Tiếp đó, Trương Hằng lơ lửng treo người giữa không trung. Chưa đến mười phút, lông mày Quách đạo nhíu càng sâu.
Đáng lẽ không nên thuận theo anh ta, đến thăng bằng còn không giữ được thì sao mà diễn đạt đây?
Vài lần thử qua, Quách đạo không kiên nhẫn được nữa.
Ông liếc nhìn Thường Tranh an tĩnh như có như không bên cạnh, thầm nghĩ, thế thân này như cùng một khuôn đúc ra với Trương Hằng vậy.
Ông gọi người cho Trương Hằng xuống, định bụng bảo hắn hôm nay đi chỉnh trang lại tinh thần, còn ông thì đi quay những vai khác trước.
Nhưng ngay lúc đó, có biến!
Khi còn cách mặt đất bốn, năm mét, không rõ Trương Hằng có táy máy gì không mà dây treo buộc chắc bên người anh ta bỗng nhiên nới lỏng.
Mọi người trơ mắt nhìn Trương Hằng rơi xuống, “phịch” một tiếng ngã xuống đất.
Chỉ có Quách đạo còn kịp phản ứng, vội vã chạy đến.
”Y tế đâu?” Quách đạo kêu to.
Đoàn phim như bọn họ thường sẽ có nhân viên y tế đi theo, phòng hờ có chuyện ngoài ý muốn xảy đến.
Nhân viên y tế luôn túc trực ở bên ngoài trường quay, nhanh chóng chạy vào.
Sau một phen kiểm tra, họ báo cho Quách đạo một tin không tốt lành: tuy không có gì quá đáng ngại, nhưng qua chẩn đoán sơ bộ thì não bị chấn động, nứt xương tay trái, gãy một chân, còn lại tạm thời chưa có vấn đề gì.
Với tình cảnh như vậy, đoàn phim đương nhiên không có đầy đủ điều kiện, phải chuyển đến bệnh viện.
Mà với tình trạng chấn thương này, Trương Hằng phải nằm viện đến một, hai tháng, không thể xuất viện được.
Đồng nghĩa là, vai chính của phim này phải đổi người rồi.
Tiễn biệt Trương Hằng, Quách đạo vô cùng khó chịu.
Trương Hằng là nam chính tốt nhất ông có thể chọn được rồi.
Vì là ngành nghề đặc thù, Quách đạo lại không quá nổi tiếng, ngoại trừ mèo mù vớ cá rán được Chung Tình, tiểu sinh Trương Hằng này là do một người bạn tốt giới thiệu cho.
Lúc này, người đóng nam chính bị thương, phải tức tốc tìm được người thế chân, nếu không bộ phim này sẽ buộc phải gác máy tại đây.
Tin Trương Hằng bị thương rất nhanh chóng được truyền ra, ai ai cũng biết đoàn phim “Nhạc khúc cát vàng” đang phải lần nữa chọn vai nam chính.
Mấy ngày nay, Quách đạo liên tục nhận được điện thoại, mà chính ông cũng gọi thêm mấy cuộc.
Nhưng sắc mặt ngày càng kém hơn.
Vì gọi đến, đều là diễn viên tên tuổi cả.
Chưa kể, quản lý của họ đều hỏi về cát-xê; khi biết đoàn phim không thể trả trước, chỉ có thể chia phần từ doanh thu phòng vé sau này, lập tức lạnh nhạt, qua loa vài câu rồi cúp điện thoại.
Chung Tình cũng bị liên đới, bị đem ra chê cười một hồi.
Nói rằng ánh mắt của cô sao mà kém vậy, đã nhận một bộ phim chẳng ra gì, đoàn phim này lại còn không trả nổi cát-xê.
Đối với sự vụ này, Chung Tình chẳng thèm để tâm. Hai năm qua, anti-fan của cô tuy nhiều hơn, nhưng miếng cơm manh áo đâu sụt giảm chút nào.
Đây có lẽ là một cơ hội.
Cô đi gặp Quách đạo.
Lúc đó Quách đạo vừa gọi xong một cuốc điện thoại, nhìn thấy Chung Tình thì hết sức nhẹ nhàng dịu dàng: “Có chuyện gì không?”
Ông sợ lắm, lỡ đâu Đào Yêu cũng phủi tay rời đi.
Phí bồi thường vi phạm hợp đồng đối với ông mà nói thì không nhiều nhặn gì, nhưng nếu Đào Yêu thực sự rời đi, bộ phim này của ông xem như đi tong.
Chung Tình trực tiếp vào đề: “Cháu đến tiến cử cho Quách đạo một người.”