Tiểu Yêu Tinh Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế

Chương 20: Gọi Tên Anh H


Bạn đang đọc Tiểu Yêu Tinh Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế – Chương 20: Gọi Tên Anh H


Hàn Giai Tuệ đôi chân trần bước về phía sau nhà, tiến về phía dãy núi nhỏ.

Ở giữa khe núi có một mạch nước ngầm.

Khung cảnh tại đây luôn luôn mờ ảo trong làn khói của nước.

Hai bên, thảm thực vật vẫn phát triển tươi tốt, phủ đầy sắc xanh mát cho cả vùng rộng lớn mặc cho dòng suối nóng trải dài bên dưới.

Trong khu rừng rậm với cỏ cây hoa lá, từng hơi khói từ những dòng nước nóng bốc lên tạo ra khung cảnh huyền ảo lạ mắt như thể lạc vào một thế giới khác.

Bàn chân cô chạm lên những phiến đá cuội lớn, nhẵn thín vì sự bào mòn của sóng nước.

Hơi lạnh từ đá truyền lên chân cô mát dịu.

Cô đạp qua những phiến đá, dần dần tiến vào bên trong.

Dòng nước ấm nhấn chìm bàn chân, rồi qua đầu gối, tràn lên lưng bụng ấm nóng.

Càng vào sâu, nước càng dâng lên cao.

Đến khi cả người chìm trong làn nước ấm áp thì Giai Tuệ mới dừng lại, đứng yên thả lỏng trên mặt nước tận hưởng cảm giác thư giãn vô cùng dễ chịu này.

Làn nước màu xanh ngọc bích kỳ ảo vỗ lên cơ thể cô, lan truyền nhiệt độ vào từng tế bào trên da, ngấm vào từng thớ da thịt trắng muốt.


Cô nghĩ, Phong tổng quả thực rất biết cách hưởng thụ.

Trong khuôn viên biệt phủ mà cũng có cả suối khoáng nóng tự nhiên sống động như vậy.

Hàn Giai Tuệ theo dòng nước chảy mà đi sâu hơn vào bên trong.

Hai bên là vách đá xám huyền ảo.

Càng vào sâu bên trong, lối đi càng hẹp, hơi nước bốc lên càng mờ mịt khiến cô gần như không nhìn thấy xung quanh ở khoảng cách hai gang tay.

Trong làn hơi nước bốc lên mờ mịt cô nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.

Vẻ lạnh lùng kiêu ngạo giống như cây cỏ giá rét trong bầu trời mù sương lại có thêm vài phần ấm áp, gần gũi và bình dị trong làn khói huyền ảo.

Khí chất thanh thuần giống như một vị thần tiên tao nhã nào đó giáng trần.

Đến khi cô nhận ra người đàn ông trước mặt thì đã bị anh duỗi tay kéo vào lòng.

Cơ thể cô dán vào lồng ngực trần của anh.

Cảm nhận được nhiệt độ trên từng lớp da thịt rắn chắc.

Không phải giờ này anh đang đến công ty à? Sao lại ở đây chứ?
Hàn Giai Tuệ rụt rè quay đầu lùi lại nhưng lại bị anh ôm lấy từ phía sau, giam cầm trong vòng tay anh.

Sự đụng chạm da thịt này khiến cho nhịp tim của cô bất ngờ tăng nhanh, đập mạnh liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Khuôn mặt không biết vì nhiệt độ của hơi nước hay vì sự ngượng ngùng mà trở nên ửng hồng.

Anh ghé sát tai cô từ phía sau, hôn nhẹ.

Rồi nụ hôn nhẹ nhàng di chuyển mơn man phía sau cổ, tròng trọc trêu đùa phía sau gáy.

Hàn Giai Tuệ chìm đắm trong cảm giác lâng lâng, toàn thân căng cứng.

Cố lấy lại nhịp thở
“Phong tổng, xin lỗi, tôi không biết anh ở đây nên đã quấy rầy anh, anh buông tôi ra đi, tôi sẽ rời khỏi đây ngay”
Nhưng anh đời nào lại nghe lời cô chứ.


