Bạn đang đọc Tìm Chồng: Chương 16
Ngày thứ hai, Tô Tiểu Bồi vừa tỉnh dậy liền ôm lấy quyển vụ án nghiên cứu, vẫn còn vài suy nghĩ chưa chắc chắn nên đi hỏi người đang bận làm việc là Nhiễm Phi Trạch
Nhiễm Phi Trạch đã đi rất nhiều nơi, hiểu biết về rất nhiều chỗ, Tô Tiểu Bồi hỏi anh ta về tình hình mấy nơi xảy ra vụ án, hai người đang thảo luận thì Bạch Ngọc Lang lại tới.
Lần này cậu ta không cần người đưa mà tự mình bước vào hậu viện, nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch đang chẻ củi thì há hốc mồm.
Anh hùng sao lại còn phải chẻ củi vậy?
“Đại ca?”
Nhiễm Phi Trạch đáp lời “Bạch huynh đệ tới rồi à? Có chuyện gì sao?”
Bạch Ngọc Lang trấn định lại “Đệ đã thức cả đêm để viết thư, dự định báo cho Tần bộ đầu, hôm nay đệ sẽ đích thân xuất phát, dẫn người đi đến huyện Khang tra xét.”
Tô Tiểu Bồi liếc nhìn Nhiễm Phi Trạch. Anh này nói cũng đúng đấy, Bạch Ngọc Lang, cậu này làm việc cũng đáng tin cậy đó.
“Đệ qua là muốn để đại ca xem qua nội dung thư, xem có phải như thế này không, có còn gì cần lưu ý không, thương lượng với đại ca một chút.”
Nhiễm Phi Trạch cầm lấy bức thư chăm chú xem, Tô Tiểu Bồi đứng một bên nhìn xem, lại là văn cổ.
Cô lại thở dài, cậu trẻ này nói chuyện cũng dễ nghe mà tại sao viết xuống lại phiền phức thế này?
Cô cũng không lén xem thư, nhân cơ hội hỏi Bạch Ngọc Lang “ Bạch huynh đệ, ta cùng Nhiễm tráng sĩ đã nói chuyện qua, vẫn còn một vài chỗ chưa hiểu lắm, muốn hỏi cậu.”
“Đại tỷ cứ nói”
“Những nhà có người bị hại nhà cửa có phải cũng có chút phong thái không? Ở địa phương có phải cũng danh tiếng ít nhiều?”
“Điều này thì có quan hệ gì?”
“Trên quyển ghi vụ án kia không nói, nhưng có một vài tình huống cũng cần chú ý, nếu những gia đình bị hại kia vẫn còn những điểm tương tự khác, như điều kiện gia đình, danh tiếng, huynh đệ chị em gì gì đó. Bạch huynh đệ khi điều tra cũng nên quan tâm đến những vấn đề này. Nếu như theo đó mà nói, ta mới hỏi tráng sĩ, biết được trấn Thạch Đầu không có gia đình nào xuất chúng, còn những huyện trấn bên cạnh cũng toàn những gia đình nghèo khó. Những điều này không phù hợp với điều kiện gây án, quan phủ không cần quan tâm đến nơi này. Ta không quá quen thuộc đối với việc dán cáo thị ở nơi này, nhưng Bạch huynh đệ nhất định biết, theo quy luật gây án thì nên quan tâm đến những gia đình khá giả mới hợp lý hơn.”
“Đại tỷ nói không cần phái người đến trấn Thạch Đầu này sao?”
“Đúng, ý ta chính là thế. Nguồn lực của quan phủ cũng có hạn, nếu bố trí người ở những nơi có khả năng xảy ra vụ án cao thì sẽ dễ dàng bắt được người hơn.”
Tình hình hiện tại nói ra cũng có chút xấu hổ, cũng may cô còn một chút kinh nghiệm để dựa vào. Nhưng theo tư liệu trước mắt, trấn Thạch Đầu là nơi nghèo khó thì khó lòng trở thành nơi gây án.
