Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 184: Triệu Mộc huynh (7)


Đọc truyện Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng – Chương 184: Triệu Mộc huynh (7)

Nhân vật nam nữ chính của vở kịch rối rít rời đi, những người đi theo bàn tán cũng thấy không còn gì mới lạ, tản ra như đàn chim bay đi, trở về lấy cái chuyện thú vị này làm đề tài trà dư tửu hậu. (là đề tài để tám chuyện ấy ^^)

Mặc Ngưng Sơ bị kéo đi qua vài con đường, vội vàng hấp tấp muốn hất hắn ra, nhưng sức lực của hắn quá lớn, vô luận thế nào cũng không thoát ra nổi, bị kéo đi một mạch như một con diều giấy, bay bay đến chân không chạm đất, rốt cuộc thì nàng không nhịn được hét lớn: “Viện sĩ đại nhân! Ngài làm cái gì vậy? Tiểu sinh là nam tử, nam tử! Bị người ta nhìn thấy, tiểu sinh phải làm sao! Tiểu sinh còn chưa lập gia đình như bông hoa nở đẹp thế này! Ngài không, không cần như vậy ——”

Tay hắn cứng đờ, giống như bị bỏng mà vội vàng buông ra, mới phát hiện mình quá mức thất lễ, quay đầu thấp giọng nói: “….. Xin lỗi….. Hù dọa ngươi.”

Sắc mặt Công tử Tịch hơi khẽ biến xấu, tựa hồ còn bị chuyện của Vi Lộ công chúa ảnh hưởng, khí thế lẫm liệt còn chưa thối lui, khí lạnh bao quanh cả người. Vì để cho mình nhìn như không hung ác, hắn miễn cưỡng cười một cái, nói với Mặc Ngưng Sơ: “Triệu Mộc huynh, ban nãy để ngươi chê cười rồi.”

Mặc Ngưng Sơ lui về phía sau mấy bước, khóe miệng co giật, cung kính khom người với hắn, cười khan nói: “Viện sĩ đại nhân, trong nhà mỗi người đều có một quyển kinh khó niệm, huống chi ngài chính trực, trẻ tuổi lại lỗi lạc, tài hoa phong lưu, làm các nữ tử khuê các mặt đỏ tim đập ngưỡng mộ ngài không thôi là chuyện hết sức bình thường. Ngài thấy sắc không động, thấy phú quý không ham, thật sự làm cho người ta bội phục không thôi.”

Công tử Tịch dường như nở nụ cười, mím môi, ánh mắt lại rơi trên mặt của nàng.

Nàng bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, sợ hãi khách sáo nói: “Viện sĩ đại nhân, trong nhà tiểu sinh còn có chuyện, nếu ngài không có phân phó gì khác, tiểu sinh liền đi trước, cáo từ.”


Vái chào tùy tiện một cái liền xoay người rời đi, nhưng hắn đúng là âm hồn bất tán bám theo sau nàng, nàng cũng không dám quay đầu lại, rối rắm chỉ muốn một đường chạy trở về đại viện của mình, nhưng hắn lại vô cùng không nguyện ý, đột nhiên gọi nàng lại: “Xin chờ một chút….. Triệu Mộc quân…..”

Mặc Ngưng Sơ thật muốn chạy nhanh như làn khói tan đi, nhưng hiện tại nàng là Triệu Mộc, cho dù bây giờ nàng chạy được rồi, công tử Tịch cũng có thể đi Thái Khanh phủ chặn nàng. Nếu làm lớn chuyện lên thì không có nửa văn tiền chỗ tốt nào cho nàng cả.

Nhắm mắt chậm rãi xoay người, trong lòng chột dạ: “Viện sĩ đại nhân, ngài….. Ngài còn có phân phó gì?”

Công tử Tịch nhìn nàng, giống như hơi suy tư một chút: “Triệu Mộc, trước kia chúng ta….. Đã từng gặp qua sao?”

Mặc Ngưng Sơ cười khổ: “Viện sĩ đại nhân ngài cũng thật là biết nói đùa, tất nhiên tiểu sinh gặp qua viện sĩ đại nhân. Trong Thường Lục viện, còn ai không biết tên ngài? Tiểu sinh chỉ là chính là một người mới nhận chức tuần quan của Thái Khanh phủ, tài hoa bình thường, viện sĩ đại nhân tự nhiên không có bao nhiêu ấn tượng với tiểu sinh, nhưng nói gặp qua, sợ là thấy vô số lần rồi!”

Công tử Tịch sửng sốt, giống như là bừng tỉnh ngộ, chậm rãi thu hồi ánh mắt lộ liễu của mình, cười xin lỗi một tiếng: “Là ta đa tâm rồi….. Triệu Mộc, chậm trễ ngươi rồi, ngươi đi đi…..”

