Bạn đang đọc Tìm Chồng: Chương 30
Tần Đức Chính 16 tuổi vào nha môn làm lao dịch, học võ nghiên cứu pháp chế, đến 20 tuổi được thỏa ước nguyện làm bộ khoái. Bộ khoái nhỏ chẳng ai để tâm đến, vừa khổ vừa mệt, lại nguy hiểm nghèo túng nhưng Tần Đức Chính không kêu ca không than vãn cũng không làm điều sai trái gian dối mà chăm chỉ làm việc. Kẻ không quyền không tiền đã dựa vào sức mình mà lên được vị trí tổng bộ đầu. Trong suy nghĩ của Tần Đức Chính, ác giả tất có ác báo, không bao giờ nhân nhượng.
Ngày đó Bạch Ngọc Lang phi ngựa đến, nói ở trấn Thạch Đầu có người giúp đỡ có thể phá được vụ án liên hoàn kia. Sau khi nghe kỹ càng Nhiễm Phi Trạch là người như thế nào, hỏi tỉ mỉ mọi chuyện, Tần bộ đầu vẫn làm theo lệ cứ, nhìn việc mà làm . Bạch Ngọc Lang tuy còn non nớt nhưng do gia cảnh có điều kiện nên cũng biết việc nên Tần Đức Chính vừa lắng nghe vừa dạy bảo nên nghe lời Bạch Ngọc Lang đảm bảo, để cho cậu ta xử lý mọi việc. Không ngờ cậu ta làm được mà còn làm rất tốt, đường đi nước bước của tên Mã Chính Viễn đó cậu ta tra được rõ mười mươi.
Bạch Ngọc Lang có công lớn, Tần Đức Chính cẩn thận tỉ mỉ hỏi lại đầu đuôi, hóa ra lại có một cô nương kỳ quái đã chỉ bảo ọi chuyện. Cô nương ấy chỉ nhìn quyển ghi chép lại vụ án rồi hỏi han thêm mà có thể tra ra được tội phạm. Mọi tình tiết sự kiện đều khớp với sự thật, khiến cho Tần Đức Chính ngạc nhiên tột độ.
Khả năng như thế Tần Đức Chính chưa từng gặp bao giờ nhưng loại đồng phạm tố cáo rồi cố làm ọi chuyện trở nên huyền ảo thì đã từng gặp không ít. Thế nên nghi ngờ cũng là chuyện bình thường. Nhưng Tần bộ đầu còn chưa thấy chuyện này có hại gì ình, thế nên mới muốn gặp cô nương kia trước, cũng muốn xem cao nhân Nhiễm Phi Trạch kia. Chỉ là không ngờ lại xảy ra án mạng, thân là bộ đầu Tần Đức Chính lại phải đi xem xét, thật đau đầu nhức óc. Lưu Hướng lại nói chuyện cô nương kia, nàng ta lại đoán được mọi chuyện khiến cho Tần bộ đầu không thể không nghi ngờ.
Cô nương này, có lẽ thực sự có bản lĩnh.
Tần Đức Chính quyết định thử nàng ta một lần xem sao. Bây giờ, Tần bộ đầu đang gặp Tô Tiểu Bồi.
Đầu tóc ngắn ngủi, lỉa chỉa nhưng cũng rất ngay ngắn. Cũng không biến là dùng thứ gì cắt, nếu dùng đao đâu có được như vậy. Mặt mũi ngay thẳng, sáng sủa, không có chút nào giống với kẻ tà đạo.
Tần Đức Chính nhìn nàng, nàng liền nhìn thẳng lại. Đối với nữ tử, như vậy là vô lễ. Nhưng Tần Đức Chính lại không thấy phản cảm. Ông nhớ lại những lời Nhiễm Phi Trạch nói được Bạch Ngọc Lang chuyển lại, miêu tả về nữ tử này: cổ quái, kỳ quặc, nhưng vô hại.
Tần Đức Chính nhìn sang Nhiễm Phi Trạch ngồi một bên, rất thoải mái nhẹ nhàng giống như làm khách.
