Thường Tranh nghĩ ngợi một chốc rồi gật đầu.
Sau đó, anh lùi về sau mấy bước, ngẩng đầu lên.
Khi anh vừa mới ngẩng đầu, Quách đạo vốn đang quan sát ánh mắt bỗng sáng bừng!
Ít phút trước, anh còn đang là một chàng trai ít nói bình thường; vậy mà bây giờ, sau một cái ngẩng đầu thôi, đã khác biệt hoàn toàn.
Vẫn là khuôn mặt ấy, dáng vẻ ấy, trang phục ấy nhưng trong mắt như có tia sáng lấp lánh.
Chính ánh mắt này khiến dáng vẻ một chàng trai trưởng thành có thêm sự cố chấp khờ khạo.
Ngọn lửa hừng hực trong mắt anh sẽ không bao giờ tắt, đó là sự cố chấp điên cuồng.
Quách đạo nắm chặt ly nước trong tay hơn.
Ông còn không dám thở mạnh, sợ kinh động đến người trước mặt.
Thường Tranh ngẩng mặt, như thể có người đứng ở trước mắt anh.
Anh từ tốn cất tiếng: “Thưa ngài, tùy ngài quyết định có giúp đỡ Yến Quốc hay không. Nhưng ngài không thể khinh mạt lòng yêu nước kiên trung của con dân Yến Quốc được. Quả thật, Yến Quốc yếu thế hơn; nhưng không thể khiến ta tham sống sợ chết, cúi đầu khuất phục kẻ đã cướp bóc gây hấn với vương triều mình!”
Không giống giọng nói điềm tĩnh khi phỏng vấn, lúc này giọng nói của anh còn mang theo sự hoạt bát của người trẻ tuổi, cùng với khí khái quý tộc lâu đời.
Anh nhẹ nâng cằm, biểu lộ sự phản đối.
Lúc này đây, vị hoàng tử Yến Quốc kiêu ngạo mà tuyệt diễm như hiện ra trước mắt Quách đạo.
Phía trước như có người đang cất lời.
Thường Tranh thẹn quá hóa giận: “Đường đường là nam nhi đại trượng phu, Khương Minh ta sao có thể làm việc đó! Ngài nếu ngại đường xa đến giúp Yến Quốc ta, cũng không cần nhục nhã ta đến vậy!”
Anh vung tay, xoay người rời đi.
Bóng lưng của Thường Tranh quay trở lại, khôi phục dáng vẻ trầm tĩnh, nhìn Quách đạo chờ nhận xét.
Quách đạo nhận thấy ánh mắt của anh lúc này đã hoàn toàn khác.
Một người như vậy, lâu nay lại ở trong đoàn phim mình làm diễn viên đóng thế?
Diễn viên đóng thế gì mà xịn đến vậy!
Một diễn viên đóng thế như anh, chỉ cần diễn xuất bậc nhất, bỏ xa hạng diễn viên đóng thế tầm thường mấy con phố!
Quách đạo cảm thấy có mắt như mù, lâu nay bỏ lỡ một hạt giống tốt như vậy!
Ông hít hà mấy lần mới có thể bình tĩnh lại. Nghiêng đầu nhìn phó đạo diễn còn kích động hơn cả mình, ông hắng giọng, dùng dáng vẻ trưởng bối hỏi: “Cậu nói, kịch bản của vai nam chính cậu đã xem xong rồi?”
Anh đáp: “Cũng chưa hẳn là xem xong, tôi mới chỉ đọc được phân nửa.”
Quách đạo gật gù: “Vậy cậu cố gắng dành thời gian. Thời gian quay phim của chúng ta rất gấp, cậu vừa quay vừa xem kịch bản, hẳn là không có vấn đề gì chứ?”
Thường Tranh thuận miệng trả lời: “Không có vấn đề…”
Hượm đã!
Hai mắt anh trừng lớn, nhìn vị đạo diễn ngồi trước mặt, cổ họng bỗng nhiên nghẹn ứ, lắp bắp mở miệng:
”Quách đạo, ý anh là…”
Quách đạo chặn họng: “Đúng rồi, cậu sẽ diễn vai nam chính của “Nhạc khúc cát vàng“. Có gì không ổn?”
Nói vậy nhưng ánh mắt ông vẫn giữ chặt trên người Thường Tranh.
Nếu cậu ta dám nhiễu sự, Quách đạo đánh chết cậu ta!