Anh dùng đôi môi mị hoặc di chuyển phía sau vành tai cô, lướt qua những dây thần kinh mẫn cảm nhất phía sau tai, cố ý phả hơi thở ấm áp vào tai cô, giọng nói khàn khàn kề sát bên tai như khiêu khích
“Em nghĩ tôi là thần tiên hay sao mà nhìn thấy em trong lúc này lại có thể dễ dàng thả em đi được”
Nói rồi, lập tức xoay người cô lại, nụ hôn rơi chính xác xuống môi cô.

Anh dùng một tay để giữ lấy gáy cô, còn một tay ôm chặt vòng eo thon gọn.

Nụ hôn nóng bỏng, triền miên, dây dưa không dứt, kích thích từng tế bào trên cơ thể cô.

Anh hôn lướt xuống cần cổ trắng nõn, dừng lại ở xương quai xanh rồi từng nụ, từng nụ hướng xuống dưới.

Hàn Giai Tuệ không thể chịu nổi kích thích, bất giác run rẩy.

Cô cố gắng dùng sức để thoát khỏi anh, nhưng sức lực nhỏ bé của cô không thể nào đấu lại được.

Cô không đẩy được anh ra, chỉ cảm thấy máu trong người đều đang điên cuồng phun trào, da đầu như bị châm chích bởi hàng vạn mũi kim.

“Phong tổng, anh đừng quá đáng”
Ngược lại, ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng đắm đuối.

Bởi vì ánh mắt xấu hổ lẫn sợ hãi của cô mà Phong Thừa Vũ cảm thấy sóng ngầm trong người đã phóng xuống tận phía dưới.

Tròng mắt đen như ánh lên tia lửa hồng, giọng nói trầm khàn rõ rệt
“Em có biết, dáng vẻ khi xấu hổ này của em khiến đàn ông không thể kiềm chế được nữa không?”
Giọng nói kề bên tai cô như mị hoặc, nhấn chìm cô trong sóng tình dạt dào
“……”
Bàn tay anh như có ma thuật di chuyển đến nơi đẫy đà nhất, nhẹ nhàng xoa nắn theo nhiều hình dạng khác nhau.

Hàn Giai Tuệ cảm thấy bị anh áp chế hoàn toàn, mọi dây thần kinh mẫn cảm đều bị kích thích tột độ.


Anh tiện tay kéo chiếc váy hai dây đang mặc trên người cô xuống.

Cơ thể hoàn hảo trắng nõn phơi bày dưới làn hơi nước như ẩn như hiện.

Vì nghĩ rằng anh đã đến công ty, nên Hàn Giai Tuệ thoải mái mặc một chiếc váy hai dây ngắn tới bắp đùi, để lộ không ít da thịt mịn màng.

Cô không ngờ rằng, sự thoải mái ấy lại tạo cơ hội cho anh dễ dàng lột bỏ như vậy.

Anh cúi xuống lướt dọc trên đường cong cơ thể hoàn mỹ của cô, mân mê trêu đùa.

Rồi lại di chuyển môi xuống dưới ngực cô cắn nhẹ tạo thành một vệt hồng hồng đầy ám muội.

Cô run rẩy lắc đầu nguầy nguậy
“Phong tổng, xin anh dừng lại…”
Phong Thừa Vũ cố gắng khắc chế dục vọng, ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước mặt, cất giọng trầm đục như ra lệnh
“Gọi tên anh…”
“Phong…!Thừa Vũ”
Cô bíu chặt lấy tấm lưng trần, thốt lên đầy ẩn ức, gọi tên anh.

Anh ôn nhu vuốt ve mái tóc đang rối tung của cô, hôn nhẹ lên trán cô để trấn an
“Anh sẽ chờ đến lúc em sẵn sàng, nhé?”
Cô áp mặt vào ngực anh, khẽ nấc lên..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.