Đọc truyện Tiểu Yêu Tinh Em Bẫy Được Tôi Rồi! – Chương 66: Nỗi Giày Vò Mang Tên Chờ Đợi
Thư Di đạp mạnh cửa lao ra ngoài, cô cố gắng chạy về phía trước nhưng vì hai tay đang bị trói phía sau nên lại té ngã.
Mặc kệ tay chân tê rần, Thư Di dùng hết sức bình sinh ngồi dậy tiếp tục bước đi.
Lửa phừng phừng nóng rát phả vào da thịt nhưng mà giờ phút này cô không còn cảm giác gì nữa
_Thư Di!
Tạ Hoài Viễn chạy tới kéo cô lại nhưng Thư Di cứ như người mất hồn không còn nghe thấy gì, cô vùng vằng phản kháng muốn thoát ra.
Hoài Viễn bất ngờ vì sức lực của cô quá mạnh khiến tay ông bị hất ra.
Thư Di lại muốn chạy về phía trước, nhưng Lục Kiến Quốc đã tới kịp lúc, quyết tâm giữ cô lại
_Thư Di! Tỉnh lại đi con!
_Ba?!
Thư Di nhìn ông ngơ ngác rồi lại nhìn vào đám cháy
_Bác Văn! Anh ấy ở trong đó.
Con phải cứu anh ấy!
_Thư Di, con không thể vào đó được đâu!
_Không! Con vào được! Ba! Mọi người mau cứu chồng con đi!
_Thư Di?!
_Cháy lớn như vậy chắc là anh ấy nóng lắm.
Ba mau cứu anh ấy đi ba!
_..!
Trong cơn hoảng loạn, Thư Di liên tục gào thét cầu cứu.
Lục Kiến Quốc đau lòng nhìn cảnh tượng kinh hoàng bày ra trước mắt.
Bác Văn, con trai của ông vẫn còn mắc kẹt trong đó!
Cảnh sát kéo tới bao vây, ập vào bắt giữ Diệp Thanh.
Bà ta bình thản bước ra khỏi xe, giơ hai tay lên đầu, lạnh lùng nhìn về phía Thư Di đang gục trên đất, tuyệt vọng trong cơn hãi hùng.
Trực thăng quần thảo trên đầu tìm chỗ đáp, bên dưới còi hụ réo inh ỏi, lẫn trong mớ hỗn độn khói lửa mù mịt là những ánh mắt kinh hoàng sợ hãi.
****
Bệnh viện đa khoa quốc tế Trường Chinh
_Viện trưởng!
_Tình hình thế nào?
_Huyết áp 140, mạch yếu, sốc phỏng, có dấu hiệu tràn dịch màng phổi, mức độ phỏng toàn thân cấp 2, 3!
_Lập tức đưa vào phòng phẫu thuật!
Các y tá nghe lệnh khẩn trương gấp rút đẩy người vào trong.
_Kỳ Tham!
Tiền Kỳ Tham dừng lại, chỉ kịp nhìn lướt qua những gương mặt đang hoang mang tột độ
_Mọi người hãy đợi ở đây!
Dứt lời, anh mất hút sau cửa phòng phẫu thuật.
Hàn Phong đỡ ba mình ngồi lên ghế, lại nhìn qua Thư Di.
Từ lúc vào đây, em dâu cứ im lặng không nói lời nào.
Tô Gia Đương ngồi kế bên cũng không biết an ủi làm sao.
Thật không ngờ ngày ông gặp lại Diệp Thanh cũng là lúc phải chứng kiến bà ta gây ra cảnh chết chóc kinh hoàng.
_Hàn Phong!
_Mẹ!
Lộ Khiết cùng Tần quản gia từ ngoài hấp tấp đi vào.
Lúc nhận được tin báo, bà cứ tưởng tim mình đã rớt ra ngoài
_Mình, Bác Văn làm sao rồi?
_Đang được cấp cứu bên trong.
Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi thôi.
Lộ Khiết bủn rủn chân tay, đứa con yêu quý của bà tại sao lại phải chịu tai kiếp khủng khiếp như vậy.
Bà quay sang tìm kiếm, nhìn thấy Thư Di trong bộ dạng ù lì mất hồn thì càng kinh ngạc hơn
_Thư Di từ lúc vào đây thì đã như vậy rồi.
Lục Kiến Quốc thật sự đau lòng.