Lại nhìn Tô Tiểu Bồi, Tần Đức Chính hỏi “Cô nương làm sao mà biết được xuất thân và hoàn cảnh của Mã Chính Viễn ?”
“Dựa vào suy đoán” Tô Tiểu Bồi ngay thẳng ngồi đó, nói năng rất cẩn thận, tránh lại thốt ra những lời cổ quái.
“Phán đoán như thế nào?” Tần Đức Chính từng bước ép hỏi.
“Dựa vào những hành động của tên Mã Chính Viễn cùng những dấu vết vụ án hắn lưu lại.” Tô Tiểu Bồi không bị dồn ép mà trả lời rất lưu loát.
“Cô nương không biết tội phạm, chưa đến hiện trường gây án, chỉ dựa vào một quyển ghi lại chi tiết vụ án mà nói ra được lai lịch xuất thân của kẻ kia. Khả năng phán đoán đến mức độ này, là lần đầu tiên ta nghe thấy.”
Đang nghi ngờ săm soi đây mà.
Tô Tiểu Bồi liếc Nhiễm Phi Trạch, anh ta đã dặn cô cẩn trọng lời nói, nhưng tình huống này cô sợ mình lại nói năng linh tinh mất thôi.
Nhiễm Phi Trạch cũng nhìn cô, nói “Cô nương cứ nói đi, nói mấy lời dễ hiểu thôi”
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, quay lại nói với Tần Đức Chính “Đại nhân, khả năng phán đoán như vậy cũng rất bình thường. Đại nhân xem, lúc nãy ta liếc nhìn Nhiễm tráng sĩ, nhưng Nhiễm Tráng sĩ lại biết ta đang băn khoăn cái gì, ý ta là biết ta băn khoăn điều gì. Nên huynh ấy mới bảo ta cứ nói đi. Đại nhân thấy chuyện này chẳng có gì là lạ, nhưng những điều Nhiễm tráng sĩ mới vừa làm chính là sự phán đoán mà ta nói. Nhiễm tráng sĩ biết cách nói chuyện và khẩu âm của ta khác biệt kỳ lạ, cũng thường nhắc nhở ta lời nói phải cẩn trọng. Nên đại nhân hỏi chuyện ta khó lòng giải thích được rõ ràng, vậy mà chỉ cần một ánh mắt thôi, huynh ấy đã đoán được ta nghĩ gì. Đây chính là những ấn tượng về hành động cử chỉ của ta lưu lại trong tâm trí của Nhiễm Tráng sĩ, huynh ấy dựa vào chúng để phán đoán.
Cô nói đến đây đột nhiên chuyển đề tài “Đại nhân đã ăn kẹo bao giờ chưa?”
Tần Đức Chính thấy cô chuyển ngoặt chủ đề như vậy không khỏi ngẩn ra. Tô Tiểu Bồi không đợi ông ta trả lời mà nói tiếp “ Đại nhân biết đường rất ngọt, nên bây giờ nếu ta nói đại nhân đã ăn thật nhiều kẹo, ăn đến ngán rồi, dù đại nhân chưa từng ăn kẹo, cũng chưa thấy kẹo bao giờ cũng đã biết được vị ngọt đến phát ngán của kẹo là sao. Đây chính là phán đoán của đại nhân, bởi vì vị ngọt của kẹo đã in đậm vào đầu óc của ngài rồi.”
Tần Đức Chính bị cô nói đến, quả thật cảm thấy miệng ngọt đắng, bèn uống một cốc nước.
Tô Tiểu Bồi vẫn đang nói “Đại nhân phá án, nhìn thấy trên đầu thi thể có vết thương, có máu động đều sẽ đoán là bị đánh vào đầu,dù cho không thấy được hung thủ ra tay nhưng loại hành vi này đã ghi dấu trong đầu ngài, chỉ cần nhìn ngài liền biết. Đại nhân nhìn thấy vết thương thì sẽ đoán ra đau như thế nào, bởi vì ngài cũng đã từng bị thương, biết được cảm giác bị thương.”
