Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 230: Hướng đi của tử uyển (2)


Đọc truyện Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng – Chương 230: Hướng đi của tử uyển (2)

Cho nên Tử Uyển vất vả sửa lại cánh cửa sao cho giống như ban đầu, sau đó ẩn nấp trong gian phòng riêng, chờ đợi “người kia” mà nữ nhân nhắc đến, nhưng sau khi chờ đợi một ngày một đêm, nhẫn nại của nàng đã cạn.

“Người đó là ai?”

Nàng cảm thấy khó chịu vì ở đây không có chút đồ ăn nào, trời sinh số mệnh được người hầu hạ nên bệnh công chúa đã ăn sâu vào trong máu, chút ít kiên nhẫn cũng dần tiêu tan, con ngươi đen tràn đầy vẻ nóng nảy.

Nữ nhân cử động một cách khó khăn, nhếch mép cười khổ

“Chỉ sợ là người đó đã thay đổi ý định, muốn nhốt ta rồi bỏ đói ở nơi này…..”

Giọng nàng vẫn còn khàn khàn đứt quãng, dáng vẻ tiều tuỵ như vừa tiêu hao hết chút sinh lực cuối cùng.

Tử Uyển nổi giận “Nói cho ta biết người đó là ai? Nơi này là hoàng cung, trong cung không nhiều người, khẳng định có thể tìm được, ngươi nói đi!”

Nữ nhân im lặng một lúc.

“Vậy còn ngươi rốt cục là ai?” Tử Uyển chợt đứng lên, nhưng do nhịn đói đã lâu nên đầu óc nàng choáng váng, chân vừa cử động thì hai mắt đã tối sầm, ngã nhào xuống đất.

Nữ nhân hốt hoảng, muốn tới đỡ nàng nhưng vừa cử động, mớ dây xích liền rung động kêu leng keng, xiết chặt nàng khiến nàng không thể cử động.

Nàng đành phải khàn giọng nói “Đừng manh động, ngươi phải biết giữ sức nếu không người kia tới ngươi không khống chế được nàng thì sẽ bị bắt….”

Tử Uyển hít sâu một hơi, cặp mắt dần trấn tĩnh, vất vả chậm rãi đứng lên, đến gần nhìn nàng ta “Ta cần ngươi nhắc nhở sao? Nếu như ngươi không chịu nói cho ta biết người kia là ai, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức”.

Nữ nhân rụt tay lại, cúi đầu xuống, cố gắng che giấu sự run rẩy trong giọng nói “Nếu phải chết ….. Ta cũng vui vẻ chấp nhận….”

“Ngươi rốt cuộc là ai? Nơi này rốt cuộc là nơi nào? Người kia rốt cuộc là ai?!!!” Tử Uyển đi tới, một tay nâng cằm nữ nhân lên, tay kia vén mái tóc rối tung của nàng lộ ra cả gương mặt.


“Không…. Không cần….” Nữ nhân ngoảnh đầu, đôi mi cụp xuống che đi ánh mắt đang vô cùng hoảng hốt.

Tử Uyển kinh ngạc nhìn nàng ta chằm chằm.

Trong lòng dâng lên một cảm giác quái dị.

Dung mạo ấy giống hệt mình, chỉ có cằm và mũi là giống Hoàng huynh, mà Hoàng huynh cũng từng nói rằng ánh mắt của Tử Uyển đẹp như sao trên trời giống hệt ánh mắt mẫu thân, còn ánh mắt của huynh ấy vừa hẹp dài vừa lạnh lùng thì lại giống phụ thân hơn.

Nhưng thời gian đó, mẫu thân tuy cười mà ánh mắt luôn ánh lên vẻ cô đơn, giống như ngôi sao ảm đạm rơi xuống

Dù được phụ hoàng sủng ái, nhưng mẫu thân lại giống như là Khổng Tước cao  ngạo, trong đáy mắt ánh lên màu sắc như ngọc trai.

Ánh mắt của mẫu thân, vĩnh viễn không giống sao trên trời.

Cho nên nàng đã dần dần quên đi chuyện này.

Tử Uyển ngơ ngác, buông nữ nhân ra, xoay người chạy ra ngoài.

Nàng một lần nữa kiểm tra lại tất cả nhưng vẫn không phát hiện ra cửa ngầm ở đâu. Nếu Hoàng huynh ở đây nhất định có thể tìm được lối đi ra ngoài. Nàng cắn răng rồi hít sâu một hơi, nhảy xuống hồ nước, nước hồ lạnh lẽo bao trùm lên đầu nàng, mái tóc nàng xoã tung bồng bềnh trong nước. Nàng liên tục lần mò tìm kiếm, nàng có thể đến được nơi này, nhất định cũng có thể từ nơi này đi ra. Nhưng mà cơ quan rốt cục ở đâu? Mật thất này bố trí vô cùng kín không có một kẽ hở nào, không biết vì sao lại được xây nên?

