Tiểu Yêu Tinh Em Bẫy Được Tôi Rồi!

Chương 7: Hợp Tác Vui Vẻ


Đọc truyện Tiểu Yêu Tinh Em Bẫy Được Tôi Rồi! – Chương 7: Hợp Tác Vui Vẻ


Bác Văn muốn đưa Thư Di về, nhưng cô một mực từ chối.

Ra đến ngoài quán bar, đã nhìn thấy Việt Bân đứng đợi sẵn bên chiếc McLaren.

Anh ta cúi chào họ, Bác Văn nhìn thấy hình xăm lớn trên cổ Việt Bân, liền hiểu ra.

Anh luyến tiếc, tỏ ý không muốn chia tay cô ở đây
_Thư Di, em rốt cuộc là người như thế nào ?
Thư Di nhìn anh, cô bạo dạn nắm cổ áo anh ghì xuống, hôn phớt lên môi, an ủi
_Bác Văn, từ từ rồi anh sẽ hiểu.

Em tuyệt đối không làm hại anh đâu.
_Nhưng anh không muốn chờ đợi.
Giọng của Bác Văn nghe thật êm, khiến lòng cô xốn xang
_Văn, nghe em, hãy kiên nhẫn.

Em vẫn luôn ở gần anh mà.
_Được rồi, bảo bối, chiều theo ý em.
Bác Văn lại ôm lấy Thư Di, gương mặt không hề che giấu sự thất vọng, nhìn cô bước vào xe đi mất, bỗng dưng có dự cảm không lành.
****
Tập đoàn Horizon, Lý thị, phòng chủ tịch.
Hạo Thiên nghiền ngẫm sấp báo cáo dày cộm trên bàn.

Dự án mở rộng chi nhánh học viện quốc tế Thánh Tâm ở Hàng Châu lần này gặp chút rắc rối ở khâu đền bù giải tỏa.

Có một hộ dân nhất quyết không chịu bán đất cho Lý thị, dù mức giá họ đưa ra cao gấp mấy lần so với giá thị trường.

Mà mảnh đất đó lại không thể không lấy.
Tiếng chuông điện thoại bàn reo lên phá vỡ sự im lặng, Hạo Thiên nhấn nút nghe
_Thưa chủ tịch, có tiểu thư Hạ Thư Di cần gặp ngài ạ.
Hạ Thư Di ?! Anh chưa từng nghe tên này
_Có hẹn trước không ?
_Dạ không thưa ngài.
_Vậy không gặp.

_Nhưng thưa chủ tịch, cô ấy nói là người của ngài đang tìm cô ấy.
Hạo Thiên hiếu kì liền mở camera dưới quầy lễ tân ra xem, cô gái này là…! Mái tóc nhuộm màu sặc sỡ không lẫn đi đâu được, theo lời đám thuộc hạ thì chính là người đi cùng Bác Văn tối hôm đó.

Hạo Thiên bắt đầu thấy hứng thú rồi
_Đưa cô ta lên gặp tôi.
_Vâng thưa chủ tịch.
Dứt lời, một trong hai tiếp tân quay sang nói với Thư Di
_Hạ tiểu thư, xin mời theo tôi.
Cô ta không biết Hạ Thư Di này có quyền thế gì không, nhưng khiến cho chủ tịch không hẹn mà gặp thì rõ là không phải tầm thường.
Hơn nữa, vị tiểu thư này lại có phong thái tao nhã, dịu dàng đúng chất nhà quyền quý, nhìn vừa thiện cảm, lại hơi xa cách, khác xa mấy cô hay đeo bám xung quanh Lý tổng.

Đến tầng 15, cửa thang máy mở ra, cô ta tiến tới gõ cửa phòng chủ tịch
_Vào đi !
Cô ta mở nhẹ cửa rồi mời Thư Di, sau đó khép cửa lại.
_Chủ tịch Lý, xin chào.
Hạo Thiên lúc này mới buông tài liệu xuống, nhìn lên đánh giá người mới đến.

Cô gái này, ngũ quan hài hòa, ưa nhìn, dáng người thanh mảnh nhìn qua có vẻ yếu đuối, lại mặc chiếc đầm ôm cổ lọ dài tay màu xám chuột, nhìn là biết hàng may đo đắt tiền.