Ông vừa lo cho tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc của con trai, vừa phải nhìn thấy con dâu thần trí bấn loạn.
Lộ Khiết tới gần nắm lấy đôi bàn tay của con, giật mình nhận ra cô đang run rẩy, lạnh ngắt
_Thư Di!
Thư Di ngẩng lên, mặt mày tái mét, đôi mắt thất thần ráo hoảnh, đôi môi khẽ mấp máy nhưng rồi lại thôi.
Trông dáng vẻ của cô bây giờ càng khiến Lộ Khiết thương tâm.
Bà kéo cô vào lòng, bật khóc.
Từng nhịp đồng hồ trôi qua chậm rãi đến mức khó chịu.
Lâu lâu lại có y tá từ trong phòng cấp cứu vội vã đi ra rồi lại đi vào.
Hàn Phong quay sang Tô Gia Đương
_Khuya lắm rồi.
Để con đưa ba về.
_Con đừng lo.
Ba cũng muốn ở lại để chờ kết quả.
Ai nấy đều căng thẳng và mệt mỏi nhưng càng không muốn rời đi.
Hàn Phong gọi điện cho Tuệ Mẫn để cô tự sắp xếp công việc ngày mai.
_Phong, Bác Văn sao lại…
_Chuyện dài lắm.
Khi gặp anh sẽ nói rõ.
Em nghỉ sớm đi.
Thời gian nặng nề tiếp tục qua đi, mọi người hết đứng lại ngồi, đi tới lại đi lui, không biết cho tới bao lâu, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.
Kỳ Tham bước ra, ánh mắt của mọi người lập tức lóe sáng mong chờ.
Kỳ Tham tháo khẩu trang, gương mặt lộ rõ sự mệt mỏi.
Bây giờ trong lòng anh rất khó xử, giây phút đối diện này thật sự vô cùng khó khăn
_Mọi người, xin hãy bình tĩnh.
_…!
_Bác Văn tạm thời vẫn chưa qua cơn nguy hiểm, trong vài ngày tới cần phải theo dõi liên tục.
Bây giờ mọi người vẫn chưa thể vào đó được.
_..!
Tâm tình của mọi người đột ngột chùng xuống, thất vọng nặng nề.
Như vậy nghĩa là sự sống của Bác Văn vẫn chưa thể chắc chắn.
Lục Kiến Quốc thở dài nén cơn đau lòng, ôm vợ an ủi.
Hàn Phong và Tô Gia Đương nhìn nhau ái ngại.
Thư Di bần thần ngồi xuống ghế, lồng ngực đau thắt khó thở.
_Bác Văn, em xin lỗi!
****
Hôm nay là ngày thứ hai sau vụ bắt giữ Diệp Thanh, giám đốc Sở cảnh sát Thượng Hải Tạ Hoài Viễn đã mở cuộc họp báo chính thức, thông tin về vụ việc
_Sếp Tạ, sự việc lần này có liên quan đến vụ nổ gần trung tâm thương mại IAPM không?
_Đúng vậy, đều là cùng một hung thủ.
_Vậy động cơ của hung thủ là gì thưa ông, đây liệu có phải là hành động của tổ chức khủng bố chống chính phủ không?
_Các vị, động cơ của hung thủ lần này chỉ nhằm mục đích cá nhân, hoàn toàn không liên quan đến các tổ chức chống đối chính phủ hiện hành.
_Sếp Tạ, ông có thể cung cấp số liệu thương vong được không?
_Ngoại trừ kẻ chủ mưu thì sáu kẻ đồng phạm còn lại đều đã chết.
Phía cảnh sát chúng tôi có hai nhân viên bị thương nặng hiện đang được điều trị tích cực, vài người bị thương nhẹ, đang hồi phục.
_Ông có thể cung cấp danh tính những kẻ thực hiện vụ nổ không?
_Hiện tại, chúng tôi vẫn đang trong quá trình điều tra, thông tin sẽ được công bố sau.
_MSS có vai trò gì trong vụ này thưa ông? Ông có nghĩ hoạt động tình báo của MSS hiện nay quá yếu kém?
_MSS đã hỗ trợ cung cấp thông tin giúp chúng tôi truy bắt hung thủ nhanh chóng.
Các vị có quyền nghi ngờ nhưng tôi khẳng định MSS vẫn là cơ quan an ninh hoạt động hiệu quả nhất hiện nay.
