Edit: Nguyễn Thủy
Thường Tranh bình tĩnh nhìn Chung Tình.
Trên thực tế, hắn là người có chính kiến, một trong những chuyện không thích nhất chính là có người làm trái ý của hắn, đối với chuyện của hắn chỉ tay năm ngón.
Mặc dù có những người cảm giác những điều đó vì tốt cho hắn, thể nhưng Thường Tranh cũng không cảm giác mình cần thiết phải tiếp nhận loại ” ý tốt” này.
Nếu như đổi làm người khác, giống như Chung Tình ép buộc từng chút, Thường Tranh sẽ không phản ứng lại.
Tính cách hắn ít nói, nhưng không phải nhu nhược.
Thế nhưng là Chung Tình, từng chút phá vỡ thói quen Thường Tranh.
Lúc trước, hắn ở trước mặt cô lộ ra nụ cười thật lòng.
Mà hiện tại, hắn ở dưới lời nói mạnh mẽ cùng ánh mắt hung ác, ngoan ngoãn đóng lại kịch bản trong tay.
Chugn Tình hài lòng nhìn nam chủ nghe lời.
Tuy rằng chuyên nghiệp rất tốt, nhưng thân thể của mình cũng quan trọng mà.
Chung Tình nghĩ, nhiệm vụ của mình là giúp đỡ nam chủ đi lên đỉnh cao cuộc sống, như vậy không chỉ có thành tựu sự nghiệp.
Thân thể cũng phải chú ý, nói cách khác, vận nhất lúc nam chủ gần tới đỉnh cao cuộc sống, thân thể lại có bệnh, suy sụp thất bại trong phút chốc thì làm thế nào?
Lui từng bước nói, mặc dù không liên quan nhiệm vụ, cảm nhận của Chung Tình đối với Thường Tranh cũng rất tốt.
Cô không muốn nhìn chàng trai này vì sự nghiệp mà phá hủy sức khỏe.
Đã từng là một người mắc bệnh nan y, Chung Tình biết rõ hơn bất kỳ ai sự đáng quý của sức khỏe.
Tự nhận đã sống hai kiếp, Chung Tình tự nhận mình là trưởng bối, vô cùng vui mừng vỗ vỗ cánh tay Thường Tranh —- cô thực ra muốn vỗ vai của hắn nhưng dáng người hắn cao hơn mình, buổi tối cô lại không đi giày cao gót, nên không với tới!
Chỉ là động tác vô ý của cô, lại không để ý thân thể Thường Tranh lúc đó cứng lại.
Tất nhiên cũng không thấy lỗ tai đối phương đỏ lên.
Nhìn thấy Thường Tranh cất kịch bản, Chung Tình hiểu lời khuyên của mình chính xác, nghĩ lại thời gian cũng không còn sớm. vì vậy nói: ” Thời gian không còn sớm, tôi đi về trước nghỉ ngơi, cậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Phản ứng Thường Tranh chậm một chút, sửng sốt rồi mới nói được.
Tâm trạng Chung Tình tốt cùng hắn tạm biệt, xoay người rời đi.
Đi bên cạnh cô, trừ Chung Tình ra không ai có thể nhìn thấy ánh sáng hệ thống lấp lánh, giống như muốn nhắc nhở Chung Tình, ánh mắt người đàn ông phía sau thật đáng sợ.
Nhưng là nghĩ người nào đó dùng cả vạn năm theo một người, nó vẫn là im lặng.
Hệ thống im lặng nghĩ: Dù sao việc riêng giữa hai người họ, nó vẫn không nên tham gia vào thì tốt hơn.
Thương Tranh nhìn bóng dáng Chung Tình đi xa, ban đêm gió lạnh ở sa mạc thổi vào người, đem suy nghĩ hỗn loạn của hắn dừng lại.
Hắn mấp máy môi, một bàn tay vươn ra, chạm vào chỗ mà Chung Tình vừa vỗ vào.
Hắn nghĩ thầm, số phận đời này là định sẵn.
Nửa đời trước của hắn thê thảm, cho nên ông trời đưa Đào Yêu đến bên cạnh hắn.
Thật giống như…. tất cả bất hạnh trước kia, đều là để đón cô đến.
Hắn muốn trở nên lớn mạnh.
Hắn muốn diễn tốt nhân vật này.
Hắn muốn trở thành người đứng đầu showbiz.
Trong lòng hắn hiện lên tin tưởng cùng kiên định.
Chỉ có như vậy hắn mới có tư cách đứng ở bên người cô.
Mà không phải như bây giờ, chỉ có thể đứng một góc tối mà ngước nhìn lên, không thể tới gần