Chỉ là đôi mắt ấy, có thể nhìn thẳng vào anh mà không hề gợn chút dao động.

Lá gan của cô ta chắc chắn không hề nhỏ
_Hạ tiểu thư, mời ngồi.
Thư Di hơi giật mình, liền đi tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện Hạo Thiên.

Trong tích tắc, cô đã để hồn mình bị phân tán.

Người đàn ông anh tuấn này là Lý Hạo Thiên sao.

Nếu cha mẹ cô còn sống, nếu không có vụ thảm án năm đó thì giờ này cô mới chính là vợ chưa cưới của anh, vị trí của Gia Hân đáng lí là thuộc về Hạ Thư Di cô.
Chút tâm tình này của Thư Di lại không qua mắt được Hạo Thiên.

Đúng lúc cô thư kí bước vào đem theo hai tách trà thơm.
_Hạ tiểu thư đến tận đây, chắc là có việc quan trọng ?

_Chẳng phải ngài cho người tìm tôi sao?
_Cô nghĩ mình có giá như vậy ?
Thư Di mỉm cười đầy ẩn ý, cầm tách trà đưa ngang mũi, đúng là mùi thơm dễ chịu, vị cũng không tệ
_Giá của tôi, e là chủ tịch Lý không trả nổi đâu.
Hạo Thiên càng lúc càng thấy thú vị, anh bị cuốn theo cô rồi
_Vậy cô muốn như thế nào ?
Như chỉ chờ câu nói này, Thư Di đặt tách trở lại, nghiêm túc nhìn anh
_Chủ tịch Lý, mong ngài bỏ qua Bác Văn.
Hạo Thiên trầm ngâm, cô gái này đang xin hắn tha cho Bác Văn sao
_Đổi lại thì tôi được gì ?
Thư Di vươn tay tới, tự tiện cầm một xấp giấy lên, vừa nói vừa lật giở vài trang
_Tôi có thể lấy được khu đất đang vướng mắc ở dự án Thánh Tâm cho ngài.
_Cô sao ?
_Đúng vậy.
Hạo Thiên hơi bất ngờ, khu đất đó, cấp dưới của anh đã tốn bao nhiêu công sức thuyết phục, dụ dỗ thậm chí đe dọa, gây rối nhưng vẫn không lay chuyển được chủ sở hữu.

Bây giờ lại ở đâu ra một Hạ Thư Di, nói lấy là lấy liền được sao.
,_Lấy gì bảo đảm lời cô nói là thật ?
_Chủ tịch Lý, miếng đất đó đem đổi với một Bác Văn vô dụng, là quá hời cho ngài rồi.

Chỉ cần ngài chịu khó để ý đến vị hôn thê của mình một chút, đừng để cô ta phát cuồng lên mà chạy đi tìm Bác Văn nữa, tôi bảo đảm trong vòng 3 ngày, ngài sẽ nhận được tin vui.
_Cô không sợ tôi thất hứa ?
Ánh mắt Thư Di nhìn Hạo Thiên vô cùng quả quyết
_Nếu ngài làm vậy, tôi cam đoan sẽ đánh sập tập đoàn Horizon trong vòng một tháng !
_Cô dám !
_Ngài cứ thử xem.
Dám buông lời đe dọa hắn, cô đúng là ăn gan trời.

Hạo Thiên xưa nay trên thương trường vốn chẳng sợ ai, lại nổi tiếng là kẻ máu lạnh, nhưng những lời của Thư Di đã lay chuyển được anh.
Dù sao, dẹp bỏ đi chút sĩ diện mà tha cho tên Bác Văn kia cũng không có gì quá tồi tệ.

Còn về Gia Hân, anh tự có cách khiến cô ta ngoan ngoãn.


Hơn nữa, nếu đây chỉ là trò đùa thì anh cũng chẳng mất mát gì, lúc đó, xử trí Bác Văn sau cũng không muộn.
Nghĩ vậy, Hạo Thiên liền đứng dậy, vui vẻ đưa tay ra
_Hạ tiểu thư, hợp tác vui vẻ.
Thư Di mỉm cười, bắt tay anh.
_Chủ tịch Lý, hợp tác vui vẻ.
****
Ba ngày sau, đúng như những gì Thư Di đã hứa, bộ phận kế hoạch đầu tư báo cáo lại rằng chủ lô đất đó đã đồng ý nhượng lại với giá cao gấp 10 lần thị trường.
Hạo Thiên rất hài lòng, tiền thì anh không thiếu, quan trọng là đã lấy được đất, dự án lập tức được khởi công.
Điều này lại khiến anh vô cùng tò mò về cô gái tên Hạ Thư Di kia.