_Sau vụ này, liệu người dân có thể tin tưởng vào lực lượng cảnh sát và các cơ quan an ninh không thưa ông?
_Chúng tôi vẫn luôn cố gắng để hoàn thành tốt vai trò giữ gìn an ninh trị an.
Tin chắc rằng bất kì người dân Thượng Hải nào hay là người ở các khu vực khác đều có thể hoàn toàn yên tâm.
…
Tạ Hoài Viễn vất xấp tài liệu lên bàn, mệt mỏi ngả ra ghế.
Đám phóng viên đó cứ như kền kền bu xác chết, thật là phiền phức.
Lăng Vân lúc này vừa ở trong phòng thẩm vấn đi ra
_Thế nào rồi?
_Vẫn như vậy! Nhất quyết im lặng không chịu khai báo.
Lăng Vân đi đi lại lại trong phòng, trầm tư suy nghĩ
_Tôi nghĩ đến một người có thể giúp chúng ta.
Nhưng chuyện này phải nhờ sếp Tạ ra công một chuyến.
_..!
****
Hôm nay là ngày thứ ba sau nhập viện.
Bác Văn vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục.
Thư Di gần như ở lại luôn trong bệnh viện.
Hằng ngày đều chỉ có thể nhìn anh qua ô kính từ bên ngoài.
Vì toàn bộ phần da trên cơ thể đều bị phỏng tiếp xúc độ 2, 3 nên toàn thân gần như đều bị băng kín, ngay cả giác mạc cũng bị ảnh hưởng.
Nói một cách dễ hiểu thì Bác Văn nếu sống được chắc chắn sẽ thành phế nhân.
Lúc gia đình được thông báo chuyện này, ai ai cũng hoàn toàn suy sụp.
Lộ Khiết buồn bã đến không còn thiết tha chuyện ăn uống.
_Ba định sẽ thế nào?
_Hàn Phong, tạm thời chúng ta cứ để phía cảnh sát xử lý, đợi Bác Văn tỉnh lại sẽ có quyết định chính thức.
_Dạ!
Hàn Phong đối với chuyện của Bác thật sự rất đau xót.
Từ khi lớn lên, anh em họ rất ít khi gần gũi.
Hàn Phong chỉ thấy Bác Văn bắt đầu vui vẻ thật sự, tu tâm sửa tánh từ khi gặp Thư Di.
Vốn ngỡ là hạnh phúc bền lâu, ai ngờ lại ra nông nỗi này.
Những ngày tháng về sau này chắc chắn không hề dễ dàng
_Con có tin tức gì bên nhà Hạo Thiên không?
_Gia Hân đã xuất viện về nhà rồi.
Nhưng con vẫn chưa nói cho Hạo Thiên biết về chuyện của Bác Văn.
_Ừ, như vậy là đúng đắn.
Chuyện này, càng ít người biết càng tốt.
_Nhưng còn mẹ thì phải làm sao đây ba?
_Không trách được, mẹ con bà ấy rất yêu quý con cái.
Chuyện bất hạnh thế này thật sự là lần đầu, khó mà tiếp nhận trong một sớm một chiều.
Đúng như vậy.
Lần vợ chồng Bác Văn xảy ra tai nạn xe với chiếc Mc Laren, Lộ Khiết cũng không đau đớn bằng lần này.
Nếu Bác Văn trở thành phế nhân thì cuộc sống sau này biết phải làm sao?!
_Điều ba lo lắng bây giờ không chỉ là tình trạng của em trai con, mà còn cả Thư Di.
Từ bữa giờ, nó ăn uống cũng qua loa, không khóc, không nói chuyện, suốt ngày cứ đòi ở lì trong bệnh viện.
Ba chỉ sợ thêm mấy ngày nữa thì em dâu con chắc cũng không thể trụ nổi.
_..!
Trong cùng một hoàn cảnh nhưng mỗi người đều có phản ứng khác nhau.
Hàn Phong và Tô Gia Đương cũng không có can đảm nói sự thật cho Tuệ Mẫn.
Thôi thì có những chuyện trên đời, tốt nhất là chôn sâu mãi mãi.
Trước đây đã không biết thì vĩnh viễn sau này cũng vậy.
Bây giờ, điều duy nhất mọi người có thể làm là cầu nguyện và hi vọng.
