Bạn đang đọc Tiểu Yêu Tinh Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế – Chương 23: Thế Này Mà Em Nói Em Chưa Sẵn Sàng À H
Anh cúi đầu xuống nâng cằm cô lên, trao cho cô một nụ hôn ướt át.
Môi anh chạm lên cánh môi cô, nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi mềm, rồi từ từ đưa lưỡi vào cuốn lấy lưỡi cô, tham lam hút hết mật ngọt bên trong.
Hàn Giai Tuệ ôm chặt lấy anh, đầu lưỡi vụng về đáp lại nụ hôn ngọt ngào của anh, quấn quýt dây dưa.
Nụ hôn của anh nồng nhiệt, chiếm hữu, đến khi cướp hết không khí trong miệng cô, mới luyến tiếc tách ra.
Nụ hôn lướt dọc xuống cổ, trượt xuống xương quai xanh.
Anh thành công khiêu khích những mong ngóng, thẹn thùng thiếu nữ sâu kín trong cô.
Chiếc khăn tắm bị anh kéo phăng ra, bay lên không trung rồi rơi xuống mặt sàn.
Anh ngẩng đầu ngắm nhìn thân hình hoàn mỹ nóng bỏng dưới thân.
Bàn tay anh ma mị sờ nắn nơi đẫy đà, xoa bóp theo nhiều hình dáng khác nhau.
Một nụ hôn trực tiếp rơi xuống hạt ngọc hồng hồng, khiến người nằm dưới không kìm được
“Ưm, đừng hôn chỗ đó…”
Âm thanh từ miệng cô phát ra càng thêm gợi tình.
Cô cố gắng giữ chút lý trí cố đẩy anh ra, nhưng mỗi lần anh hôn xuống là một lần lý trí bị đánh bay.
Chỉ có thể nằm phía dưới, cố mím chặt môi để không phát ra những tiếng rên kiều mị kích thích người đàn ông hừng hực lửa tình bên trên.
Anh càng lúc càng hôn xuống, xuống nữa, chút nữa…!Đến khi Giai Tuệ cảm thấy nguy hiểm liền nhỏ giọng
“Hôm qua anh nói sẽ chờ đến khi em sẵn sàng.
Bây giờ em chưa sẵn sàng”
Đúng là hôm qua anh có nói thế thật.
Nhưng Phong Thừa Vũ bây giờ gần như mất kiểm soát, không thể dừng lại.
Anh cắn nhẹ lên ngực cô, Hàn Giai Tuệ ưỡn người lên vì kích thích
“Ưm…”
Tay anh đã đưa xuống phía dưới từ lúc nào, cảm nhận được nơi đó có chút ẩm ướt.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, hơi thở gấp gáp, giọng nói khàn khàn
“Cơ thể em thành thật hơn, nhạy cảm thế này mà em nói em chưa sẵn sàng à?”
Mặt cô đỏ lên, cô gục đầu vào ngực anh, nỉ non
“Anh quá đáng lắm”
Phong Thừa Vũ nghe cô oán trách thì nở nụ cười ranh mãnh, hôn điểm lên cánh môi cô.
Sau đó đứng dậy kéo chăn đắp ngay ngắn cho cô rồi bước vào phòng tắm xả nước lạnh.
Nếu không lập tức ngâm mình trong nước lạnh để khắc chế dục vọng dâng trào trong người thì anh sẽ không kìm được mà phạm tội mất.
Tắm xong đi ra, anh đã thấy Hàn Giai Tuệ mặc xong quần áo từ lúc nào.
Anh lại gần đặt lên đôi môi hồng tươi tắn một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn điểm nước
“Còn muốn ra ngoài chơi không?”
Gật đầu.
Cô đã rất hào hứng được ra ngoài đi dạo khám phá thành phố A về đêm.
Vậy mà tự nhiên lại gặp sự cố mất điện, khiến cô suýt bị người đàn ông này đem lên giường.