Anh âm thầm cho người tiếp tục điều tra về cô, nhất định phải tìm cho ra thân phận thật của cô, hy vọng có thể sớm làm rõ khúc mắc trong lòng.
****
Sân bay quốc tế Hồng Kiều, Phố Tây, Thượng Hải
Hạ Thư Di trao lại vé máy bay cho cặp vợ chồng và hai đứa con của họ.

Người phụ nữ vẻ mặt cảm kích nắm chặt tay cô
_Hạ tiểu thư, gia đình chúng tôi nợ cô quá nhiều rồi.
_Được rồi, mọi người đến nơi ở mới, sống vui vẻ là được.
_Hạ tiểu thư, cô cũng phải bảo trọng.

Chúng tôi đi đây.

Tạm biệt.
Nói rồi cả bốn người đều cúi chào cô sau đó đi vào cổng check in.

Thư Di nhìn họ đi khuất dạng rồi trở ra ngoài.

Việt Bân nhìn thấy cô liền mở cửa xe
_ A Bân, chúng ta cũng đi thôi.
_Vâng, thưa tiểu thư.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, Thư Di buồn bã nhìn cảnh vật bên đường.

Sau khi gặp Hạo Thiên, cô cuối cùng đã có quyết định.

Cô tốt nhất vẫn là nên rời khỏi đây.
Miếng đất ở dự án Thánh Tâm vốn là của cặp vợ chồng kia đứng tên sở hữu.

Nay vì để đền ơn giúp đỡ năm xưa của cô, họ đồng ý bán nó đi.

Hạ Thư Di bảo họ phải đòi tiền gấp 10, không ngờ liền được ngay.


Với số tiền đó, họ dư sức sang tỉnh khác mà sống thoải mái.
Về phần mình, cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục ở lại đây, có thể sẽ sinh thêm nhiều phiền phức.

Dù sao thì với mối thù của gia tộc năm xưa, cô đã quyết buông bỏ.

Người cũng đã chết, nếu để thế hệ sau tiếp tục đấu đá, khác nào một vòng tròn lẩn quẩn.

Cứ để họ tìm cô chán chê một thời gian, không có kết quả, ắt tự bỏ cuộc.
Chỉ là khi nghĩ tới Bác Văn, tim cô có chút nhói.

Không biết cô tự nhiên không từ mà biệt như thế này, anh có buồn trách gì cô không ?!
****
Một tuần, hai tuần rồi ba tuần trôi qua.

Tiết trời chuẩn bị sang thu.

Ngày cưới của cặp đôi vàng Hạo Thiên và Gia Hân đã cận kề.

Mà Hạ Thư Di lại lặn mất tăm từ hôm chia tay ở quán bar.

Bác Văn không thể liên lạc được với cô, điện thoại luôn tắt máy.

Anh vừa buồn bã vì nhớ cô, vừa bồn chồn lo lắng.
Dù đã huy động người âm thầm tìm kiếm khắp nơi, nhưng một chút dấu vết cũng không có.

Thư Di vẫn bặt vô âm tín, như chưa hề tồn tại.

Nếu biết trước sẽ thế này, hôm đó anh nhất định không mềm lòng mà chiều theo ý cô.

Thành Minh lần đầu tiên nhìn thấy Bác Văn giống kẻ thất tình, ngày nào cũng đến bar 126 để uống rượu giải sầu.
Lục lão gia càng lo hơn, ông ra sức giúp tìm Thư Di, dù biết là không hi vọng.

Đứa trẻ này trước giờ vẫn hành xử thất thường như vậy.

Ông đoán là cô có lý do riêng, chỉ đành đợi cô tự xuất đầu lộ diện mà thôi.

Mấy tuần này cũng không thấy phía Hạo Thiên có động tĩnh gì, xem ra là tạm thời yên tâm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.