…
Hôm nay đã bước sang ngày thứ năm.
Tiền Kỳ Tham nhìn Thư Di ngày ngày tới lui ở bệnh viện, trong lòng cũng bứt rứt không thôi.
Đứng trên cương vị bác sĩ, anh thật sự không có hi vọng Bác Văn sẽ qua khỏi.
Các vết phỏng sâu đã xuất hiện tình trạng nhiễm khuẩn, cơ thể có dấu hiệu thiếu máu, suy giảm chức năng miễn dịch đề kháng.
Đây đều là những chỉ dấu tiên lượng xấu.
Những biện pháp tạm thời bây giờ chỉ là kéo dài sự đau đớn.
Nhưng Tiền Kỳ Tham lại không thể khuyên mọi người từ bỏ, như vậy thật sự quá tàn nhẫn rồi
_Thư Di!
_Viện trưởng Tiền.
_Cô có muốn vào thăm Bác Văn không?
_Tôi được sao?
_Ừ, hôm nay đã là ngày thứ năm rồi.
Chỉ cần mặc đồ bảo hộ đúng cách là được.
Tôi thấy cô ở ngoài này cũng vô ích, chi bằng cứ vào trong, trò chuyện một chút chắc sẽ tốt hơn.
Nhưng mà chỉ 10 phút thôi, có được không?
_Cảm ơn anh, viện trưởng.
Thư Di trong lòng mừng đến nghẹn lời.
Mấy ngày qua quả thực là cực hình.
Từ nhỏ tới lớn, Thư Di đã quen với chuyện làm gì cũng suôn sẻ, may mắn.
Đây là lần đầu tiên cô cảm giác mình hoàn toàn bất lực, nhìn anh như vậy mà bản thân lại vô dụng không thể giúp được gì.
Thư Di nhìn những mảng da trắng bạch sau phỏng lộ ra trên thân thể anh mà như cảm giác được sự châm chích đau rát
_Ông xã, anh đừng bỏ cuộc, nhất định không được bỏ cuộc.
_Anh nói em là quý nhân phù trợ của anh, em còn sống thì anh chắc chắn sẽ bình an đúng không?!
_Bác Văn, anh nghe được lời em nói không?!
_Anh nhất định phải sống! Nhất định phải sống!
_Đừng rời bỏ em…
****
Trong lúc đó, tại phòng tạm giam trụ sở cảnh sát Thượng Hải
Diệp Thanh được dẫn vào phòng thẩm vấn.
Bà cứ nghĩ sẽ giống mấy hôm trước là đụng mặt Lăng Vân hoặc mấy tay cảnh sát chuyên lấy khẩu cung, không ngờ lại nhìn thấy một gương mặt ngỡ lạ mà quen.
Phút giây ánh mắt hai người chạm nhau, một vùng trời kí ức vui buồn ào về như sóng dữ.
Diệp Thanh lặng lẽ ngồi xuống, khoảnh khắc mặt đối mặt này khiến tâm tư có chút ưu phiền
_Tôi cứ tưởng ông đã chết.
Tô Gia Đương nén hơi thở dài.
Đúng là Từ Hải Đông đã chết cách đây 30 năm.
Người ngồi đây bây giờ mang thân phận hoàn toàn khác
_Lúc đó, tôi bị người của cha mẹ bà truy sát gắt gao.
May mắn là được chị Triệu Đình ra tay cưu mang che giấu.
Lúc chị ấy mang đứa nhỏ tới, tôi không còn lựa chọn nào khác là phải trốn đi.
Chắc là bao nhiêu năm qua, bà đã rất hận.
Lời tự sự của Tô Gia Đương làm Diệp Thanh thấy lại những ngày quá khứ thăng trầm.
Lúc đó, Từ Hải Đông chỉ là một tay làm nghề cho vay lãi nặng, vốn đã chẳng lương thiện được mấy phần, còn dữ dằn hổ báo.
Trời xui đất khiến thế nào lại gặp được cô con gái duy nhất của nhà họ Diệp.
Vừa gặp đã yêu, Diệp Thanh lúc đó chỉ mới 20 tuổi, xinh đẹp như đóa hướng dương vừa hé trong nắng sớm khiến Từ Hải Đông mê mệt, đêm ngày tưởng nhớ.
