Bạn đang đọc Tiểu Yêu Tinh Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế – Chương 48: Cởi Bỏ Hết Những Khúc Mắc Trong Lòng
Đoạn video hiển thị trên màn hình phát cảnh tượng một cô gái mặt hoa da phấn, trang điểm cầu kỳ, bộ váy trên người cắt xẻ táo bạo, khoe da lộ thịt đang tình tứ cùng một người đàn ông phong lưu.
Không ai khác chính là nhị tiểu thư Cố gia.
Phong Thừa Vũ chống tay nghiêng người quan sát biểu hiện của cô gái trước mặt, thấy cô có vẻ hơi ngạc nhiên, anh nhàn nhạt nói
“Em thấy loại người như vậy, xứng đáng để tôi phải để mắt tới hay sao?”
Nhưng mà rõ ràng cô tận mắt nhìn thấy Cố Mỹ Đan cùng anh bước lên xe, tận tai nghe thấy cô ta nhận điện thoại của anh.
Điều này, anh giải thích thế nào?
Hàn Giai Tuệ cảm thấy hôm nay cô nhất định phải nói cho tỏ tường, cho anh cơ hội, cũng chính là cho cô cơ hội.
“Tối hôm đó, em đã thấy anh đi cùng cô ấy, em gọi điện thoại cho anh, nhưng người gọi lại cho em cũng là cô ấy.
Tại sao?”
Cô đã gọi điện thoại cho anh?
Sau khi phát hiện mình bị mất điện thoại, anh đã ngay lập tức khoá máy, đặt chế độ bảo mật ở mức cao nhất, vô hiệu hoá mọi chức năng.
Người nhặt được nó, chắc chắn không thể sử dụng được.
Tuy nhiên, sáng sớm hôm sau Cố Mỹ Đan đã đứng chờ để đổi lại điện thoại.
Cũng có thể lúc say anh ném nhầm điện thoại cho cô ta như lời cô ta nói.
Nhưng anh đã kiểm tra kỹ hoàn toàn không có cuộc gọi nào.
Thì ra, ông chủ Cố vì muốn mượn tay Phong thị để cứu vãn Cố thị mà không tiếc cả con gái ruột.
Mưu thâm kế hiểm, thực chất không phải vì muốn kiếm chác tài sản, mà là muốn kiếm con rể quý.
Phong Thừa Vũ không lập tức trả lời câu hỏi của cô.
Hàn Giai Tuệ đành tiếp tục đưa ra những giả thiết
“Với tính cách của anh, chắc chắn nếu anh không đồng ý, thì sẽ không ai được phép lại gần.
Cô ấy có thể ngồi trên xe của anh, đi cùng anh, sự việc lại càng không đơn giản.
Chỉ là vô tình đi nhờ, cũng không cần phải đưa cả điện thoại của anh cho cô ấy chứ? Chẳng lẽ điện thoại của anh, ai cũng có thể tùy tiện sử dụng?”
Cô nhìn sâu vào mắt anh, đáy mắt hiện lên những nỗi niềm khó diễn tả thành lời
“Nếu anh đã nói anh có tình cảm với em, thì cũng nên cho em một đáp án hợp lý.
Không phải sao?”
“Nếu như bây giờ, anh đưa ra một lý do hết sức hoang đường, thì em có tin anh không?”
Quả thực, chưa bao giờ anh mất cảnh giác để người khác có cơ hội lợi dụng như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là Cố Địch Ca cố tình bày mưu tính kế với anh.
Chứ một người như Cố Mỹ Đan, có cho cô ta thêm mười lá gan, e rằng cũng không dám làm ra chuyện gì.
Hàn Giai Tuệ đã giúp anh gỡ một nút thắt trong đường đi nước bước của Cố Địch Ca.
Ông ta trước mặt cung kính cúi đầu, ra sức bợ đỡ, nhưng sau lưng lại dùng chiêu trò hèn hạ để đối phó anh.
Phải chăng anh nể mặt Cố gia hơi lâu rồi?
“Được, em tin.
Chỉ cần là lời anh nói ra, em đều tin.”
Ánh mắt của cô tràn ngập sự kiên định, dù là đứng trước bất cứ sóng to gió lớn gì, cô cũng không dễ dàng bị lay động.
Đây cũng chính là lý do khiến một người đàn ông lãnh đạm như anh phải ý đậm tình si.
Trên đời này, có một số chuyện không nên quá rõ ràng, đôi lúc mơ hồ cũng tốt.
Không cần phải vạch trần đúng sai, trong lòng tự hiểu là được rồi.
Cô hiểu tình cảm trong lòng mình.
Những ngày qua không có anh bên cạnh xung quanh cô hoàn toàn trống vắng, trống vắng đến hoang hoải.
Cô đã nhận ra bản thân mình càng cố gắng gạt anh ra khỏi tâm trí, thì hình bóng ấy lại càng xuất hiện nhiều hơn, giày vò, day dứt hơn.
Thế cho nên lúc này, anh đang ở ngay bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, từng khoảng trống trong trái tim cô như được anh lấp đầy.
“Vậy thì anh nghĩ mình không cần phải trả lời câu hỏi này của em nữa.
Nếu em nguyện ý tin anh, dù là ngay dối thật gian, em sẽ vẫn tin.
Còn nếu em đã không muốn tin, thì dù trăm ngàn lời chân thật cũng đều là vô nghĩa.
Đêm đấy, chỉ là anh quá chén nên rơi vào sắp đặt của người khác, nhưng em yên tâm, cả đời này anh sẽ không để xảy ra chuyện gì có lỗi với em, trước sau vẫn vậy”
Hàn Giai Tuệ rúc vào lồng ngực ấm áp, mới sáng sớm, não của cô đã phải hoạt động hết công suất để có thể thẳng thắn chất vấn anh tất cả mọi chuyện.
Cộng thêm hơi men hôm qua còn chưa tan hết.
Lúc này cô chỉ muốn nhắm mắt ngủ tiếp, mặc cho Phong Thừa Vũ thoải mái đùa giỡn những lọn tóc thơm mùi hương nữ tính rồi đưa tay vuốt ve hai gò má trắng muốt mịn màng.
Cởi bỏ hết những khúc mắc trong lòng, cô cam tâm cởi trói cho trái tim mình, để nó tự do tự tại, tùy ý rung động với người mà nó muốn rung động.
Xung quanh cô lúc này, ngập tràn sự bình yên, tĩnh lặng.
Chỉ có nơi nào đó đang lao đao vì sóng dữ.
Từ lúc Lục Nghị nhận được tin nhắn của Phong Thừa Vũ “Rút hết vốn đã đầu tư cho Cố thị, tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì với Cố gia nữa”.
Thời khắc đó cũng chính là lúc con thuyền Cố thị chìm đắm giữa thương trường tàn bạo mà đầy khốc liệt này..