Bạn đang đọc Tiểu Yêu Tinh Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế – Chương 5: Là Anh Tự Chuốc Lấy
Đại sảnh tập đoàn Phong Thị,
một mỹ nữ thân hình với ba vòng đường cong quyến rũ được ôm trọn bởi chiếc váy ôm sát sành điệu, váy mái tóc xoăn buông lơi nhuộm màu ánh đỏ nổi bật, mắt kính đen Gucci thời thượng, đôi môi tô son đỏ mọng quyến rũ.
Trước quầy lễ tân nói lớn:
“Tôi muốn gặp Trưởng phòng Quý Doãn của công ty cô!”
“Cô có hẹn trước với Trưởng phòng Quý không ạ?”
“Tôi là Hàn Giai Tuệ, đến để bàn về việc hợp tác của công ty tôi với dự án anh ấy đang phụ trách.” Giọng nói điềm tĩnh cùng khí chất bức người khiến lễ tân không hỏi thêm mà ngay lập tức để cô vào.
“Phòng làm việc của Trưởng phòng Quý ở tầng 8, phía bên trái, mời cô Hàn”
Quý Doãn lúc này đang ngồi trong phòng làm việc.
Dự án anh ta đang phụ trách gần đây liên tục gặp vấn đề, cũng không trình lên được biện pháp tháo gỡ.
Vị trí trưởng phòng của anh ta thật sự đang lung lay như gốc cây gặp bão lớn.
Cửa phòng làm việc bị đạp tung, cô gái lạnh mặt từng bước tiến đến trước mặt Quý Doãn.
Hai tiếng “bốp…bốp” giòn tan.
Năm đầu ngón tay thanh mảnh in lên khuôn mặt rám nắng của Quý Doãn.
.
Truyện Gia Đấu
“Con điên này! Cô dám!”.
Quý Doãn rít lên.
“Anh dám động đến bạn tôi.
Chẳng có gì là tôi không dám động đến anh cả”
“Có trách cũng nên trách cô ta ngu ngốc.
Loại người ngu si như cô ta được nằm rên dưới thân tôi đã là phúc đức bảy đời của cô ta rồi”.
Quý Doãn cợt nhả nhếch mép cười đểu.
Dù sao nơi đây cũng là Tập đoàn Phong thị.
Cô ta dù là ai đi chăng nữa cũng không dám làm loạn trước mặt Phong tổng.
Ngoài hai cái tát ra cũng chẳng dám làm gì hơn.
Nhưng không ngờ Hàn Giai Tuệ lập tức vung tay cho anh ta một cái bạt tai nữa.
Tiếng kêu phát ra còn đanh giòn hơn trước.
“Bỉ ổi!”
E rằng, hai từ bỉ ổi cũng không thể nói hết sự đểu giả của anh ta.
Bị tát một cái nữa, Qúy Doãn như con hổ đói bị cướp mất miếng mồi.
Anh ta nhào về phía trước, bàn tay thô ráp túm lấy cổ Hàn Giai Tuệ, bóp chặt.
Anh ta rít lên qua kẽ răng
“Con đĩ, đừng tưởng tao không dám làm gì mày.
Đừng tưởng có Hàn Đông Quân chống lưng mà tao không dám giết mày”
Ba tiếng “Hàn Đông Quân” phát ra, như một tiếng nổ trong thần thức người đàn ông khí chất bức người đang đứng ngoài cửa.
“Đủ rồi!”
Một giọng nói lạnh lùng như gió xuyên qua cửa trước truyền vào, lạnh lẽo tựa gió rét lùa qua, nhưng lại thu hút sự chú ý của mọi người ngay lập tức.
Hàn Giai Tuệ quay đầu lại, bắt gặp một ánh mắt sắc lạnh như dao.
“Quý Doãn, anh chắc là không cần công việc này nữa rồi phải không? Dám để người khác đến đây làm loạn.
Không còn phép tắc gì nữa.” Người đàn ông âm lãnh bước từng bước vào phòng làm việc.
Quý Doãn nhìn thấy Phong Thừa Vũ thì tay chân phát run, không dám hé miệng.