Còn y tuy xuất thân và nhân phẩm đều không tốt nhưng đối với cô gái nhỏ lại vô cùng quan tâm chăm sóc, cộng thêm vẻ ngoài lãng tử phong tình khiến trái tim Diệp Thanh nhất thời bị đốn gục.
Tuổi đôi mươi còn nhiều vụng dại bỡ ngỡ, hai kẻ yêu nhau cứ bất chấp tất cả vì một chữ tình.
Nhưng rồi sự việc bị phát giác, cha mẹ bà là Diệp Kinh Vĩ và Đổng Chính Lệ ra sức khuyên ngăn.
Mềm mỏng không được thì dùng hạ sách giam lỏng ở nhà hòng chia cắt đôi trẻ, nhưng mọi biện pháp đều thất bại.
_Ông có hình không?
Tô Gia Đương vội lấy trong ví ra tấm hình cha con ông chụp chung vào kì nghỉ lễ năm ngoái.
Diệp Thanh hồi hộp đón lấy, ngắm nghía rồi thốt lên, trong lời nói hình như có cả niềm xúc động nho nhỏ
_Nó đẹp quá!
_Con bé cũng giống như bà năm xưa vậy.
_..!
Vài giây lặng lẽ qua đi, Diệp Thanh mím môi kiềm lại nụ cười hạnh phúc
_Con bé tên là gì?
_Tuệ Mẫn.
Tô Tuệ Mẫn.
Người đẹp, tên cũng đẹp.
Ông trời vẫn còn xót thương cho bà, cuối cùng hai người từng là quan trọng nhất trong cuộc đời bà vẫn còn sống.
Chuyện này thật giống như một phép màu.
Diệp Thanh cảm giác như từ trước tới giờ là số phận đã an bài một trò chơi gian lận, mà bà chính là kẻ thua cuộc.
Triệu Đình, tại sao cuối cùng vẫn là chị đã cứu con bé?! Tại sao đến giờ phút này, ngay cả lý do để hận chị cũng bị bác bỏ?!
_Diệp Thanh!
_..?!
_Tình hình của Bác Văn không hề ổn.
_Cậu ta vẫn chưa chết sao?
_..!
Tô Gia Đương thật không ngờ hận thù đã khiến Diệp Thanh thành ra con người lạnh lùng đến như vậy.
Vậy mà lúc nhìn thấy niềm xúc động trong ánh mắt của bà, ông vẫn còn nuôi hi vọng.
_Thư Di là con gái của Triệu Đình.
Chị ấy lại là người đã cứu mạng con gái bà.
Giờ bà hại Bác Văn ra nông nỗi này, thử hỏi có phải đã quá phận làm người không?
_Chuyện cũng đã xảy ra rồi, ông bảo tôi có thể làm gì.
Nếu có trách thì là trách Bác Văn quá xui xẻo khi cưới con bé đó làm vợ, cũng giống như năm xưa, Hạ Quân Tường cũng xui xẻo nên mới chịu chung số phận với vợ vậy.
_Bà có nghĩ đến chuyện Hàn Phong là anh trai của Bác Văn không? Nếu Tuệ Mẫn biết được sự thật thì làm sao nó có thể ở cạnh người mà nó yêu thương được nữa?
Diệp Thanh ngớ ra
_Tuệ Mẫn và Hàn Phong yêu nhau sao?
_Đúng vậy!
Hah! Trái đất này quả thật chật hẹp, quanh quẩn thế nào mà giờ đến cả con gái bà cũng sắp trở thành dâu nhà họ Lục
_Vậy thì cứ để xem Thư Di có thể may mắn đến mức nào.
Sống chết đều có số, cãi được trời mới là hay ho.
_..!
Tô Gia Đương không thể tiếp tục ngồi nói chuyện với Diệp Thanh nữa.
Cũng giống như Từ Hải Đông, Diệp Thanh của 30 năm trước đã chết, người ngồi đây bây giờ là một kẻ tâm thần bất định.
Ông thất vọng đứng dậy ra về, lúc chạm tay lên nắm cửa, Tô Gia Đương đột nhiên quay đầu lại
_Chuyện hỏa hoạn ở nhà bà năm đó, chắc cũng không phải vô tình chỉ là tai nạn phải không?
_..!
Im lặng!
Tô Gia Đương hiểu rồi, ông chỉ nhìn kĩ gương mặt đó một lần nữa rồi mở cửa bước ra.
