Bạn đang đọc Tiểu Yêu Tinh Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế – Chương 15: Phong Tổng Ấy Thế Mà Lại Lo Lắng Cho Cô
Hàn Giai Tuệ ngồi xuống chiếc ghế bên bàn ăn, cố ý tránh tầm mắt của người đàn ông đối diện.
Dù sao chuyện đêm qua cô và anh ta ngủ chung trên một chiếc giường, còn có chút động chạm, khiến cô chưa kịp thích nghi.
Cô nhìn đồ ăn trên bàn, bày biện đẹp mắt, mùi hương cũng rất thơm.
Có bánh mỳ bơ tỏi, có mỳ sốt kem và cả súp gà.
Hàn Giai Tuệ lúc này mới cảm nhận được rằng mình đang rất đói.
Bữa ăn gần nhất của cô đã là từ sáng hôm qua.
Đêm qua, trong lúc ngủ mơ, Hàn Giai Tuệ lờ mờ cảm nhận có người đút cháo cho cô, nhưng cô cũng không ăn được nhiều.
Phong Thừa Vũ múc một bát súp nhỏ đưa cho cô.
Mùi vị không tệ.
Có thể nói tay nghề nấu nướng của dì quản gia lúc nãy quả thực rất khéo.
Tất nhiên, cô cũng chỉ có thể nghĩ rằng, bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng đẹp mắt trên bàn là do quản gia nấu.
Đâu thể tưởng tượng được, đại tổng tài của Phong thị trong lúc cô vệ sinh cá nhân trên phòng đã có thể nấu được một bữa sáng thịnh soạn đến vậy.
Quả thực quá sức tưởng tượng!
Giai Tuệ gắp một miếng mỳ đưa lên miệng, ánh mắt liếc qua người đàn ông đối diện.
Gương mặt lạnh lùng, rõ nét, mũi cao thẳng, đường nét đẹp như tạc, hoàn mỹ không có điểm nào đáng chê.
Động tác ăn uống của người đàn ông này tự nhiên tao nhã, cô nhìn mãi cũng không nỡ rời mắt.
Phong Thừa Vũ dừng lại, không chút dao động nhìn người phụ nữ vẫn luôn dán mắt vào mình như thể anh sẽ bốc hơi bất cứ lúc nào.
“Tôi đẹp đến mức cô có thể ngắm tôi không cần ăn mà cũng cảm thấy no à?”
Hàn Giai Tuệ hoàn hồn, vội giơ bánh mỳ lên che mặt, cầm ly sữa lên uống một ngụm lớn.
Kết quả là cô uống vội nên bị sặc, ho khan vài tiếng.
Khụ…!Khụ…!
Phong Thừa Vũ ngồi bên kia dùng dáng vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt chìa mấy tờ giấy ăn trước mặt cô.
“Cô mấy tuổi rồi mà ăn cũng không nên thân thế”
Giai Tuệ nhận lấy, không quên lừ mắt nhìn anh ta.
Nhìn bộ dạng sắp xù lông của cô, đáy mắt sâu thẳm của anh thoáng ý cười, tiếp tục trêu chọc.
“Không phải sao, trời mưa cũng không biết đường mà chạy vào nhà, hay tôi phải khen cô dũng cảm, đến mưa bão cũng không sợ, tính mạng cũng chẳng màng?”
Nhận ra ý châm chọc trong giọng điệu của anh, Hàn Giai Tuệ chỉ phản bác lại một câu, rồi cắm cúi ăn tiếp
“Anh thì biết gì chứ”
***********************
Hai người xong bữa sáng thì mặt trời cũng đã sắp lên đến đỉnh đầu.
Hàn Giai Tuệ nhẹ nhàng thu dọn bát đũa trên bàn định mang đi rửa.
Dù sao thì cô cũng đã được người khác nấu cho ăn, không thể ăn xong lại bỏ đấy được.