“Lần này đại tỷ nói có vẻ không hợp lý . Trấn Thạch Đầu tuy có nghèo nhưng ai có thể đảm bảo được tên gây án kia nghĩ ngợi như thế nào. Quan phủ nơi nơi đều vô cùng lo lắng, thường những nơi nhỏ thì ít người điều tra, theo dõi không nghiêm nên mới dễ dàng cho tội phạm chạy thoát. Hơn nữa đừng nói đến giàu nghèo, việc bảo đảm yên ổn ột địa phương là trách nhiệm của quan phủ, không thể chỉ vì nơi này nghèo khó mà không quan tâm đến sống chết của bách tính được. Như trấn Thạch Đầu này, mọi người đều biết có ác tặc đang hoành hành, nếu quan phủ không phái người tới mà chỉ dựa vào vài sai nha ở đây thì người dân sẽ nghĩ thế nào. Bách tính không yên ổn sinh sống làm ăn thì quan phủ cũng làm sao mà an tâm. Đại tỷ đàn bà con gái, nghĩ cũng không sâu xa nên cũng đừng nên nói những điều này.”
Tô Tiểu Bồi nghẹn đứng, nhất thời không biết nói cái gì.
Lời nói này của Bạch Ngọc Lang tuy rằng có đạo lý nhưng làm cho lòng người hoang mang không phải là tại quan phủ dán cáo thị sao? Quan phủ các ngươi tuyên truyền thủ đoạn gây án tàn ác của hung thủ, các người lại bắt không được, lại mong người khác đến giúp đỡ à? Ồn ào như vậy, người ta làm sao không sợ được.
Những lời này Tô Tiểu Bồi không dám nói, cô biết đây không phải là lúc để tranh luận
Cô đến trấn Thạch Đầu, trừ việc ăn một bát mỳ ở nhà Đường Liên thì đều ở hậu viện trong quán rượu ngẩn ra, cô thực sự không biết về hoàn cảnh của nơi này, đến mức bọn sơn tặc giam giữ Đường Liên cũng chưa bắt được, xem ra tâm lý của người dân nơi đây cũng thật mềm yếu, bị quan phủ treo thưởng dọa đến cũng là chuyện bình thường.
Mà quan trọng hơn, Tô Tiểu Bồi biết muốn có tin tức từ Bạch Ngọc Lang, muốn cậu ta điều tra dựa trên những phán đoán của mình thì cần phải “nịnh nọt “ cậu ta một chút, tranh luận với cậu ta chẳng đem lại lợi ích gì.
Nên cái nhận xét đàn bà phụ nữ tầm nhìn hạn hẹp này cô chấp nhận vậy.
“Bạch huynh đệ nói phải, là ta đã suy nghĩ không chu đáo.”
Bạch Ngọc Lang cũng không khách khí, vẫy vẫy tay “Không sao không sao, đại tỷ cũng là người thông minh, sau này học hỏi nhiều thêm là được.”
Tô Tiểu Bồi gật đầu, cô biết kế hoạch chỉ dựa vào treo thưởng của huyện lỵ để tiếp tục điều tra tình tiết của vụ án thì nhất định sẽ không đem lại lợi ích gì.
Lúc này Nhiễm Phi Trạch đã xem hết lá thư của Bạch Ngọc Lang. Trong thư viết tỉ mỉ cẩn thận những gì hôm qua họ thảo luận, nói cậu trước tiên đến huyện Khang điều tra chủ yếu những nhà gia cảnh khá giả lấy vợ góa rồi những miếu ni cô ở gần đó, lý do điều tra và những thứ khác cũng được nói khá rõ ràng. Ngoài ra việc bố trí người không có gì thay đổi so với trước đây.
Nhiễm Phi Trạch thấy không có vấn đề gì, thảo luận cùng Bạch Ngọc Lang vài câu. Lần này truyền đạt lại rành mạch nội dung Bạch Ngọc Lang viết trong thư, Tô Tiểu Bồi nghe rõ ràng, cũng đã thấy suy nghĩ hợp lý thấu đáo của Bạch Ngọc Lang nên yên tâm hơn chút ít.
Bạch Ngọc Lang được Nhiễm Phi Trạch công nhận nên rất vui mừng. Cậu ta nói sẽ mau chóng đi chuẩn bị đi gửi thư, bản thân cũng sẽ ngay lập tức lên đường. Nói rồi đưa một tấm lệnh bài đưa cho Nhiễm Phi Trạch, nói cậu ta đã bàn bạc xong với nha môn, khi cậu không ở đây, Nhiễm Phi Trạch cần gì đều có thể nói, đến nha môn đưa ra tấm lệnh bài này là xong, có người sẽ truyền tin tức đến cậu. Và nếu cậu có tình hình gì sai nha cũng sẽ đến thông báo, hoặc tin tức từ bên Tần bộ đầu, phải có lệnh bài này mới được biết thông tin.
