Bạn đang đọc Tiểu Yêu Tinh Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế – Chương 42: Đưa Tôi Đến Nơi Lần Đầu Tiên Chúng Ta Trao Nhau Nụ Hôn Đầu
Nhân viên thấy vậy sợ xanh mắt, chỉ biết không ngừng cúi đầu nói lời xin lỗi.
Người anh ta vừa vô tình đắc tội là Tổng giám đốc Tập đoàn Phong thị uy danh lẫy lừng.
Chỉ cần người ta trừng mắt một cái, cũng đủ để một nhân viên quèn như anh ta mất việc.
“Cô có sao không?”
Trợ lý Lục Nghị lên tiếng hỏi thăm Hàn Giai Tuệ.
Hàn Giai Tuệ lúc đó mới có thể định thần lại, kịp nhận định tình hình.
Vừa rồi, lẽ ra, bát soup nóng đó là rơi trúng người cô, nhưng Phong Thừa Vũ lại lao tới, che chắn cho cô rất kỹ.
Cho nên cô hoàn toàn không sao cả.
“Cảm ơn Phong tổng”
Hàn Giai Tuệ ngước mắt nhìn lên, lịch sự cảm ơn người đàn ông vừa bảo vệ cô.
“Không cần khách sáo”
Nói rồi, Phong Thừa Vũ lặng lẽ bước ra ngoài.
Cả phòng ái ngại nhìn Hàn Giai Tuệ, vừa rồi, ánh mắt Phong tổng hình như không được vui vẻ như lúc anh bước vào căn phòng này.
Vết thương trên tay anh có lẽ cũng không hề nhẹ, vừa mới vậy đã đỏ ửng lên.
Tính cách của Tổng giám đốc Phong trước nay lạnh lùng, khó đoán, chưa từng có những hành động nghĩa hiệp như vừa rồi.
Có phải vì chuyện này khiến anh tức giận rồi không?
Hàn Giai Tuệ đứng ngẩn ra đó, nhìn theo bóng lưng lãnh khốc của anh rời đi.
Trong lòng cảm xúc đan xen lẫn lộn, áy náy vì che chắn cho cô nên mới khiến anh bị thương, lại có chút lo lắng không biết vết thương trên tay anh thế nào.
Lục Nghị đứng dậy bước tới chìa cho cô một tờ khăn giấy
“Cô Hàn, cô nên đi xem xem Phong tổng thế nào, dù sao anh ấy cũng là đỡ cho cô”
Hàn Giai Tuệ lập tức bước theo anh đi về phía khu rửa tay của nhà hàng.
Ở nhà hàng này thiết kế khu vực rửa tay chung bên ngoài, đi sâu vào bên trong mới là nhà vệ sinh riêng biệt chia nam nữ.
Vừa bước vào, cô đã thấy bóng dáng cao lớn của Phong tổng đang đứng xả nước trước bồn rửa tay.
“Phong tổng, tay anh…??”
Hàn Giai Tuệ ngập ngừng bước tới.
“Sao? Em đến đây là vì em lo sợ bữa tiệc hôm nay bị phá hỏng hay vì em lo lắng cho tôi?”
Tất nhiên là vì vế sau rồi.
Nhưng mà…
“Phong tổng vì đỡ cho tôi nên mới bị thế này, không phải tôi nên đến hỏi thăm anh sao? Dù sao Phong tổng cũng là vì tôi, nếu anh có chuyện gì tôi sẽ rất áy náy”
“Em cũng biết là tôi vì em sao?”
Hàn Giai Tuệ không đáp.
“Vậy mà tôi chỉ nhận lại được một lời cảm ơn khách sáo, em có thấy em như vậy là rất vô tình không?”
Phong Thừa Vũ chìa tay ra, Hàn Giai Tuệ giúp anh xắn cao ống tay áo lên để khỏi bị ướt.
Ngón tay thon dài mảnh mai của cô nhẹ nhàng từng động tác.
“Xem ra em cũng là người có lương tâm”
Anh nghĩ thầm trong đầu, nhìn người con gái trước mặt chăm chú vào cổ tay mình, khoé môi không biết từ khi nào đã được kéo cong lên.