Tô Tiểu Bồi còn chưa nói xong, Nhiễm Phi Trạch đã ngắt lời “Được rồi, đại nhân nhất định đã hiểu rồi.”
“Ồ”Tô Tiểu Bồi dừng lời, cuối cùng tổng kết “Có nhận thức, có kinh nghiệm là có thể phán đoán được.”
Tần Đức Chính nhìn Tô Tiểu Bồi rồi lại nhìn Nhiễm Phi Trạch.
Tô Tiểu Bồi thản nhiên, Nhiễm Phi Trạch thì bày ra bộ mặt vô tội.
Thực ra màn bàn luận vừa rồi tổng kết lại chỉ bằng một câu kinh nghiệm nhận thức thừa thiếu ra sao. NHưng Tần Đức Chính không thể không công nhận rằng nếu Tô Tiểu Bồi chỉ nói như vậy thì không có sức thuyết phục bằng tràng giang đại hải mà nàng ra vừa nói. Ông phải công nhận, cho dù kỳ quái nhưng cũng rất có sức thuyết phục.
“Cô nương còn trẻ như vậy sao có được hiểu biết và kinh nghiệm?” Tần Đức Chính không dễ bị lừa như vậy, vẫn còn tiếp tục hỏi:
“Ta may mắn được phụ thân và sư phụ dạy cho không ít điều hay.”
Tần Đức Chính lại hỏi: “Nghe nói lệnh tôn cô nương là bộ đầu, không biết là ở địa phương nào?”
Nhiễm Phi Trạch cũng nhìn qua, Tô Tiểu Bồi mím mím môi, nói “Người đã qua đời rồi. Năm đó, có một vụ án liên hoàn, chuyên giết quan dịch, sai nha. Vì muốn gài bẫy tên tội nhân này, phụ thân ta đã xung phong làm mồi nhử, không ngờ tên kia phá vỡ vòng vây, sát hại cha ta. Sau đó ta lại đi theo sư phụ học tập mới có ngày hôm nay. Đại nhân, ngài nhất định sẽ hỏi ta đến từ nơi nào, người vùng nào. Ta có thể nói với đại nhân là, những thứ ta đã học cũng như đại nhân và Nhiễm tráng sĩ hiểu nhiều biết rộng, đều là do năng lực phán đoán và quan sát nhạy bén mới có được. Những thứ này không thể gian dối, ta cũng không muốn nói dối, nhưng nhà của ta ở rất xa, có rất nhiều chuyện khó lòng nói được rõ ràng, chỉ hy vọng đại nhân tin ta. Ta tới đây để tìm người, tìm được rồi ta sẽ rời đi. Vụ án Mã Chính Viễn đây chỉ là trùng hợp, ta lại có chút ít khả năng nên cũng muốn góp một phần công sức.
Cô nói tới đây thì quay sang nhìn Nhiễm Phi Trạch, nghĩ ngợi. Hiện giờ không khí có vẻ căng thẳng, cứ đừng nói chuyện năm lượng bạc kia ra thì hơn
Tần Đức Chính không nói gì, nghĩ ngợi rất lâu. Ông đúng là đã từng đi nam phá bắc, gặp qua không biết bao nhiêu loại người, ông tự tin mình có khả năng nhìn người mà biết tính. Ông cuối cùng cũng hiểu vì sao Bạch Ngọc Lang chỉ nghe mấy lời đó thôi mà cũng điều tra ra được lai lịch của Mã Chính Viễn, cũng hiểu tại sao Lưu Hướng cứ nhất mực khẳng định cô nương kỳ quặc này đáng tin. Cô nương ấy nói muốn tìm người, Lưu Hướng cũng đã nói qua.
Tần Đức Chính quay lại nhìn Nhiễm Phi Trạch. Ông cũng không có mấy ấn tượng với tên tuổi người này, nhưng những gì chàng ta đã làm thì lại biết không ít. Bạch Ngọc Lang nói qua một ít, khiến ông cũng có một ít suy nghĩ tốt đẹp về chàng ta. Người này, cũng coi như là một nhân vật. Chưa từng gặp mặt, nhưng hôm nay nhìn thấy liền cảm thấy là người đáng tin.