Chút phép tắc cơ bản này, Giai Tuệ luôn nhớ rõ.
Nhưng cô vừa đặt bát vào bồn rửa đã nghe thấy giọng nói điềm tĩnh ôn hòa vang bên tai
“Cứ để đấy đi, cô còn chưa khỏi hẳn, đụng vào nước làm gì”
Sao cô nghe như thế nào, cũng cảm thấy vài phần dịu dàng trong giọng nói ấy.
“Tôi đã khỏe hơn nhiều rồi.
Mấy viêc nhẹ nhàng này cũng không phải không thể làm được”
“Tôi đưa cô về đây không phải để cô rửa bát rồi nhiễm lạnh mà ốm nặng hơn đâu”
Phong tổng ấy thế mà lại lo lắng cho cô, kéo cô ra ghế sofa ngoài phòng khách, nhất định không cho cô ở lại trong bếp.
Khi nói chuyện, ánh mắt sâu thăm thẳm không hề gợn sóng, ung dung bình đạm, giọng điệu cũng âm trầm lạnh lùng.
Nhưng cô lại cảm nhận được độ ấm.
“Phong tổng vậy là đang lo cho tôi sao?”
Giọng điệu của cô gái này ít nhiều có chút trêu chọc anh, xen lẫn vẻ tự hào.
Tất nhiên phải tự hào rồi, đâu phải ai cũng được đích thân Tổng giám đốc Tập đoàn Phong Thị buông lời quan tâm chứ.
Cô nghe nói, phụ nữ có được cơ hội đứng gần anh thôi đã là cả một vấn đề lớn rồi, chứ đừng nói là được anh quan tâm thế này.
“Tôi chỉ lo lắng đêm nay cô lại ốm rồi nắm chặt tay tôi không rời, còn bắt tôi ở lại bên cạnh cô cả đêm, cô nam quả nữ đêm hôm ở cùng nhau, tôi cũng không dám đảm bảo mình sẽ không làm ra chuyện gì”
Phong Thừa Vũ lúc này nở nụ cười như có như không nhìn gương mặt người con gái đang đỏ dần lên.
Bắt đầu hiện nguyên hình, anh ta đúng là tên vô lại, muốn bao nhiêu vô lại thì có bấy nhiêu vô lại mà.
“Phong tổng yên tâm.
Lát nữa tôi sẽ về lại Lục thành.
Đêm nay sẽ không có mặt ở đây để quấy rầy anh nghỉ ngơi đâu”
Lúc này thì nụ cười trên khóe môi Phong Thừa Vũ đã được phác họa rất rõ ràng.
“Cô chắc chứ? Ngay lúc này trở về Lục thành, cô có cánh à?”
Nói rồi quăng cho cô một chiếc tablet.
Hàn Giai Tuệ nhìn bài báo đang hiển thị trên màn hình.
Sao cơ? Mưa lớn đã gây ra một vụ sạt lở đất đá nghiêm trọng trên một tuyến đường huyết mạch từ Thành phố A về Lục thành.
Tuyến đường này hiện tại đang bị ngưng trệ, các phương tiện không thể lưu thông.
Từ Thành phố A đi Lục thành chỉ có duy nhất một con đường này.
Máy bay hàng không vẫn chưa khai thác chyến bay đi và đến ở hai thành phố.
Thành phố này chưa quá phát triển, dân số chủ yếu là dân địa phương nên hầu như không có khách sạn lưu trú.
Ở đây, cô cũng không có họ hàng thân thích hay bạn bè nào cả.
Tình hình này, chắc cô thực sự phải nương nhờ dưới mái hiên của anh ta mấy hôm nữa rồi.
***********************
Vì hôm qua ngấm mưa quá lâu nên đầu cô vẫn còn đau, với cả Phong Thừa Vũ bây giờ cũng bận rộn làm việc trong phòng sách.
Cô đành về phòng ngủ đắp chăn lên ngủ một giấc ngon lành..