Tiểu Yêu Tinh Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế

Chương 130: Thiệt Mất Một Món Hời


Bạn đang đọc Tiểu Yêu Tinh Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế – Chương 130: Thiệt Mất Một Món Hời


Hàn Giai Tuệ là người thích chăm chút bản thân.

Với cô việc giữ gìn nhan sắc là điều rất quan trọng.

Hôm qua cô đã lỡ khóc lóc thảm thiết ra nông nỗi này, cho nên bây giờ không muốn gặp ai.

Đặc biệt là Phong Thừa Vũ.

Cô muốn lúc anh nhìn thấy cô đều là hình ảnh xinh đẹp nhất, rạng rỡ nhất.
Thế nên, bây giờ anh cứ đứng đó muốn lôi cô ra ngoài khiến cô rất bực mình gắt lên
“Đừng kéo nữa”
Phong Thừa Vũ không ngờ cô vẫn còn giận như thế.

Anh ngồi xuống giường ôm cả đống chăn lớn lên
“Đừng giận anh nữa”
Hàn Giai Tuệ không hề muốn giằng co với anh
“Em muốn đi ngủ”
“Anh ôm em ngủ”
“Không”
Bị anh lôi lôi kéo kéo, Hàn Giai Tuệ ở trong chăn giơ chân đạp anh một cái.

Không ngờ đạp mạnh quá lại tung cả chăn ra.


Cô giật mình kéo lại chăn che kín đầu, nhưng mà anh đã kịp nhìn thấy những dấu vết khác lạ trên gương mặt đó.

Phong Thừa Vũ đổi giọng dịu dàng
“Ra đây anh xem nào”
Hàn Giai Tuệ ở bên trong lắc lắc.

Cô không muốn gặp anh.
“Nếu em muốn ngày mai đeo kính đen đi học thì cứ trốn trong đó đi”
Không dỗ được cô, Phong Thừa Vũ quay sang doạ dẫm.

Thế mà lại thành công thật.

Lực siết trên tấm chăn tơ tằm giảm dần.

Anh vén từng lớp chăn, thấy cái đầu nhỏ lộ ra ngoài.

Hàn Giai Tuệ xấu hổ úp mặt vào mớ chăn né tránh.
“Sao mắt lại sưng hết lên thế này”
Phong Thừa Vũ cảm thán một câu, rồi xoay người đi.

Hàn Giai Tuệ nghe tiếng bước chân anh xa dần.

Đúng là đàn ông yêu bằng mắt, vừa thấy bộ dạng xấu xí đã vội quay đi.

Cô thất vọng đạp chăn chui ra, dù sao anh cũng không có ở đây nữa, cô không cần phải trốn tránh làm gì.
Thoáng chốc Phong Thừa Vũ đã quay trở lại, khoanh chân ngồi trên giường, kéo cô nằm gối đầu lên đùi anh
“Nhắm mắt lại”
Hàn Giai Tuệ cũng nghe lời, nhắm đôi mắt trĩu nặng của mình lại.

Ngay tức thì cảm giác mát lạnh dễ chịu truyền tới.

Anh dùng túi lạnh chườm lên mắt cho cô, nhẹ nhàng massage xung quanh.
Thấy cô chẳng thay đổi biểu cảm gì liền hỏi
“Sao em cứ xị mặt ra thế?”
Hàn Giai Tuệ định nói vì cô vẫn còn giận anh nhưng cuối cùng lại ương bướng đáp
“Kệ em”
“Mặt nạ của em ở đâu?”
Hàn Giai Tuệ chỉ vào ngăn kéo bàn, đúng tầm tay với của anh, nên chỉ cần vươn tay ra Phong Thừa Vũ đã lấy được một miếng mặt nạ giấy.

Anh xé vỏ, chau mày nhìn thứ bên trong.


Mọi ngày anh thấy cô vẫn thường đắp cái này, nhưng mà thứ đồ con gái này vẫn làm cho anh cảm thấy khó hiểu.