Càng  lặn xuống nước càng khiến nàng thêm tuyệt vọng.

Lần cuối cùng từ trong nước đi lên, nàng đã lạnh cứng cả người, nước hồ cuối thu thật lạnh lẽo, nàng run rẩy chạy lên bờ, trong đầu lại nghĩ tới mọi chuyện với Mặc Chuẩn Du.

Nước mắt nàng một lần nữa lại trào ra, hoà lẫn với nước nhỏ xuống từ mái tóc còn đang ướt, biến thành một dấu vết khắc sâu.


Nếu không có hắn, nàng sẽ không rơi vào tình trạng này. Nếu không có hắn, nàng nhất định sẽ sống rất tốt, an lành mà làm một cô công chúa Điện hạ, cần gì chỉ vì một cây cọc gỗ mà mất đi tất cả?

Nàng đúng là đồ ngốc.

Tử Uyển lấy nước lau đi những vết bẩn bám trên quần áo, y phục chưa kịp hong khô đã lại ướt đẫm, nàng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, từ trong ra ngoài đều muốn đông cứng lại.

Buồn cười nhất chính là nơi đây kín như vậy mà gió lại có thể thổi vào, chỉ có trong phòng là ấm áp hơn một chút. Nàng miễn cưỡng ngồi lại vào ghế, cố gắng làm cho mình có thể ấm hơn.

“Đói không?” nữ nhân đột nhiên nhẹ nhàng hỏi thăm.

“Không cần ngươi quan tâm!!!”

Nữ nhân lục lọi bên cạnh rồi lấy ra một miếng bánh bao nhỏ đã mốc meo mà ngày hôm trước người kia đã ném cho nàng, ả ta vì không muốn nàng chết mà đã ép nàng ăn nửa chiếc, không đợi nàng ăn xong liền thả ra.

Tử Uyển cười lạnh: “Ta có chết đói cũng không ăn loại đồ ăn này.”

Nữ nhân dừng tay lại trong không trung một lát rồi lại lặng yên rụt về, trước kia nàng cũng khinh thường thức ăn như vậy, nhưng bây giờ lại giận mình vì sao không giữ lại nhiều hơn.

Lúc Tử Uyển sắp chết đói thì có lẽ có thể dùng.

Hai người lại yên lặng chờ đợi một ngày ở trong trúc lâu, Tử Uyển đói muốn ngất đi, nàng vùi đầu vào giữa hai cánh tay, không gian trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, mong đợi đối với sinh mệnh không cách nào chết đi. Thế giới không một tiếng động đối với nàng mà nói là sự đau khổ tột cùng, cái cảm giác muốn chết mà không thể đang bắt đầu dần dần hành hạ.

Nàng vẫn quật cường không nói nửa câu với nữ nhân kia.

Như vậy, đã trải qua thêm hai ngày


Tử Uyển dựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền, không động đậy tựa như đã chết.

Nữ nhân lo lắng nhìn nàng, hoảng sợ khàn giọng gọi: “Tử Uyển, Tử Uyển, Tử Uyển, ngươi tỉnh lại đi!!! … Đừng làm ta sợ…”

Nhưng Tử Uyển không có tỉnh lại.

Nàng càng nghĩ càng sợ hãi, cao giọng gọi, âm thanh như muốn xé rách cổ họng “Tử Uyển!”

“….Ồn chết mất…”

Tử Uyển yếu ớt mở mắt “Ta có bị làm sao thì liên quan gì đến ngươi?”

Nữ nhân thở phào nhẹ nhõm lui về chỗ cũ.

“Ngươi tên là gì?” Tử Uyển đưa mắt liếc nhìn nàng “Chỉ có ngươi biết tên của ta, như thế là không công bằng”

Nữ nhân ngẩn ngơ, hơi do dự khẽ nói  “Du Thiền!”

Nói xong e dè đưa mắt quan sát nét mặt Tử Uyển, lại bị nàng nhìn thấy “Ngươi sợ hãi sao? Sợ ta đã nghe qua cái tên này?”

Không đợi nàng trả lời, Tử Uyển lạnh nhạt cười:  “Vừa rồi hình như ngươi rất sợ ta chết?….. Thực ra, ta cũng cảm thấy ta sắp chết, trước khi ta chết, ngươi không muốn nói cho ta nghe chút nào về chuyện của ngươi?”

Ngừng một lát, ngôn ngữ của Tử Uyển đột nhiên trở nên sắc bén “Hiện tại ngươi nói cho ta biết, người kia là người của ai? Ngươi tại sao lại bị nhốt ở chỗ này? nếu không nói ta sẽ chết ở đây trước mặt ngươi!”

