Đọc truyện Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng – Chương 21: Tiểu Đào Tử, nam nhân ai cũng nguy hiểm
Đừng thế nào???
Aaaaaaaaaa! Thì đừng có như vậy mà.
Tay Mặc Ngưng Sơ muốn đẩy nam nhân đang dựa sát vào mình ra, ngón tay không thể tránh khỏi tiếp xúc với da thịt hắn, rõ ràng là lạnh như nước, nhưng nàng lại như bị bỏng mạnh mẽ rụt tay lại “Ngươi tránh ra…”
Tiếng nói nhỏ như muỗi kêu nên trực tiếp bị bỏ qua. Ngón tay thon dài kia trượt đến sau lưng nàng, khẽ ôm nhẹ liền đem nàng kéo vào lòng mình. Cách một lớp áo mỏng, nhiệt độ cơ thể của hắn không chút khách khí bao trùm toàn thân nàng, ép bức khiếp người. Mà con thuyền lại đang lắc lư nhè nhẹ làm cho mọi thứ có vẻ mê ly hấp dẫn, bên ngoài cửa sổ, mặt trời phía cuối chân trời từ từ trồi lên chiếu ra những tia nắng sớm mai, hòa chung với ánh nến, làm lên cơ thể trần của hắn xinh đẹp mê người.
Nàng còn chưa kịp kinh hoảng, đã bị hắn ôm ngang eo bế lên, để xương quai xanh của nàng chạm vào môi hắn, nhẹ nhàng cắn cổ nàng, bá đạo mút mạnh vào. Mặc Ngưng Sơ nổi gai óc, liều mạng vùng vẫy “Ngươi không biết xấu hổ.”
Lân Xuyên nở nụ cười, khóe môi gợi lên từ gương mặt xinh đẹp của hắn rất chói mắt, lông mi dày run rẩy như cánh bướm, dễ dàng đem tay nàng buột chặt sau lưng, một cánh tay kia quấn chặt eo nàng, một nụ hôn ẩm ướt hôn rơi vào cổ áo hỗn độn của nàng. “Tiểu Đào Tử, nam nhân ai cũng nguy hiểm hết, ngươi đã cùng ta vào gian phòng này, lại giúp ta cởi y phục, ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
Mặc Ngưng Sơ ngớ ra, hiển nhiên là bị lý do hợp lý vô liêm sỉ như vậy làm kinh hoàng rồi, cho đến khi cảm giác trên ngực mát lạnh, phát hiện ra dã thú trước mắt này đang dùng cái môi xinh đẹp của hắn kéo vạt áo của nàng ra, mới hoàn hồn trở lại, giọng run run chỉ trích, “Là ngươi kiên quyết kéo ta vào đây. Là ngươi bắt ta cởi y phục ngươi. Đều là tại ngươi. Ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại muốn làm như vậy với ta? Ngươi muốn động dục thì đi tìm đại hắc khuyển nhà các ngươi đi. Tên hỗn đản này buông ta ra.” Nhưng nụ hôn của Lân Xuyên không ngừng lại hôn lên ngực của nàng, nàng bị dọa khóc thành tiếng, một bên vặn vẹo, một bên lớn tiếng kêu ra ngoài cửa “Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ, cứu ta…”
Chào đón nàng lại là một nụ hôn hung mãnh, đem nửa câu nói phía sau của nàng nuốt vào trong bụng.
Dường như ngoài cửa có động tĩnh, nhưng trong nháy mắt lại yên tĩnh trở lại, chỉ có hơi thở hỗn loạn, còn có gió sông thổi hiu hiu, tiếng sóng nhẹ vỗ. Thuyền hoa đã rời bến, ngoài cửa sổ là con sông Sơn Xuyên mênh mông bát ngát, thuyền rất vững vàng lướt nhẹ trên sóng.
Mặc Ngưng Sơ mở to mắt kinh ngạc, trong đầu “ong” một tiếng làm mất đi tất cả chức năng.
Hai cái trán hắn gần trong gang tấc khẽ lướt qua khiến người ta mất hồn, tư thế bị ôm đè trên tường thật khó chịu, sợi tóc của hắn rơi xuống hõm vai nàng, khiến cho da nàng bắt đầu run rẩy.
Mặc Ngưng Sơ muốn há miệng để thở, nhưng đổi lấy là cái lưỡi đối phương len vào thăm dò, cứ như rắn mà quấn quanh trong miệng nàng, khiến nàng không thở nổi, áp bức toàn bộ thân thể nàng nóng lên như có ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.