phát lương tháng rồi à?” Nhiễm Phi Trạch mở cửa, nhìn thấy đồ ăn trên tay cô thì không ngừng cười.
Tô Tiểu Bồi cũng cười: “ Một con gà quay, ta mời A Trạch ăn.”
Nhiễm Phi Trạch cười ha ha, hoàn toàn không khách sáo với cô, gọi tiểu nhị bê rượu và vài món đồ nhắm lên.
Hai người cùng ngồi vây quanh bàn ăn, Nhiễm Phi Trạch bày ra hai ly rượu, rót ỗi người một chén. Anh uống một hơi cạn sạch, Tô Tiểu Bồi cũng thấy không nên từ chối, nên cô cẩn thận nhấp một ngụm, rượu sặc trong cổ họng, đốt cháy ruột gan, cô ho khụ khụ rất lâu, không thể đọ lại các đại hán được rồi.
Nhiễm Phi Trạch chống cằm nhìn cô không ngừng cười, Tô Tiểu Bồi ho xong, cảm thấy không hay lắm.
“Mấy ngày nay cô nương thấy thế nào?” Anh chợt hỏi.
Tô Tiểu Bồi đáp: “ Không tồi.”
Nhiễm Phi Trạch lại cười, Tô Tiểu Bồi cảm thấy đằng sau nụ cười của anh có ẩn ý, nếu cô thấy không tồi thì anh mới yên tâm lên đường. Suy nghĩ này kiến tâm trạng của Tô Tiểu Bồi trầm xuống, nhưng Nhiễm Phi Trạch vẫn chưa nói muốn ra đi, việc gì cô phải băn khoăn vì chuyện đó mà bỏ phí một bữa tiệc rượu đàm đạo vô cùng lý thú với tráng sĩ đây.
Vì chuyện này, Tô Tiểu Bồi lại bị chọc cười.
Hai người cùng uống rượu dùng bữa, Tô Tiểu Bồi vô tình nhấp hai ngụm rượu cay xè, cô càng hưng phấn, không nhịn được mà kể với Nhiễm Phi Trạch vài chuyện xảy ra trong nha môn, cô còn kể có lần được các vị sư gia tán dương, cô chẳng biết đối ứng thế nào, chỉ có thể đáp lại rằng “Đâu có đâu có.”, thế nên vạn nhất có ai khen cô, cô đều trả lời là “Đâu có đâu có.”, người ta khen cô mà chỉ thấy cô “Đâu có đâu có.”, vậy có còn ý nghĩa gì không?
Cô nói xong, nghiêng đầu, cảm thấy mình có phải càng ngày càng quen cái kiểu cách rắm thối với cái giọng điệu rắm rít này không?
Nhiễm Phi Trạch cười ha hả.
“Đâu có đâu có cũng có nghĩa là không tồi. Nếu sau này cô nương có mất tích, nhóm sư gia khi cần viết công hàm tìm cô, sẽ viết rằng câu nói ưa thích nhất của cô nương chính là
“Đâu có đâu có”.
Tô Tiểu Bồi bĩu môi lườm anh, cứ thử nghĩ lại thấy buồn cười, sau đó cô thật thà hỏi: “Sau này, để đáp lại, có phải ta nên tán dương các sư gia kia, nịnh bợ họ? Nhưng phải khen họ như thế nào cho tốt đây?”
Nhiễm Phi Trạch lại chân thành đáp:”Sau khi họ khen cô, cô chỉ cần nói họ thật có mắt nhìn người, hoặc khen họ nói rất đúng.”
Tô Tiểu Bồi tuy buồn cười nhưng lại sụ mặt xuống, tráng sĩ à, lâu rồi ngài chưa được trêu tôi, không nhịn nổi nữa à?
“Có phải cô nương đang muốn tán dương ta không?” Nhiễm Phi Trạch nhướng lông mày, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.
Khụ khụ, Tô Tiểu Bồi lại ho, tỏ ra đứng đắn: “Để tráng sĩ khỏi phải đáp lại ta rằng “Nói rất đúng.”, tốt nhất là ta không cần khen tặng.”