Du Thiền bối rối, hiểu được, đứa bé này không phải là đang nói đùa.

Nàng nắm chặt tay lại, nhắm nghiền đôi mắt, cuối cùng thì thầm nói: “Là Ninh Thái hậu, ta…. chẳng qua chỉ là một mama trong phủ Thái hậu, vì làm sai nên bị giam ở chỗ này.”

“Chuyện Ninh Thái hậu trừng phạt mama thật là bí ẩn ha ha…” Tử Uyển đột nhiên bật cười “Ninh Thái hậu hay đố kị như vậy, người xinh đẹp hơn mình nhất định sẽ không bỏ qua, sao mà vẫn giữ lại dung mạo của mama vậy?!!!”


Tiếng cười sắc nhọn của nàng vang lên trong không gian yên tĩnh.

Sau tiếng cười lạnh là một hồi trầm lặng, dư âm như vẫn còn âm vang bốn phía, rồi trở nên lạnh lẽo tiêu điều.

Tử Uyển đột nhiên bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt hỏi “Vậy ngươi đang chờ bà ta?”

Nữ nhân sửng sốt.

Tử Uyển ngửa mặt cười lạnh: “Bà ta đã chết, bị ta đâm một đao vào ngực, máu tươi vẫn còn ở trên tay ta. Ta đã vất vả nhẫn nhịn bà ta nhiều năm, hiện cũng coi như cùng nhau đến chỗ chết, ngược lại thấy thật tốt!!!”

Dù sao kiếp này nàng nợ Hoàng huynh quá nhiều, trên đời cũng không có tình yêu mà nàng mong đợi, bị chết đói như vậy cũng không phải là chuyện tồi.

Du Thiền không đành lòng nhìn nàng tuyệt vọng, muốn nói mấy câu để an ủi nàng.

Đột nhiên Tử Uyển lại nói: “Hoàng Huynh nói Ninh Thái Hậu đã tìm thấy một người gọi là “mẹ đẻ” uy hiếp huynh ấy, nhưng chúng ta vốn không có mẫu thân, tại sao lại có mẹ đẻ chứ?

Nàng cười cười, đột nhiên xoay đầu nhìn nữ nhân một cách quỷ dị: “Ngươi nói xem, nếu như từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được mẫu thân thương yêu, mà bây giờ người đột nhiên xuất hiện, kéo con mình xuống vực sâu rồi cướp đi mọi thứ, liệu có phải nên xem người này chưa từng tồn tại không?”

Ánh mắt Du Thiền lập tức ẩm ướt.

Nàng co người vào trong góc, ngay chỗ âm u ánh sáng không chiếu tới, mái tóc rũ xuống không nhìn rõ ánh mắt của nàng.

Tử Uyển vẫn cười nửa miệng, nói: “Lúc ta còn nhỏ cũng cho là mình có mẫu thân, người rất tốt với ta khiến cho ta cảm thấy mình có được cả thế giới, nhưng một ngày kia, người lại nói ta là nghiệt chủng, còn nói rằng nếu đứa trẻ của người được sinh ra thì sẽ đem ta và Hoàng huynh đi làm nô tỳ, nhưng đúng là báo ứng, người đã chết rồi. Hoàng huynh thì trở thành Hoàng đế, nhiều năm vất vả chống đỡ cũng chỉ có mình huynh ấy, quốc gia này cũng là một tay huynh ấy gánh vác. Ta thường xuyên nhìn thấy huynh ấy ngồi ở trong Ngự Thư Phòng mấy ngày liền không ngủ, trời còn chưa kịp sáng đã lại muốn lâm triều, hiện tại coi như cũng có chút thành qủa. Nhưng người cản trở tới ngày một nhiều, mãi mới tìm được một người yêu mến thì ai cũng muốn đến tranh giành khiến huynh ấy thêm mệt mỏi,  lại còn phải quan tâm chăm sóc đến muội muội vô dụng này. Cuối cùng huynh ấy lại còn vì một người “mẹ đẻ” bỗng dưng xuất hiện uy hiếp huynh ấy nên từ bỏ tất cả những gì huynh ấy có.”

Du Thiền càng lúc càng run rẩy, ngón tay bấm  sâu vào lòng bàn tay mới có thể chịu đựng không để cho nước mắt rơi xuống.

Đây là lỗi của nàng, đáng lẽ thời gian trước đây, nàng với Vĩnh Lộc nên biến mất khỏi thế giới này….

Nàng……

“Ta vĩnh viễn không bao giờ thừa nhận….Ta còn có một mẫu thân!!!” Tử Uyển nghiến răng,  bỗng nhiên đứng lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.