“Anh có cần đến bác sỹ không?”
Đúng là Phong Thừa Vũ bị bỏng không nhẹ, không biết sau này có để lại sẹo không nữa.
Tay đẹp thế này, nếu có một vết sẹo thì thật là đáng tiếc.
“Không cần đâu”
“Nhưng mà bị thương ở tay phải thế này, chắc là tôi không thể lái xe được rồi.
Phiền em làm tài xế cho tôi mấy ngày”
Hàn Giai Tuệ đang sấp nước lên tay cho anh, nghe thấy vậy tròn mắt nhìn.
Cô có nghe nhầm không?
Làm tài xế cho Phong Thừa Vũ?
Sao anh có thể đòi hỏi một cách thản nhiên như vậy chứ?
“Chẳng phải còn có trợ lý Lục sao?”
“Cậu ta còn bận nhiều việc khác”
Hàn Giai Tuệ cảm thấy mình như đang há miệng mắc quai, có phải cô thà bị bỏng, chịu đau một chút còn tốt hơn là bị rơi vào tình thế như này.
“Em từ chối?”
Dù sao thì cô không muốn mắc nợ ai cả, nhất là người đàn ông này.
Đành miễn cưỡng.
Truyện Cổ Đại
“Được”
Người đàn ông trước mặt cô, bên ngoài vẫn làm mặt lạnh như không có gì, nhưng trong lòng như mở cờ, khấp khởi mừng thầm.
Chẳng mấy khi có cơ hội khiến cô ngoan ngoãn nghe theo anh thế này.
Bị bỏng một chút cũng không đáng là gì.
**************************
Ngồi trong xe, Phong Thừa Vũ tùy tiện ngả người trên ghế phụ, ngắm nhìn mỹ nữ tập trung lái xe.
Ngón tay mảnh mai ôm lấy vô lăng, hoàn toàn chăm chú, không để ý đến xung quanh.
Nhìn cô lúc này, quả là có sức hút kỳ lạ.
Hàn Giai Tuệ khó chịu vì bị một ánh mắt bao phủ.
Đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại.
Nhìn cô chăm chú như vậy để làm gì?
“Bây giờ anh về đâu?”
“Đưa tôi đến nơi lần đầu tiên chúng ta trao nhau nụ hôn đầu”
???
Hàn Giai Tuệ trợn tròn mắt nhìn sang.
“Có lẽ chúng ta cũng không phải mới hôn một lần, cho nên em không nhớ được lần đầu tiên xảy ra ở đâu đúng không?”
Kéttttttt!!!
Hàn Giai Tuệ đạp phanh, tấp xe vào lề đường.
“Phong tổng, mong anh đừng nhắc lại chuyện cũ.
Những chuyện trước đây, tôi đã một lần quên hết, hoàn toàn không muốn nhớ lại bất cứ chuyện gì.
Chúng ta, ngoài công việc dự án hợp tác lần này giữa hai công ty, thì không có bất cứ quan hệ gì khác”
Có vẻ như, người con gái của anh thực sự tức giận rồi.
Xem ra cô vẫn chưa kịp thích nghi với mọi chuyện.
Nếu vậy, anh sẽ cho cô thời gian để cảm nhận rõ tình cảm anh dành cho cô là hoàn toàn nghiêm túc, sẽ chứng minh cho cô thấy tất cả đều là chân tâm.
“Về toà nhà Hoàng Thịnh”
Hàn Giai Tuệ khởi động xe, lái thẳng về toà nhà Hoàng Thịnh.
Phong Thừa Vũ trước khi xuống xe còn ngoái đầu lại
“Em lái xe về cẩn thận.
Mai nhớ qua đưa tôi đi làm, lịch trình cụ thể sẽ gửi cho em sau”
Giọng nói của anh ấm áp, ôn nhu, Hàn Giai Tuệ cảm thấy trong xe trống trải lạ thường.
Chỉ có mùi hương nam tính quen thuộc vấn vương trong không khí..