Chỉ là người trong thiên hạ đều biết Lâm Tiên chân quân không có gia tộc, cũng chưa có đạo lữ, cô nương nhỏ này sao lại đột nhiên xuất hiện trên đỉnh Lâm Tiên…
Nghĩ đến đây, biểu cảm của Lăng Tiêu Tử không khỏi kỳ quái.
Chung Tình thấy vị chưởng môn mang hình hài của một chàng trai nhìn mình với vẻ hoang mang, chỉ cảm thấy biểu cảm này hiện trên khuôn mặt hắn càng hết sức dễ thương.
Đáng yêu quá… Muốn vươn tay véo má xíu!
Nhưng cô vẫn nhịn được, chỉ hỏi: “Sao ngài lại nhìn ta như vậy?”
Lăng Tiêu Tử nhìn ánh mắt nghi ngờ của nàng, cảm thấy suy đoán của mình rất vô lý.
Hắn ta lắc đầu, quay sang nói tiếp với Tiêu Vong Vân: “Rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến gặp chân quân một lúc.”
Chắc là có chuyện xảy ra.
Tiêu Vong Vân nói vài lời khách sáo rồi cả hai cùng bước vào đại điện.
Chung Tình vẫn ngồi trên tảng đá lớn, nàng hiểu rõ mình chưa đủ tư cách để họ có thể thoải mái chia sẻ bí mật.
*
Trong đại điện của đỉnh Lâm Tiên.
Tiêu Vong Vân ngồi ở trên cùng, Lăng Tiêu Tử thì ngồi phía dưới bên trái.
Mặc dù là chưởng môn của một môn phái nhưng Lăng Tiêu Tử cũng không bất mãn với việc này.
Tu chân giới vốn là nơi cường giả vi tôn, thân là phi thăng kỳ chân quân Tiêu Vong Vân, ngài ấy hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu ở Tu chân giới.
Hôm nay hắn đến chỉ vì tò mò vị cao thủ sống trên đỉnh Lâm Tiên nhiều năm như vậy là người như thế nào.
Nhưng sau khi nhìn thấy Chung Tình, hắn lại có suy nghĩ khác.
“Chân quân, ta thấy vị cô nương tên Kinh Hồng kia có vài phần bề ngoài và khí chất rất giống với ngài.
Không biết giữa hai người có quan hệ gì không?”
Tiêu Vong Vân nghe vậy thì ngây ngườì, hắn chưa bao giờ để ý đến vấn đề này.
Lúc này nghe Lăng Tiêu Tử nói vậy, ngẫm kỹ lại thì đúng thật.
Chẳng trách lúc vừa gặp Kinh Hồng thì hắn lại có cảm giác thân thuộc.
Trước sự thắc mắc của Lăng Tiêu Tử, hắn chỉ lắc đầu: “Không phải, Kinh Hồng chỉ tình cờ hoá hình trên đỉnh Lâm Tiên của ta.
Ta thấy nàng cũng ngây thơ đáng yêu nên cho phép ở lại đây.”
Không biết tại sao, hắn lại che giấu lai lịch bất minh của Kinh Hồng theo bản năng, cũng không thèm dò xét chuyện này.
Nghe lời của Tiêu Vong Vân, người có tâm tính trầm ổn như Lăng Tiêu Tử cũng không khỏi có chút hâm mộ với tiểu cô nương đó.
Đỉnh Lâm Tiên tràn đầy linh khí, nhiều năm qua có rất nhiều sinh linh hoá hình trên đó nhưng đều bị Tiêu Vong Vân gửi đến tông môn ngay khi vừa thành hình người.
Suốt hai trăm năm qua, Kinh Hồng là người đầu tiên được ở lại đỉnh Lâm Tiên.
Ngay cả Lăng Tiêu Tử cũng rất ao ước có thể ngày ngày ở cạnh một cao thủ phi thăng kỳ.
Chỉ cần được một người mạnh như vậy chỉ bảo vài câu thì đã hưởng lợi vô cùng rồi.
*
Chung Tình cũng không biết Lăng Tiêu Tử rời khỏi khi nào.
Buổi tối khi nàng đang kiếm linh quả nào đó để ăn thì nhận được truyền âm từ Tiêu Vong Vân, bảo nàng đến đại điện một lúc.
“Đây là món quà mà chưởng môn tặng cho ngươi.” Tiêu Vong Vân vung tay lên, một luồng sáng bay ra khỏi tay áo, từ từ rơi xuống trước mặt Chung Tình.
Chung Tình vươn tay ra gõ nhẹ, ánh sáng đó lập tức biến thành một dải ruy băng nhiều màu sắc.
Nó nhẹ nhàng cuốn lấy cánh tay nàng, nhấp nháy ánh sáng của một món bảo vật.
“Rất đẹp!”
Không cô gái nào mà không yêu cái đẹp.
Mặc dù ánh mắt của Chung Tình đã từng ngắm nhìn bao nhiêu món bảo vật của mấy thế giới nhưng vẫn thấy dải ruy băng này khá xinh đẹp.
Tiêu Vong Vân nhìn vẻ mặt vui sướng của nàng khi thấy món pháp bảo này, không khỏi nhớ lại lời chưởng môn đã nói, cẩn thận nhìn kỹ nàng.
Kinh Hồng và hắn thực sự trông giống nhau..