Có những khoảnh khắc lạc mất nhau trong đời, muốn gặp lại chỉ còn là ảo tưởng.
****
Hôm nay là ngày thứ tám, tình hình của Bác Văn vẫn không có chút khả quan.
Lộ Khiết sau mấy ngày ở nhà, không chịu nổi lại chạy vào thăm con
_Bác Văn, con mau tỉnh lại đi.
Mọi người ở đây rất nhớ con.
Thư Di nó sắp không trụ nổi nữa rồi, ba mẹ không cách nào khuyên ngăn được.
Con có nghe không Bác Văn.
Con làm ơn cho mẹ một dấu hiệu đi con!
Lộ Khiết cầm lấy bàn tay của con trai, nước mắt ngắn dài tuôn ra không thể dừng được.
Cảm giác đau khổ này thật sự đã quá sức chịu đựng của bà.
…
Đột nhiên Lộ Khiết cảm nhận được nhịp động đậy
_Bác Văn?!
Lộ Khiết hốt hoảng ấn chuông báo.
Chưa đầy phút sau, Tiền Kỳ Tham và y tá đã chạy vào
_Bác gái, có chuyện gì?
_Kỳ Tham, lúc nãy hình như ngón tay của Bác Văn đã cử động.
_Được rồi, bây giờ bác ra ngoài chờ.
Chúng cháu sẽ kiểm tra cho cậu ấy ngay.
Lộ Khiết ở bên ngoài cứ hồi hộp tới lui.
Chuyện lúc nãy khiến bà bắt đầu nhen nhóm hi vọng.
Lục Kiến Quốc thì vẫn giữ vững sự điềm tĩnh, dù thâm tâm cũng đang rất mong chờ.
Khoảng mười phút sau, cửa mở ra
_Kỳ Tham, Bác Văn thế nào rồi?
_Bác trai, bác gái, xin hai người hãy bình tĩnh!
_..!
Kỳ Tham có cảm giác như mình đang phải thực hiện nhiệm vụ khó khăn nhất trong cuộc đời, lời muốn nói cứ vướng lại nơi đầu lưỡi
_Mọi người nên chuẩn bị tinh thần.
Cậu ấy không còn nhiều thời gian nữa đâu ạ!
…
_Kỳ Tham, vậy là sao, rõ ràng lúc nãy bác đã thấy Bác Văn cử động mà.
Như vậy không phải đã tỉnh sao?
_Cháu…thành thật xin lỗi!
Kỳ Tham khổ sở cúi đầu thừa nhận thất bại.
Đây là chuyện mà anh đã biết rõ, chỉ là nói thẳng ra như vầy, đối với người nhà bệnh nhân thật sự rất đau đớn.
_Không! Không thể như thế được!
Lộ Khiết bật khóc thảm thương gục đầu vào ngực chồng, Kiến Quốc cố nuốt ngược nước mắt vào trong.
Hi vọng vừa mới lóe lên đã vội tắt ngấm.
Ván cược lần này, ông đã thua rồi.
Ở góc tường gần đó, Thư Di ngồi dựa vào vách tường, nước mắt bắt đầu thi nhau rơi xuống.
Cô cuộn tròn nắm tay đưa lên môi cắn chặt, cố gắng không để phát ra tiếng, cả thân người cứ run lên và tâm hồn thì đang vỡ nát.
Ông xã, anh không thể bỏ em lại mà đi như vậy được!
Trái tim hình như có muôn ngàn vết đâm vào đau nhói, tiếng nấc nghẹn ngào bị giữ lại khiến lồng ngực muốn vỡ tung ra.
Từ hôm xảy ra tai nạn đến nay, đây là lần đầu tiên Thư Di khóc, mọi cố gắng kiềm nén mấy ngày qua tới hôm nay đã quá sức chịu đựng, như bong bóng căng phồng bị bể tung, phơi bày bản ngã yếu đuối vô vọng.
Thời gian chờ đợi càng lâu thì hi vọng càng ít dần.
Cô trước giờ không sợ trời, không sợ đất, nay phải đầu hàng trơ mắt nhìn anh đang trút dần sự sống.
Bác Văn, anh bảo em phải làm sao đây?!
…
Ngày thứ mười, đến hôm nay thì mọi người không ai còn hơi sức để khóc lóc nữa.
