Đọc truyện Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng – Chương 12: Chạy trốn giống như không chạy trốn
Dạo ở trong phòng một vòng, bất cứ động tĩnh gì cũng không có.
Lân Xuyên mím môi, đang định xoay người ra khỏi phòng, bước chân bước qua lớn, tiểu bạch thỏ bị kéo theo phía sau bị ngã trên ván cửa, đau đớn nhăn mặt lại.
Nàng dường như cũng biết nam nhân đang đứng trước mặt rất nguy hiểm, nên cũng không dám lên tiếng, tội nghiệp đứng lên, đang muốn đuổi theo, thân thể bỗng nhiên bị nhấc lên.
“Ngươi chờ ta ở đây.” Lân Xuyên ôm lấy nàng, đặt nàng ở giữa giường, nhìn thoáng qua đầu gối bị trầy, bên eo lấy ra một bình sứ nhỏ, cẩn thận thoa thuốc cho nàng.
Động tác dịu dàng, nhưng mặt hắn vẫn mây đen dày đặc như cũ, ngước mắt lên, lạnh lẽo nhìn nàng một cái “Không được chạy lung tung.”
Lời ngầm: chạy lung tung ngươi nhất định sẽ chết.
Bị cặp mắt xinh đẹp như ngọc uy hiếp, Mặc Ngưng Sơ khó khăn gật đầu, lúc này Lân Xuyên mới đứng lên, đi ra ngoài sân.
Cho đến khi hình dáng cao gầy biến mất trong tầm nhìn, Mặc Ngưng Sơ sải chân, nhảy nhảy đến cửa, nhìn quanh một vòng như tên trộm, xác định hắn không có ở gần đây, vội vàng cuốn quýt nhắm tới phía xa.
Lúc này không đi thì chờ đến khi nào?
Nàng giống như con thỏ nhảy đến đầu cầu gỗ đầy hoa, chạy nhanh như làn khói đến đầu cầu đối diện, thời khắc mấu chốt tiến vào trong sương mù… Do dự…
Vết thương trên đầu gối được thoa thuốc tỏa ra cảm giác mát nhẹ nhàng, tuy nam nhân kia có chút tính tình cổ quái, nhưng vẫn bằng lòng đưa nàng đi Hoa Điền Bắc, quan trọng là, túi tiền của nàng còn đang ở trên người hắn.
Đi… Hay là không đi.
Mặc Ngưng Sơ xoắn xuýt.
Bước chậm hai bước đến phía trước, hiện tại nàng cực kỳ thương cảm, cực kỳ bi phẫn, nghỉ chân rất lâu, một bên lau nước mắt, một bên quay trở về, hu hu, nàng vẫn không đi được, một thân thiếu nữ xinh đẹp không có một xu muốn một mình đi đến Hoa Điền Bắc xa xôi, mà không bị quái cây cao lương giựt tiền cướp sắt, quả là chuyện khó xảy ra.
Đang nghĩ ngợi, đỉnh đầu đột nhiên tối sầm lại, nàng bất ngờ không đề phòng, tiện tay đánh vào một bức hình người trên tường, lảo đảo một chút, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, đang muốn tức tối, lại nghe trên đầu có một tiếng gọi nhẹ nhàng “…. Tiểu Ngưng Sơ.”
Mặc Ngưng Sơ ngớ người.
Vừa mới quyết định quay đầu, bước chân lại bị đóng trên mặt đất, tâm tình vừa mới xoắn xuýt lại đột nhiên hỗn loạn không chịu được, nàng run rẩy lông mi, hô hấp như bị cướp đi, tay chân lạnh lẽo.
Tiểu Ngưng Sơ.
…. Tiểu Ngưng Sơ, ở đây chỉ có một nhân tài mới kêu ra tên nàng như vậy.
Đầu óc trống rỗng, trên đầu xuất hiện một bóng dáng, một bóng dáng xanh lam đã đứng trước mặt nàng, nàng cúi xuống nhìn đôi giày gấm màu trắng, toàn bộ trí nhớ kéo nhau hỗn loạn, người trong trí nhớ dịu dàng không nhiễm phong trần, hơi thở vây quanh nàng.
Tiểu Ngưng Sơ” Một giọng nam nhẹ nhàng gọi nàng.
Mặc Ngưng Sơ ngơ ngẩn ngẩng đầu, lạ lùng nhìn gương mặt đang ở trước mắt, nét cười rạng rỡ trên gương mặt kia, khóe môi mềm mại gợi lên độ cong, đôi mắt sáng ngời an tĩnh nhìn vào đáy mắt nàng.
Hắn làm sao có thể ở đây?
… Hắn làm sao có thể…
Rõ ràng cách thiên sơn vạn thủy, giờ khắc này lại gần trong gang tấc tại trước mặt nàng.
Quá nhiều điều không thật.