Sợ rằng cô ở lại đây thêm một phút nữa, e rằng cô sẽ biến thành bữa tối của anh mất.
Sự cố điện lúc này vẫn chưa được khắc phục, một tay anh cầm đèn pin soi đường cho cô, một tay dắt cô đi phía sau anh.
Nhưng mới bước được mấy bước, anh đã đứng lại bế cô lên
“Thả em xuống, em tự đi được”
*************************
Chợ đêm Thành phố A khá nhộn nhịp.
Hai bên là những quầy bán đồ ăn, đồ lưu niệm, phụ kiện trang trí.
Phong Thừa Vũ một tay nắm chặt cổ tay cô, một tay tùy tiện đút vào túi quần, rũ mắt nhìn cô gái bên cạnh ngó nghiêng hết bên này sang bên kia.
Hàn Giai Tuệ chưa từng được đi chợ kiểu này nên cô rất hào hứng.
Quầy hàng nào cũng muốn ghé vào xem.
Khu ẩm thực là nơi đông đúc nhất.
Đồ ăn đủ loại, đủ màu, chẳng thiếu món gì.
Nhìn món nào cô cũng muốn ăn thử nên kéo tay Phong Thừa Vũ tới đó.
Anh nhìn những xâu đồ ăn được nướng trên bếp than bốc khói, những miếng bánh chiên trong chảo dầu lớn thì lạnh nhạt kéo cô đi
“Không đảm bảo vệ sinh”
“Anh ăn rồi à?”
“Chưa từng”
Phải rồi.
Người trong giới thượng lưu như Phong Thừa Vũ thì làm gì có cơ hội tiếp xúc với những món ăn như thế này.
Bình thường ngay cả cô còn chẳng có cơ hội đi ngang qua, nữa là ăn thử.
Nhưng chính vì vậy, cô lại càng muốn thử.
“Vậy thì làm sao biết được là nó sạch hay không? Để em đi mua vài xâu ăn thử nhé”
Nói rồi, cô nhanh chân quay đi.
Nhưng chỉ bằng một sải tay, anh dễ dàng vòng qua thắt lưng ghì cô lại.
Nhìn vẻ mặt tựa như oán trách vì muốn ăn mà không được ăn của cô, anh cất giọng dụ dỗ
“Anh mua bánh cho em nhé”
Giai Tuệ không còn cách nào khác, gật gật đầu, nhưng vẫn bày ra bộ mặt giận dỗi với anh.
Phong Thừa Vũ chọn một quầy trông có vẻ sạch sẽ hơn cả, mua cho cô hai cái bánh nhân vừng, một ít bánh gạo nếp và một túi bánh quy socola nhỏ cùng một cốc sữa đậu nành nóng.
Hàn Giai Tuệ vội vàng nhét một miếng bánh gạo vào miệng, cười tít mắt
“Bảo sao mọi người lại thích ăn đồ ăn vặt ở chợ đêm như thế.
Quả nhiên là vì nó rất ngon”
Phong Thừa Vũ nhìn cô như một đứa trẻ tham ăn bỏ thêm một miếng bánh vào miệng, giờ đây trong miệng đã đầy ắp, hai má phồng lên một cục, cười híp cả mắt lại1
“Có ai giành ăn với em hả?”
Hàn Giai Tuệ không thèm để ý tới lời trêu chọc của anh, lại cắn một miếng bánh, phần còn lại đưa tới bên miệng anh
“Anh cũng ăn thử một miếng đi”
Dù nhận ra vẻ mặt rõ ràng là không muốn ăn của Phong Thừa Vũ, nhưng cô vẫn kiên trì đưa miếng bánh lên miệng anh, nhất quyết bắt anh ăn bằng được.
Anh đành nhân nhượng hành động trẻ con của cô mà ăn nốt nửa cái bánh còn lại
“Ngon không?”
“Cũng tạm được”
Hàn Giai Tuệ còn chưa kịp đắc ý, đã bị anh ghì chặt vào lòng..