Nhiễm Phi Trạch cũng không khách khi, thoải mái nhận lấy.
Bạch Ngọc Lang chào hỏi xong liền cáo từ.
Tô Tiểu Bồi nhìn, thấy Bạch Ngọc Lang này tuy tuổi còn trẻ, sùng bái mù quáng nhưng làm gì cũng rất chu đáo, cũng có chút ý vị của người làm việc lớn .
Nhiễm Phi Trạch nói “Đừng coi thường cậu ấy, Bạch gia trang đều là những người xuất sắc kỳ cựu, sáu công tử của nhà họ cũng không ai kém cỏi, chỉ là cậu thứ sau này thích thú việc làm bộ khoái, mang theo danh tiếng của nhà họ Bạch, cũng có chút danh tiếng trên giang hồ.”
“Ồ”Giang hồ là cái gì, thật xa vời với Tô Tiểu Bồi.
Bạch Ngọc Lang đi rồi, việc duy nhất Tô Tiểu Bồi có thể làm bây giờ là chờ đợi, Nên cô ổn định lại tinh thần, định suy nghĩ lại việc của Đường Liên.
Chứng mất trí nhớ do tâm lý, cái này Đường Liên không mắc phải. Tô Tiểu Bồi biết Đường Liên nói dối, nhưng sâu xa hơn thì cô không phán đoán được.
Dù sao Đường Liên cũng còn đề phòng cô, tuy rằng mỗi lần nói chuyện đều thoải mái hơn nhưng Tô Tiểu Bồi vẫn cảm nhận được sự cảnh giác của cô ấy. Nói những chuyện không liên quan thì cô ấy nói nhiều hơn một chút, nhưng nếu quay lại chuyện cô từng bị bắt giam trên nói và những gì đã trải qua thì cô lặng thinh không nói.
Nàng ta phản ứng lại mọi việc vẫn còn rất tốt, ác mộng và sợ hãi dường như không có, ít nhất cũng không nói mình từng bị bao giờ. Tô Tiểu Bồi dùng việc thức trắng đêm và gặp ác mộng của mình để dẫn đến chủ đề nhưng Đường Liên chỉ nói nàng ấy ngủ cũng không ngon nhưng không nói đến chuyện gặp ác mộng hay gì khác. Một người thoát chết như Đường Liên, cũng xem như kiên cường.
Trên thực tế, Đường Liên đối với việc cha mình muốn đưa mình đến miếu ni cô cảm thấy bất an và ghét bỏ như là chuyện bị bắt cóc vậy.
Nếu như bây giờ Đường Liên là bệnh nhân của cô thì Tô Tiểu Bồi sẽ càng có nhiều cách giúp đỡ cô ấy. Nhưng đây là một thế giới hoàn toàn khác, Tô Tiểu Bồi vẫn còn rất vất vả với chuyện hướng dẫn tâm lý ở thời đại này, cũng là vì tư duy không giống nhau, ngôn ngữ khác biệt cũng là một vấn đề lớn. Cô không thể để Đường Liên biết việc mình đang làm, nếu như nói tôi muốn cô nói lên điều sâu thẳm trong lòng, muốn giúp đỡ cô, không khéo Đường Liên sẽ sợ hãi mà ghét bỏ cô mất.
Cho nên hiệu quả làm việc của Tô Tiểu Bồi rất thấp, cô cần phải hiểu rồi mới có thể tham gia vào được.
Mà việc tham gia vào này vô cùng khó khăn, sự tạo lập quan hệ thân tình không chỉ cần sự tương đương về mặt tư tưởng mà còn cần ngôn ngữ giống nhau và những hành động thân mật. Những điều này Tô Tiểu Bồi không có, cô đang học, vài cuộc nói chuyện gần đây thì cô thấy Đường Liên đã khá hơn nhiều.
Còn chuyện Đường Liên gặp phải sơn tặc, Tô Tiểu Bồi đã nhờ Nhiễm Phi Trạch nghe ngóng qua.