Tố Cẩm hay tin đã gấp rút bay về, lại chỉ có thể chứng kiến không khí ở biệt thự Eden ảm đạm buồn bã khác thường.
Lộ Khiết không dám tới bệnh viện, sợ nhìn thấy con trai lại không kiềm được đau lòng.
Người chưa chết mà cứ khóc lóc bi thương thì thật chẳng ra làm sao.
Hàn Phong cũng không còn tâm trạng để làm việc, mọi chuyện cứ giao phó lại cho cấp dưới.
Tuệ Mẫn từ hôm biết chuyện của Bác Văn cũng vô cùng lo lắng, chỉ là không ngờ, mọi chuyện cứ ngày càng trở nên tồi tệ.
Ai nấy đều đang trong tâm thế chờ đợi, nhưng không phải chờ đợi điều tốt đẹp, mà là chờ đợi thời khắc trút hơi thở cuối cùng của người thân.
Thời gian ơi, nếu có thể, xin hãy dừng lại.
Hôm nay Thư Di vẫn ở bệnh viện.
Từ lúc vào đây, không ai nhìn thấy cô khóc, nhưng đến hôm nay thì cơ thể đã lộ rõ ốm o gầy mòn, sắc mặt xanh sạm vì thiếu ngủ, cứ vật vờ như người không hồn phách.
Kiến Quốc càng nhìn càng xót, ông không dám lơ là để cô một mình.
Kỳ Tham đã hết lời khuyên ngăn nhưng cũng đành chịu thua trước sự lì lợm của cô
_Làm ơn để tôi được ở gần anh ấy.
Chẳng phải thời gian không còn nhiều sao, tôi muốn ở bên anh ấy đến giờ phút cuối cùng.
Thư Di đưa tay sát gần như muốn sờ vào phần da thịt đang dần hoại tử do nhiễm trùng của Bác Văn.
_Ông xã, anh đau lắm phải không?! Hãy cố gắng lên, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.
Phải! Sự giày vò đau đớn này sắp kết thúc rồi.
Đột nhiên tiếng điện tâm đồ kêu vang kéo dài, nhịp thẳng một đường.
Thư Di kinh hãi bấm chuông báo.
Kỳ Tham và y tá tức tốc chạy vào.
Thư Di nhìn cửa phòng khép lại, cảm giác như trái tim của mình cũng chính thức ngừng đập.
Một hồi sau, Kỳ Tham bước ra ngoài, lắc đầu thất vọng.
Không ai bảo ai, nhưng tất cả đã có câu trả lời.
Kiến Quốc run rẩy bấm số điện thoại gọi đi.
Thư Di đẩy cửa ào vào trong vừa lúc y tá chuẩn bị phủ vải liệm
_Đừng!
Trông thấy cô, mọi người ái ngại nhìn nhau rút lui.
Thư Di ngây người ngắm nhìn người thương.
Một cơn đau đớn xé lòng trào dâng ứ nghẹn nơi lồng ngực, dường như có thứ gì đó vừa thoát ra khỏi thể xác
_Ông xã!
Nước mắt rơi xuống gò má xanh xao.
Giờ phút này, chẳng còn lời gì để nói nữa rồi.
Thư Di gượng cười cúi xuống hôn nhẹ lên môi của Bác Văn.
_Ông xã, em xin lỗi.
Nhưng mà bây giờ thì anh sẽ không còn đau đớn nữa rồi!
Cả căn phòng lập tức xoay vòng đảo lộn, Thư Di ngã xuống đất, trong một chút ý thức cuối cùng còn sót lại chỉ kịp nghe những tiếng kêu la thất thanh.
_Thư Di! Thư Di!
_Ông xã! Đợi em với!
_Thư Di! Em mau quay lại đi.
_Ông xã, anh định đi đâu?
_Anh không thể đưa em đi cùng được, Thư Di.
Em phải ở lại đây!
_Không!
_Thư Di! Thư Di!
Đây là đâu?! Tại sao lại trắng xóa thế này?! Có ai không?! Làm ơn lên tiếng đi!
_Thư Di! Đây chỉ là mơ thôi!
Phải rồi, đây chỉ là mơ thôi.
Một giấc mơ dài, tỉnh lại sẽ không còn sợ hãi nữa.
Chỉ cần tỉnh lại thì Bác Văn nhất định vẫn còn sống! Nhất định là như vậy!.