Tần Đức Chính quyết định, vẫn cứ nên tin tưởng vào cảm giác của mình thì hơn, duy trì cùng lúc sự tin tưởng và cảnh giác, không hề thấy mâu thuẫn.
“Tối hôm qua thành Ninh An lại xảy ra thảm án, tiểu thư nhà Tư Mã bị hại, tên Mã Chinh Viễn này dám gây án ngay dưới sự sự quản lý của chúng ta, cô nương thấy thế nào?”
“Không hiểu về tình hình vụ án, thật khó lòng nói rõ.” Tô Tiểu Bồi đáp rất thành thật.
Tần Đức Chính nhìn chằm chằm vào nàng, thầm tính toán, cuối cùng quyết định nói ra tình tiết vụ án “Thi thể cô nương nhà Tư Mã được phát hiện vào sáng sớm nay, bị đâm một đao ngay đằng trước, chính tim, chết đã lâu. Y phục trên người không chỉnh tề, đầu tóc bị cạo sạch, hình thức gây án hoàn toàn giống với trước đây. Cô nương còn muốn biết gì nữa?”
Tô Tiểu Bồi nhíu mày “Chỉ đâm một đao?”
Tần Đức Chính cũng nhíu nhíu mày, còn chê ít hay sao? “Đao này đâm nhanh và chuẩn, ngay tim. Thế cũng đủ mất mạng rồi”
“Hắn không quan tâm mất mạng, mà là giày vò. Đương nhiên cuối cùng thì cũng chết, nhưng trong quá trình hắn biến đổi thật lạ….”Tô Tiểu Bồi thấy kỳ lạ nên giọng bỗng nhỏ dần, biến thành độc thoại.
Tần Đức Chính đợi lời cô nói, nhưng cô lại đang tự ngẫm nghĩ, không đáp lời. Tần Đức Chính nhìn Nhiễm Phi Trạch, anh ta cũng không có ý gì, lại tự rót ình một ly trà.
Tần Đức Chính lại nhìn sang Tiểu Bồi, lại thấy Tiểu Bồi nói với Nhiễm Phi Trạch “Ta cũng uống”
“Tự rót đi. Đại nhân chắc không ngại chúng ta uống một ly trà đâu.” Nhiễm Phi Trạch nói rồi cười cười với Tần Đức Chính.
Có Nhiễm Phi Trạch đi trước, Tô Tiểu Bồi cũng rót lấy một ly trà, Tần Đức Chính không nói gì, cái ông quan tâm không phải là trà, chỉ là Bạch Ngọc Lang nói cô nương này kỳ quái, sao bây giờ đến một câu cũng không nói vậy?
“Đại nhân, y phục của cô nương Tư Mã không chỉnh tề là không chỉnh tề thế nào? Bị cưỡng bức rồi à? Trên người còn vết thương gì không?”
Tần Đức Chính còn đang nghĩ, không ngờ đến Tô Tiểu Bồi hỏi đến mấy câu, hỏi đến mức làm ông phát ngại ngùng. Thảo luận với một nữ tử chuyện y phục và danh tiết này thật chưa từng làm bao giờ, Hơn nữa lời Tô Tiểu Bồi còn thô lỗ vô lễ, khiến cho ông khó chịu.
“Đại nhân, cô nương nhà Tư Mã khi chết y phục thế nào? Có phải đã bị tên ác tặc kia làm hại không? Trên người còn thương tích nào khác không?”
Nhiễm Phi Trạch hỏi lại một lần nữa, Tần Đức Chính không ngại mà đáp lời “ Khi chúng ta vào thì thi thể đã được để một bên, quần áo đã được chỉnh đốn lại, chỉ là nghe người vú nuôi nói, tiểu thư bị hại, quần áo không chỉnh tề. Liên quan đến danh tiết, người vú già đó cũng không nói nhiều.