Mặc Ngưng Sơ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quay đầu bỏ chạy, chạy được hai bước, dừng lại, quay đầu lại thở dài, có chút ý tứ khuyên giải nói: “Viện sĩ đại nhân, tiểu sinh nghe qua rất nhiều tin đồn về ngài. Mà thôi tiểu sinh xem ra, ngài tài hoa xuất chúng, nhưng cũng không thích hợp với danh lợi nơi quan trường này, ngài là Tán Tiên Tiêu Dao (*)  cần gì phải làm khó mình chìm trong thế tục này. Nghe nói ngài tìm người phổ ra đoạn sau của khúc U Liên phú nhiều năm như vậy cũng không có kết quả gì. Thật ra thì ngài cần gì chứ, lấy năng lực của ngài, muốn phổ ra khúc nhạc tốt hơn là hoàn toàn không có khó khăn gì. Chỉ là chấp nhất ở trước mắt, sẽ không thấy được tương lai, dừng bước không tiến, chỉ trói buộc ngài mà thôi. Quá chấp nhất cũng không phải là chuyện tốt, ngài là Thần Tiên công tử làm cho người ta kính ngưỡng ao ước, ngài nên đứng xa hơn, cao hơn, trở nên xuất sắc hơn! Đoạn sau khúc U Liên phú căn bản không đáng nhắc tới! Ngài hoàn toàn không cần để ý!”

(*): ý nói anh ấy như thần tiên sống tiêu dao. Tán tiên là những người tu tiên nhưng không phi thăng thành công nên ở lại dưới trần ^^

Nàng nói xong, cung kính hành lễ với công tử Tịch một cái rồi mới xoay người cố gắng làm mình trấn định rời đi.

Đi chưa được vài bước, dường như phía sau truyền đến tiếng cười của hắn: “Cám ơn.”

Nàng chột dạ chạy đi.


Nàng cho là như vậy sẽ làm cho hắn nghĩ thông suốt, sẽ làm hắn buông xuống những thứ truy đuổi như âm hồn bất tán kia, sẽ làm hắn không nhìn gà hoá cuốc mà bất luận ai cũng nhìn chằm chằm….. Nhưng dường như nàng sai lầm rồi, nàng tận tình khuyên bảo như thế, dường như cũng không làm cơn ác mộng kết thúc, dường như, chỉ là một mở đầu khóc không ra nước mắt khác….. Mà thôi.

—————— tiểu Hạ phân cách tuyến ——————

Mặc Ngưng Sơ trở lại Ngưng Lộ cung, Tiểu Mỹ vội vàng thay y phục toàn thân cho nàng, lại bưng nước sạch tới cho nàng rửa mặt.

Từ cái ngày Mặc Ngưng Sơ ngày bắt đầu bị giam cầm kia, nàng liền bị bắt đi học thuật chế địch, để cho nàng hoàn toàn lợi dụng việc nàng không có một tí sức lực nào, đơn giản có thể giúp Mặc Ngưng Sơ một tay khi gặp nguy hiểm một chút, mà không đến mức hai tay trói gà không chặt, bị người ta túm lấy cái chân đau.

Mà đặc biệt, người dạy dỗ nàng là Thường Tự mặt đen.

Phần lớn thời gian Thường Tự bảo vệ bên người Nạp Lan Lân, trừ lúc chủ tử nghỉ ngơi thì hắn mới rảnh rỗi, mà lúc này phần lớn đã là buổi tối. Tiểu Mỹ cũng không phải quá thông minh, một động tác cần phải dạy lại nhiều lần, Mặc Ngưng Sơ thường thường cười nhạo nàng, này rõ ràng chính là quá trình bồi dưỡng gian tình, tay cầm tay, vai kề vai, ban đêm ái muội cọ sát lẫn nhau, quả thật chính là củi khô đụng phải lửa mạnh, một ngày nào đó, sẽ cháy rừng rực, không cách nào ngăn trở!!

Trước kia Tiểu Mỹ là nữ nhân ngay cả chạy bộ cũng không muốn kiên trì, hiện giờ bị té đến mặt mũi bầm dập cũng không khóc không ồn ào, ngược lại ngây ngô cười.

Đoán chừng chuyện tốt sắp tới rồi, ngày đẩy nha đầu này ra ngoài đã sắp tới rồi!


Lúc này Tiểu Mỹ ư ư: “tiểu thư, bệ hạ phân phó, nếu như ngài trở lại liền trực tiếp đi tẩm điện của ngài ấ, nghe nói, phương pháp giải cổ độc Miêu Cương đã có một chút manh mối, đã cho người đến thúc giục nhiều lần rồi….. ” Tiểu Mỹ khoa tay múa chân nói.

Mặc Ngưng Sơ vui mừng: “Thật sao?”

Cũng không suy nghĩ nhiều, nàng vội vàng theo mật đạo chạy tới tẩm điện của Nạp Lan Lân.

Tiểu Mỹ đứng tại chỗ, trong tay còn cầm áo choàng của quân nhân mà nàng vừa mới thay ra, hơi lo lắng, nàng còn chưa kịp cho nói cho chủ tử, lúc bệ hạ tới thúc giục, dường như không quá vui mừng, mặt xanh mét, giống như là người nào thiếu hắn mấy vạn lượng vàng vậy, làm cho người ta rất sợ nha.

Chẳng lẽ là chủ tử lại gây họa ở bên ngoài?

Tiểu Mỹ không khỏi run lên, tiểu thư nha, người cần phải đứng mà trở lại nha…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.