Đọc truyện Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng – Chương 23: Người khiến ngươi khóc là ai?
Mặc Ngưng Sơ hồi hộp trong lòng, hơi thở nam nhân bao trùm nàng chặt chẽ, ánh mắt hắn sắc như dao, làm cho nàng kinh hãi.
Nhưng tại sao hắn lại không bị hôn mê chút nào.
Tâm lý hoảng loạn vặn vẹo vài cái, không đẩy được người ra, ngược lại còn bị hắn dựa vào ngày càng gần.
Lân Xuyên từ từ cúi người, đôi môi trơn bóng vì nụ hôn khi nãy áp vào vành tai nàng, hơi thở lạnh lẽo thổi vào lỗ tai nàng “…. Tiểu Đào Tử, ngươi thật là một kẻ lừa đảo gian xảo.”
Mặc Ngưng Sơ nhất thời không hiểu được ngụ ý của hắn, ngỡ ngàng nhìn ngón tay trắng nõn của hắn đang đưa về phía mình, bỗng nhiên, ngón tay kia như có ma lực, chỉ đưa qua đưa lại ngay trước mắt nàng một cái, nàng kinh ngạc phát hiện ra mình đã không thể nhúc nhích.
Trong không khí thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào, nàng cả kinh, thầm nghĩ không xong rồi.
Này rõ ràng là hương vị khi nãy của Huyễn sắc bách hợp, đầu ngón tay Lân Xuyên lại chạm vào phấn hoa, trả về cho nàng toàn bộ trạng thái lúc nãy của hắn.
Mặc Ngưng Sơ chỉ thấy được cảnh sắc xung quanh hỗn loạn uốn lượn, ý thức mất dần, chỉ còn tiếng nói của người kia ở trên đầu như mộng ảo “Hiện tại nói cho ta biết, người trong ảo cảnh làm cho ngươi khóc khi nãy là ai?”
Là ai?
…. Là ai?
Mặc Ngưng Sơ muốn im lặng không lên tiếng, nhưng miệng như không còn chịu sự điều khiển của chính mình, lập tức khẽ mấp máy.
Nàng muốn nghe rõ nội dung của mình nói, nhưng lỗ tai đã mù tịt, càng ráng sức càng đau đầu, mà sức mạnh đang kiềm chế nàng dường như bởi vì câu trả lời của nàng mà đột nhiên tăng mạnh. Tức giận pha trộn vào nhau cơ hồ như muốn bóp nát cổ tay nàng.
Cuối cùng Mặc Ngưng Sơ không chịu được, ngất đi
________________________________________
Thuyền hoa phiêu lãng trên sông lướt đi trong gió.
Trên hành lang thuyền, Thường Tự đang phiền não làm sao để chế ngự cái thân mập mạp kia. Vừa rồi tiếng kêu cứu của nữ tử kia trong phòng chủ tử truyền ra, con bé mập này liền liều lĩnh xông vào, hắn hao phí sức mạnh mới lôi được nàng đến nơi đây. Tuy nàng là nữ nhân, nhưng lại rất mạnh, mạnh mẽ xông tới quả thực có thể đem vách tường đập nát. Nhưng nàng là do chủ tử dẫn dụ đến, nếu không được cho phép thì không thể làm nàng bị thương.
Cho dù uy hiếp nàng, nàng cũng không ngừng khoa chân múa tay dữ dội làm người ta xem không hiểu gì cả, không cách nào trao đổi.
Vì thế cục diện kẹt cứng từ nãy đến giờ làm cho người ta rất ư là bế tắc.
Đang định dùng thủ đoạn sau cùng là bổ vào sau gáy cho nàng hôn mê, bỗng nhiên, một tiếng động đạp cửa phát ra, chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được một luồng khí hắc ám bức nhân mãnh liệt. Nhìn về phía sau, một nam tử cởi trần, như ma quỷ từ từ đi đến, trong vòng tay còn có một hình ảnh nhỏ bé gấm hồng đang bay bay trong gió.
Thường Tự sửng sốt, cúi đầu xuống nói “Gia.”
Tiểu Mỹ vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm người đang nằm trong lòng Lân Xuyên, muốn tiến lên cướp lấy. Nhưng khí thế đối phương quá bức người, chỉ là nhìn thôi cũng khiến hai chân như bị đóng đinh, hoàn toàn không thể cử động.
Bầu trời đã sáng, ánh mặt trời chói chang đang chiếu xuống, nhuộm đỏ cả nước sông đang cuồn cuộn chảy. Nhưng trên thuyền như cách ly ánh sáng thế gian, chỉ còn lại trầm mặc mà nặng nề không khí.
Thường Tự biết, lúc chủ tử cực kỳ tức giận sẽ có biểu hiện như vậy, mà lúc này, tuyệt đối không thể trêu chọc hắn, nếu có gì sơ suất, tất cả người trên thuyền này không chừng đều phải chết.
Lân Xuyên bặm môi, dừng lại trước mặt Tiểu Mỹ.