Chỉ có việc cắt tóc đấy là cùng một thủ đoạn với những vụ án trước, nhờ thế mới biết được là cũng do tên Mã Chính Viến đó làm. Đến khi kiểm tra lại thì thân thể không phát hiện thương tích gì khác”
“Không phát hiện dấu vết chống cự sao?” Tô Tiểu bồi nhỏ giọng, không dám lớn tiếng.
Nhiễm Phi Trạch lại nói “Nghĩa là Tư Mã cô nương không phản kháng sao?”
Tần Đức Chính cũng thấy có chỗ không đúng, nhưng cũng có thể giải thích “Nếu điểm huyệt làm cô nương ấy không động đậy được, hoặc một đao chí mạng không thể chống cự nên mới không có vết tích khác cũng là hợp lý.”
“Như vậy quá nhanh gọn rồi, không phải thủ đoạn gây án trước nay của hắn” Tô Tiểu Bồi cuối cùng khẳng định “Đại nhân, ta nhớ những vụ án trước, các cô nương đều bị cạo đầu rồi mới bị làm hại, rồi mới trúng đao mà chết. Tên ác nhân dùng những hành động dọa nạt và bạo lực để khống chế người bị hại chứ không dùng điểm huyệt. Từ cô nương bị cạo tóc mà thoát nạn kia có thể biết được hắn không để các cô nương bất động, hắn thích bọn họ có thể mà không dám động đậy, hắn thích cái quá trình đe dọa và đày đọa con người. Đại nhân có xác định được cô nương này đã bị làm hại hay chưa không?”
Tô Tiểu Bồi dùng lời Nhiễm Phi Trạch dạy, nói tiếp “Tội phạm thay đổi cách gây án nhất định có nguyên nhân. Giả như Tư Mã cô nương thấy Mã Chính Viễn đột nhập vào dọa cho sợ, không dám động đậy, Mã Chính Viễn cắt tóc của nàng ta, cũng không đánh, nhưng đã làm xong bước cuối cùng chưa? Điều này rất quan trọng, đại nhân. Tại sao hắn lại để tư Mã cô nương ra đi nhanh gọn như vậy chứ không đâm nàng ấy mấy đao để từ từ chết đi. Trước đó đã xảy ra chuyện gì?
Tần Đức Chính nghĩ nghĩ, cũng thấy có lý. Ông nói “Hôm nay nhìn thấy thi thể của tiểu thư Tư Mã và hiện trường trong phòng thì giống với những vụ án trước. lão gia nhà Tư Mã có chút giao tình với quan phủ, vì chuyện này liên quan đến mặt mũi nên cũng không tra xét kỹ càng. Thi thể không được đưa về nha môn, chỉ khám nghiệm ở phủ tư Mã.” Ông dừng lại, hít một hơi “Đã như vậy, ta sẽ tìm người bàn bạc, sớm mai sẽ đưa người đến phủ Tư mã xem xét lại.”
“Đại nhân, nếu tiện thì ta cũng muốn đi.” Tô Tiểu Bồi cả gan đưa ra yêu cầu. Nhìn Nhiễm Phi Trạch, lại nhìn Tần Đức Chính “Có vài chuyện ta muốn hỏi bà vú, người đã phát hiện ra thi thể.”
Nhiễm Phi Trạch nhíu mày, không đồng ý nhìn Tô Tiểu Bồi. Tần Đức Chính cũng lộ vẻ khó khăn.
Tô Tiểu Bồi nhíu mày, nhìn Nhiễm Phi Trạch biết là mình đã làm một việc không thích hợp. Có vài chuyện cô đến hỏi bà vú đó thì hay hơn. Ai cũng đều hỏi rồi, nhưng vẫn không làm rõ được liệu tên kia đã làm bước cuối cùng kia chưa?
Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch, nhìn thật chăm chú.
Nhiễm Phi Trạch hắng hắng giọng, cuối cùng bị cô nhìn chằm chằm bèn nói với Tần Đức Chính “Đại nhân, không biết Tô cô nương dùng đồ của nha dịch có thể vào được không?”
Tần Đức Chính nhìn Tô Tiểu Bồi, Tô Tiểu Bồi cũng nhìn lại, bị phát hiện là nữ giả nam trang cũng còn khá hơn là ni cô hoàn tục.
