Tiểu Yêu Tinh Em Bẫy Được Tôi Rồi!

Chương 3: Người Không Biết Tên


Đọc truyện Tiểu Yêu Tinh Em Bẫy Được Tôi Rồi! – Chương 3: Người Không Biết Tên


Bác Văn tiếp tục lái xe thẳng đến quán bar 126.

Tâm trạng lúc này của hắn khá tệ, hắn nghĩ cần có chút cồn để ổn định lại tinh thần.

Nghe qua đúng là ngược đời.
Giờ này đã sang ngày mới, đường phố vắng vẻ, Bác Văn nổi hứng dậm mạnh chân ga, chiếc Porsche 918 Spyder lúc này thể hiện đúng chất xe thể thao, lao đi vun vút.

Bất ngờ phía trước xuất hiện một cô gái đứng chắn ngay làn đường của hắn.

Khoảng cách đã quá gần, Bác Văn giật mình đánh lái sang làn bên cạnh, cô gái kia hoảng loạn ngồi thụp xuống ôm đầu, chiếc xe thắng gấp tạo ra ma sát cực mạnh, xoay vòng trên đường.

Bác Văn hoàn hồn, vội mở cửa xe bước xuống, ngày hôm nay của hắn đúng là quá xúi quẩy rồi
_Này cô em, cô chán sống rồi hả ?
Cô gái nghe giọng hắn tức giận, mới thả tay xuống nhìn, không nhịn được mà thốt lên
_Đẹp quá, đúng là hơn người !
Cô nàng tròn mắt ngây ngốc nhìn hắn đầy ngưỡng mộ.

Bác Văn lúc này thật sự muốn giết người.

Đêm khuya thanh vắng, ở đâu lại ra một con nhỏ điên khùng này vậy.

Đang định bỏ đi, thì bàn tay bị nắm kéo lại
_Anh đẹp trai ơi, làm ơn cho tôi đi nhờ xe với
_Cô muốn đi đâu ?
_Bar 126

_Vậy lên xe đi
Bác Văn đi lại gần, kéo tay muốn đỡ cô ta đứng lên, nhưng cô nàng lại nhăn nhó, xuýt xoa, cứ dựa vào người hắn, ý là không đi nổi
_Ui da, chân của tôi, đau quá
Bác Văn bực mình, giờ phút này hắn không còn đủ kiên nhẫn để nghĩ nữa, vòng tay ra sau, trực tiếp bế cô ta lên.
_Anh làm gì vậy ?
_Thì cô đi không nổi còn gì.

Hay là muốn ngồi đây ăn vạ tới sáng ?
Thấy cô ta không nói nữa, hắn bế cô nhét vào xe, còn cẩn thận cài dây an toàn, khoảng cách quá thân mật, Bác Văn ngửi được một mùi thơm thoang thoảng, khi có khi không trên người cô gái.

Hắn vòng qua ghế lái, chiếc Porsche tiếp tục lao về phía trước.
Lúc ngồi trên xe, hắn mới để ý kĩ hơn người ngồi bên cạnh.

Gương mặt trang điểm nhẹ, ưa nhìn, rất thiện cảm.

Tóc nhuộm obmre màu sáng bắt mắt, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy là dịu dàng.

Dáng người mảnh mai, mặc chiếc đầm ngắn hai dây xẻ sâu màu đen nhung, nhưng không hề phô, lại nổi bật nước da trắng hồng.

Trong không gian nhỏ hẹp, mùi thơm trên người cô ta cứ quấn quít, lại khiến hắn thấy dễ chịu kì lạ.
Bar 126 vốn không tầm thường.

Khách vào đây bắt buộc phải có thẻ hội viên.

Những người đến đây đa phần là giới tinh anh của thành phố và những vùng phụ cận.

Họ tụ họp ở đây để giải trí, thưởng thức đồ ăn thức uống, bàn chuyện làm ăn, tuyệt đối không có lộn xộn gây rối.
_Anh đẹp trai, anh có thể mời tôi một ly được không ?
Từ lúc vào quán bar, cô nàng cứ mặt dày bám riết lấy Bác Văn, giờ lại còn giở giọng mè nheo.

Hắn ngồi ở quầy rượu, khó chịu ra mặt, nhìn cô gái bên cạnh cứ tự nhiên khoác tay mình, còn thoải mái áp sát vào người hắn, ra vẻ nũng nịu như là tình nhân
_Tôi cho cô đi nhờ tới đây rồi, sao bây giờ vẫn bám theo tôi làm gì ?
_Có một ly nước thôi mà anh cũng tính toán với tôi sao, anh đẹp trai.
_Nè cô, tôi tên là Bác Văn, đừng có gọi là anh đẹp trai nữa.

Cô không thấy ngại à ?
Bị mắng, cô nàng liền xị mặt xuống, mắt long lanh đỏ hoe muốn khóc.