Hai người cùng nhìn nhau cười một tiếng, cười xong, trong lòng Tô Tiểu Bồi lại càng thấy xót xa. Câu chuyện nhảm nhí của họ, thật sự có đáng để cười đến thế không?
Tô Tiểu Bồi rất muốn hỏi: “Tráng sĩ có thể không đi không?”
Thế nhưng, có lẽ cũng giống như Nhiễm Phi Trạch hiểu rõ cái gì là tốt nhất cho cô, cô cũng biết nếu nói ra sẽ chỉ khiến người ta càng thêm khó xử. Cô chỉ có thể cười với anh, còn anh, cũng chỉ có thể xoa đầu cô.
Rốt cuộc Nhiễm Phi Trạch có định lên đường hay không, Tô Tiểu Bồi không biết, cô không dám hỏi, anh cũng không muốn nói. Tô Tiểu Bồi không biết rằng, mấy đêm trước đó, có một người đến gõ cửa phòng Nhiễm Phi Trạch, báo với anh một chuyện rất phiền toái, đồng thời thúc giục anh lên đường đến võ quán.
Ngày thứ hai, Tô Tiểu Bồi đến nha môn lật lại các hồ sơ vụ án trước, đang cau mày đọc, ghi nhớ lại mấy chỗ cần hỏi, chợt thấy Bạch Ngọc Lang chạy đến: “ Đại tỷ, có một vụ án mới, đại nhân gọi tỷ đến.”
Tô Tiểu Bồi sửng sốt, vội vàng chạy theo sau Bạch Ngọc Lang.
Đó chỉ là một vụ án nhỏ. Tại hộ gia đình nhà họ Tăng, con dâu lấy trộm khuyên tai của mẹ chồng, bà mẹ vốn đã không thích cô con dâu này, muốn dựa vào nhược điểm này để con trai hưu thư vứt bỏ nàng ta, nhưng người vợ sống chết không chịu nhận tội, một mực khăng khăng rằng đã cất đôi khuyên tai ngọc của bà vào hộp trang sức. Người con trai vốn nhân hậu, bất kể như thế nào cũng không muốn chuyện trở nên như vậy, nàng dâu cũng không biết cách nào khác, đành tố cáo nàng lên công đường.
Đây là loại án mà quan viên không muốn phụ trách nhất, hơn nữa những người trong gia đình đều thuật lại mọi chuyện một cách rất chuẩn xác, bà bà và người vợ tìm khắp mọi ngõ ngách trong nhà cũng không tìm được đôi hoa tai kia, vậy kẻ ăn cắp làm sao có thể lẻn vào? Cả ngày hôm đó cũng không có người ngoài đến nhà, chỉ có hai mẹ con họ ở nhà.
Tô Tiểu Bồi nghe đến đây, hỏi lại: “Vậy đại nhân muốn ta bắt họ phải nói thật hay nói dối đây?”
“Nàng cũng là nữ nhân, hãy khéo léo khuyên nhủ hai người phụ nữ đó, để mọi chuyện khỏi trở nên ồn ào.” Ý tứ của phủ doãn đại nhân là muốn giải hòa cho xong chuyện. Trong nha môn chỉ có mỗi Tô Tiểu Bồi là nữ, phụ nữ với nhau dễ ăn nói hơn. Bà bà kia kiện con dâu ăn cắp, nhưng không có vật chứng, sao có thể chứng minh? Người vợ không ăn trộm, nhưng đúng thật là không thấy đồ đâu, sao có thể chứng minh?
Tô Tiểu Bồi gật đầu, theo bản năng nhìn sang hướng bên cạnh, sau đó mới nhớ ra vị trí bên cạnh cô đã không còn Nhiễm Phi Trạch đứng nữa, cô bất giác nhếch miệng, sau đó lại gật đầu, nhờ phủ doãn đại nhân sắp xếp một căn phòng để một mình cô khéo léo trò chuyện với bà bà kia.