Cô gật lấy gật để, lớn tiếng nói với Tần Đức Chính “Phiền đại nhân rồi!”
Tối đó mọi người phân công hành động. Tần Đức Chính đi tìm quan phủ nói vẫn chưa điều tra rõ mọi chuyện, ngày mai cần phải đến phủ Tư Mã, xin lệnh của quan.
Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch được đưa đến nhà cho khách gần đó nghỉ ngơi. Theo yêu cầu của Tô Tiểu Bồi Bạch Ngọc Lang đến tỉ mỉ nói với cô chuyện tra án, lai lịch của Mã Chính Viễn, mọi vấn đề gia đình.
Bạch Ngọc Lang nói đến đoạn cậu ta lập được công lớn, mặt mày hớn hở, diễn luôn cảnh cậu ta đi đến mấy thành, phí không ít công sức cuối cùng cũng có được bức họa của Mã Chính Viễn. Rồi lại làm sao để tìm được nhà họ Mã, nhà họ không nhận người ra sao, cậu ta lại bày ra thủ đoạn thế nào, cuối cùng lại tra ra cô nương nhà họ Mã xuất gia, cậu ta lại đi đến miếu ni cô, cậy miệng được cô tiểu thư đó, cuối cùng công kích phòng ngự của nhà họ Mã, rồi lần lượt tìm ra từng chuyện.
Cậu ta nói xong lại biểu diễn lại,Tô Tiểu Bồi đã không còn chú ý nữa. Cô lẳng lặng viết nhật ký, ghi lại tình tiết vụ án và phân tích về Mã Chính Viễn. Nhiễm Phi Trạch lại thật siêu, tuy cô biết anh ta chẳng để ý đây, nhưng lại có thể vừa đáp lời khuyến khích Bạch Ngọc Lang khiến cho cậu ta thật vui sướng.
Xảo quyệt, xảo quyệt quá.
Tô Tiểu Bồi vừa viết vừa chửi thầm,đột nhiên Bạch Ngọc Lang chồm qua “Đại tỷ, tỷ đang viết cái gì vậy?”
Tô Tiểu Bồi không quan tâm, dù sao cậu ta cũng đâu có hiểu.
Bạch Ngọc Lang không hiểu tiếng anh,nhưng lại bày ra vẻ xấu đẹp “Đại tỷ, dù tỷ viết chữ gì thì cũng rất xấu. Cách cầm bút của tỷ không đúng, không có ai dạy tỷ sao.” Vừa phê phán vừa lắc đầu, vừa trách cô, vừa ý bảo là tại thày của cô ấy.
Nhiễm Phi Trạch cười ha ha, Tô Tiểu Bồi đen mặt, huynh đệ nhà này người ca người hát đấy à?
Cô vẫy vẫy tay. Đi chỗ khác, các người về phòng đi. Ngày mai còn phải dậy sớm.
“Đây là phòng ta.” Nhiễm Phi Trạch nhắc nhở cô.
“Đúng” Bạch Ngọc Lang cũng góp vui “Chính nhân quân tử không vào phòng của nữ tử. Đại tỷ, đây là phòng của Nhiễm thúc.”
Đẹch, Tô Tiểu Bồi thu dọn đồ đạc của mình, thầm nói chú anh cùng phòng với tôi bao nhiêu lâu nay, bây giờ còn giở cái giọng này ra hả? Cô thu dọn được nửa đồ đạc rồi nói “Ta về.”
Nhiễm Phi Trạch cười lớn, đáp lại lời anh ta là tiếng Tiểu Bồi sập cửa phòng.
Cùng lúc đó ở phủ nhà Tư Mã, Tư Mã Uyển đang lau kiếm. Nàng lau rất tỉ mỉ, rất chăm chú, tâm trí không biết đã lạc đi đâu.
“Tiểu thư, đi nghỉ đi.” Tiếng bà vú nói bên ngoài cửa, Tư Mã Uyển đáp lại một tiếng, bừng tỉnh lại.