Anh cẩn thận cầm miếng mặt nạ mỏng dính, đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn, còn nhiệt tình bôi bôi trét trét kem dưỡng tùm lum khắp mặt cô, khiến Hàn Giai Tuệ nhăn nhó hét lên
“Anh có biết làm không vậy?”
Phong Thừa Vũ thú thực
“Anh chưa làm bao giờ”
Bảo anh điều hành một tập đoàn lớn, kinh doanh thương mại, thâu tóm thương trường thì được, chứ bảo anh đắp mặt nạ, bôi kem dưỡng cho con gái thì đúng là làm khó anh rồi.
Hàn Giai Tuệ trong lòng khẽ cười thầm một cái, nhưng cố không biểu hiện ra mặt.
Dù Phong Thừa Vũ làm rất vụng về nhưng một lúc sau Hàn Giai Tuệ cũng thấy dễ chịu hơn hẳn, mí mắt không còn nặng nề như trước, da cũng căng bóng mịn màng.
Hàn Giai Tuệ bảo anh xuống ăn cơm, cô vẫn phần cơm cho anh
“Nhưng em phải xuống cùng anh, nếu nhỡ anh xuống rồi em lại đóng cửa phòng không cho anh vào thì sao?”
“Chẳng phải anh nói nếu em không mở sẽ đạp cửa vào à?”
Ừ, đúng là anh có nói thế thật, nhưng mà…
“Dù gì tự nguyện cũng vẫn hơn là cưỡng chế”
Hàn Giai Tuệ nghiêm mặt “Xuống ăn cơm”
“Em nhớ đừng đóng cửa nhé”
Phong Thừa Vũ bày ra bộ mặt ba phần nũng nịu, bảy phần còn lại vẫn là nũng nịu.
Hàn Giai Tuệ thấy cực kỳ bất lực
“Người em yêu là Phong tổng uy dũng, lạnh lùng, khí chất ngút trời, bộ mặt có thể đóng băng vạn dặm xung quanh.

Sao bây giờ lại biến thành con thỏ Phong Thừa Vũ yếu đuối thế này”
“Vậy em muốn yêu Phong tổng hay là Phong Thừa Vũ?”
“Tất nhiên là Phong tổng rồi”
Anh ngước mắt nhìn dáng vẻ thích trêu người của cô, thực tình chỉ muốn hôn một cái
“Vì sao?”
“Vì Phong tổng nhiều tiền, ai lại chê tiền bao giờ”
Nghe xong câu này, Phong Thừa Vũ cười ha ha, nhìn cô ranh mãnh
“Em chắc chưa? Phong tổng trong mắt em chỉ đáng giá hai trăm ngàn thôi”
Hàn Giai Tuệ nhìn anh nghi hoặc.


Hai trăm ngàn? Cái gì hai trăm ngàn?
Nhìn cô ngây ngốc thế này, anh thật không nhịn được cười.

Ai bảo say rượu làm càn, bây giờ lại không nhớ gì.
“Thưa phu nhân, tối qua lúc em say, đã rao bán chồng mình với giá hai trăm ngàn.”
Hả?
Hàn Giai Tuệ gõ gõ trán, sao cô lại thiếu tỉnh táo để thiệt mất một món hời này chứ? Thật là dại dột.
“Hai trăm ngàn rẻ quá, không bán.

Giữ lại ít ra cũng có người giặt quần áo, rửa bát, dọn nhà”
Giọng nói này thản nhiên đến lạ.
Giặt quần áo?
Rửa bát?
Dọn nhà?
Giữ anh lại chỉ để làm những việc này?
Này nhé, ít nhiều gì anh cũng đường đường là Tổng giám đốc đứng trên ngàn người.
Phong Thừa Vũ nghe xong liền moi trong túi ra mấy tờ tiền, ấn vào tay cô một tờ hai trăm ngàn
“Đây, tiền đây, cho anh chuộc thân”
“Anh dám?”
“Không dám, tối nay cho anh ngủ cùng vợ nhé”
Hàn Giai Tuệ lẳng lặng quay mặt đi, cô còn chưa kịp đồng ý đã bị anh áp sát, hôn đến quên hờn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.