Với nguyên tắc làm việc của Phong tổng, rất có thể sẽ không hề nể tình mà cho anh nghỉ việc ngay lập tức.
Anh ta không thể mất việc được.
Nghĩ mãi mới thốt ra mấy lời.
“Chỉ là hiểu lầm nho nhỏ thôi ạ.
Tôi sẽ ngay lập tức giải quyết.
Chắc chắn không làm ảnh hưởng đến công việc”
Hàn Giai Tuệ nhìn cách cung kính của anh ta, lại nhìn người đàn ông vest đen cao lớn giữa căn phòng.
Đoán chắc là sếp của anh ta.
Cô lớn tiếng
“Việc anh dùng thủ đoạn bỉ ổi của mình lừa tiền lừa tình bạn gái, có thể do tôi hiểu lầm.
Còn việc anh liên kết với bang xã hội đen để lừa gạt bán dự án ma cho người ta, có phải là hiểu lầm không?”
“Cô đừng vu oan giá họa, kẻo tôi kiện cô tội vu khống, bôi nhọ uy tín của tôi.” Quý Doãn nghe từng lời của Hàn Giai Tuệ thốt ra thì tái mặt, nhưng vẫn không dám lộ cảm xúc.
“Kiện tôi tội vu khống ư? Anh chắc là anh không liên quan gì đến mấy vụ lừa kia chứ?”
“Cô đừng đứng đây ngậm máu phun người”
“Nếu tôi không có bằng chứng, sao có thể đứng đây nói chuyện chứ”.
Cô lấy ra một vài thứ mà cô đã tìm được hôm ở tòa nhà Hoàng Thịnh đưa về phía người đàn ông vest đen.
Đó không hẳn là bằng chứng buộc tội, nhưng đưa chúng cho cảnh sát, chắc chắn sẽ điều tra ra được.
Và quả thực, trong đó có một đoạn ghi âm Quý Doãn đã nói chuyện với bọn người kia, không thể nói là anh ta không liên quan được.
Cô biết không chỉ bạn cô, mà còn rất nhiều người dính bẫy, lỡ đầu tư vào dự án ma mà bọn chúng tạo ra.
Người đàn ông cầm xấp ảnh trên tay cô gái, không nhìn mà đưa cho trợ lý
“Giao cho cảnh sát”.
Giọng nói lạnh như băng, cái lạnh phát ra có thể đông cứng mọi người xung quanh.
“Là do cô ta…”
Quý Doãn chưa kịp nói hết câu, người đàn ông vest đen đã cầm tấm danh thiếp trên bàn anh ta ném mạnh xuống đất
“Từ giờ anh không còn là nhân sự của Phong thị nữa.
Dọn đồ nhanh cho tôi”
Chỉ vì Hàn Giai Tuệ mà anh ta bị sa thải, còn dính líu đến pháp luật.
Nếu cảnh sát thực sự điều tra, số năm anh ta phải ngồi tù chắc chắn không ít.
Lần này Phong Thừa Vũ đã giao chứng cứ cho cảnh sát, người bên cục Cảnh sát có lẽ cũng sắp tới.
Quý Doãn chó cùng rứt giậu, như con thú hoang bị dồn vào đường cùng.
Lúc này chỉ muốn xông tới bóp chết Hàn Giai Tuệ.
Anh ta nhào tới, bàn tay gân guốc bóp chặt cằm cô, mạnh đến nỗi làn da trắng sứ hằn rõ năm đầu ngón tay.
Dù Hàn Giai Tuệ mới bước qua tuổi thành niên vài năm, nhưng vẻ điềm tĩnh và kiềm chế của cô vẫn ẩn chức tính cách không cho ai đè đầu cưỡi cổ.
Ánh mắt Hàn Giai Tuệ bảy phần thách thức ba phần giễu cợt.
Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên lộ ý cười.
“Là tự anh chuốc lấy”
Dứt lời gạt mạnh tay anh ta ra.
Nhưng anh ta dùng lực khá mạnh làm cô bị chới với lùi lại mấy bước.
Đôi giày cao gót mảnh khiến Giai Tuệ mất đà ngã về sau..