Nhiễm Phi Trạch nói quan phủ không có động tĩnh gì về vụ này. Trước Đường Liên cũng đã từng có người bị hại, sau khi bị bắt đi thì tự sát. Tiều phu tìm thấy trên núi một thi thể. Chuyện này dần lan ra, nhưng rồi cũng không có ai gặp qua nữa.
Mấy tháng sau, Đường Liên bị bắt, đôi giày của cô rớt lại trên con đường nhỏ. Gia đình báo quan, ai cũng cho rằng cô lành ít dữ nhiều nên không ngờ cô lại trốn được ra khỏi đó, chỉ tiếc là cô chẳng còn nhớ gì chuyện bị bắt đi. Sơn tặc kia cũng không xuất hiện, quan phủ trước mắt còn phải quan tâm đến án giết người kia, ít để tâm đến chuyện sơn tặc gây án này.
Có người đoán Đường Liên trốn ra được mà sơn tặc lại không có động tĩnh gì thì có khi sơn tặc đã chết trên núi nên Đường Liên mới có cơ hội chạy trốn. Có người còn to gan đoán Đường Lên giết người rồi nên mới sợ hãi đến mức chẳng còn nhớ gì nữa.
Chuyện này, Tô Tiểu Bồi âm thầm nhớ. Cô định từ từ từng bước gỡ bỏ sự phòng bị tâm lý của Đường Liên.
Hôm nay Đường Liên lại đến tìm cô. Đối với việc Đường Liên tự chủ động đến tìm cô thế này Tô Tiểu Bồi thấy rằng đây là một việc tốt. Cùng gặp nạn trên núi rồi lại cùng được cứu về, chuyện như thế cũng đã có ích ít nhiều đối với quan hệ giữa hai người họ. Tô Tiểu Bồi thấy đây như thể duyên phận, là ông trời đã an bài cho họ.
Đường Liên lại đến tìm cô vào buổi trưa, ở quán rượu chẳng có ai, hậu viện càng chẳng có ai.
Đường Liên thích đến tìm Tô Tiểu Bồi những lúc thế này bởi vì yên tĩnh, không gặp phải nhiều người. Tô Tiểu Bồi cũng cho rằng buổi trưa nhà Đường Liên không quản quá nghiêm, cô ấy có thể ra ngoài.
Nhiễm Phi Trạch ra ngoài rồi, đi đưa hàng cho ông chủ Tống.
Tô Tiểu Bồi thấy thế rất tốt, cô có thể cùng nói chuyện với Đường Liên. Hiện giờ Đường Liên không yên ổn, Tô Tiểu Bồi thấy cần phải nói chuyện với cô ấy nhiều hơn. Cô không vội, có những khi sự im lặng lại có tác dụng trong dẫn dắt tâm lý, ngắt lời có khi lại khiến cho đối phương dừng thổ lộ. Tô Tiểu Bồi rất nhẫn nại, cô đợi Đường Liên nói chuyện.
Đường Liên lắp bắp nói vài câu không liên quan, Tô Tiểu Bồi tiếp lời cô ấy, trên mặt cô ấy hiện lên vẻ bất an. Cô ấy nhắc đến miếu ni cô, Tô Tiểu Bồi đang nghĩ có thể cô ấy cảm thấy vô vọng với thực tại, đang định nói chuyện thì đột nhiên Đường Liên đứng dậy, nói nhà thực ra không để cô ấy ra khỏi nhà, cô ấy rất vội trở về.
Tô Tiểu Bồi biết mình đã mất cơ hội này rồi, chỉ còn đành đợi lần sau. Cô tiễn Đường Liên ra cửa, sau đó quay về hậu viện. Nghĩ lại biểu cảm và lời nói của Đường Liên khiến cho cho cô càng có thêm nhiều suy đoán về tình hình hiện tại.
Tô Tiểu Bồi bước đến cửa phòng chứa củi, chuẩn bị bước vào. Bỗng có 1 cánh tay từ đằng sau vươn lên chụp lấy miệng cô.
Tim nhảy vọt lên
Tô Tiểu Bồi sợ đến trợn trừng mắt, cô còn chưa kịp la lên thì bỗng thấy đau đằng sau gáy. Mắt tối đen, ngất xỉu.