Anh chàng bartender đứng gần đó tủm tỉm cười, nhìn cặp đôi này thật dễ thương quá.

Bác Văn nghĩ mình có hơi thô lỗ, chắc do áp lực từ chuyện của Gia Hân, hắn quay sang nói với bartender
_Cho tôi 1 Dry Martini và 1 Basil Berry Margarita cho quý cô khóc nhè này
Anh chàng mỉm cười gật đầu, bắt đầu thao tác pha chế.

Cô ta nghe xong cũng đã chịu buông tay hắn ra, giờ lại chuyển tầm nhìn vào người bartender trước mặt, chăm chú quan sát những động tác biểu diễn điêu luyện, ánh nhìn lộ rõ thích thú.

Giờ này quán bar rất đông người, nhộn nhịp vui tươi, ánh đèn màu lung linh huyền ảo, mùi khói thuốc lởn vởn trong không khí, những cô nàng phục vụ nóng bỏng nhanh nhẹn tới lui, tiếng nói cười rộn rã, nhưng tại sao Bác Văn lại thấy lòng mình trống trải vô cùng.
Hắn quay sang nhìn cô gái bên cạnh.

Hắn không hiểu cô làm sao lại xuất hiện giữa đường lúc đêm khuya, còn cố tình đi theo hắn, tên cô là gì.

Hắn vốn không muốn hỏi, không muốn quan tâm.

Hắn sợ lại có một Gia Hân thứ hai.
Nhưng mà lúc này, nhìn cô ta uống rượu, bờ môi ấy sao mà gợi cảm như vậy.

Mái tóc xoăn dài đã được buộc lại ở phía sau, thả hờ hững, để lộ đôi vai gầy, xương quai xanh ẩn hiện.

Cả người cứ toát ra vẻ yếu đuối, mong manh, làm hắn khó chịu, cảm giác như muốn được che chở.

Bất giác, cô quay sang nhìn hắn, nở nụ cười e thẹn.
Trong mắt hắn liền hiện lên một vùng tăm tối, hắn nốc cạn ly của mình, trả tiền rồi túm cổ tay cô kéo đi gấp.

Bị bất ngờ, cô nàng hốt hoảng
_Bác Văn, anh đi đâu vậy ?
Bác Văn không trả lời, cứ thế lôi cô ra khỏi quán bar, đi thẳng vào một con hẻm cụt gần đó.

Quan sát thấy không có ai, hắn đẩy cô dựa vào vách tường, giam cô trong lòng, cúi xuống.
_Bác Văn, không được…ưm…
Cô chưa nói hết câu đã bị bờ môi hắn ngậm lấy, cuồng dã mà hôn.

Cánh môi của cô vừa mềm vừa ngọt, hắn không dừng lại được, cứ muốn cắn mút mãi thôi.

Lưỡi của hắn đẩy vào miệng cô, dây dưa không muốn rời.

Cô ưỡn người, vòng tay lên cổ hắn, đáp trả nhiệt tình, hơi thở gấp gáp
_Ưm…Văn…
_Tiểu hồ ly, là em cố tình đúng không ?

Bác Văn siết chặt lấy thân thể mềm mại, mát rượi trong lòng, bàn tay đặt lên ngực cô nhào nặn, vân vê đầu nhũ.

Hắn vùi mặt vào cổ của cô, nhấm nháp vành tai nhỏ, hít hà mùi thơm trên da thịt trắng mịn, tay không ngừng sờ soạng khắp hình dáng nuột nà.

Giờ phút này Bác Văn không còn kiểm soát nổi cảm xúc của mình nữa, bên dưới của hắn đã trỗi dậy, cạ sát vào bụng cô, khao khát chiếm hữu dâng cao.
Cô ta nhắm mắt, tận hưởng sự dày vò của khoái lạc, gương mặt càng trở nên mê hoặc.

Bác Văn chỉ hận không thể lột sạch người cô.
_Á, Văn…!đau em…
Bàn tay hư hỏng của hắn đã luồn vào trong váy của cô, những đầu ngón tay chạm vào vùng nữ tính nhạy cảm, lòng bàn tay áp chặt, day nhẹ.

Cảm nhận được dịch nhờn thấm qua lớp vải quần lót, Bác Văn thổi nhẹ vào tai cô
_Tiểu hồ ly, em muốn anh rồi
Cô nàng rên khe khẽ, đưa tay luồn vào tóc của hắn, kéo sát lại gần, cái lưỡi nhỏ liếm nhẹ lên vành tai, thỏ thẻ dụ dỗ
_Bác Văn, anh..
_Hửm ?
_Ngủ đi…!
Lời vừa dứt, Bác Văn liền xụi lơ, ngã dựa hẳn vào người cô ta.

Hình thể cao lớn và sức nặng của hắn làm cô ta rất chật vật mới có thể xoay người hắn lại, để hắn ngồi dựa vào vách tường, đầu gục xuống, chân tay buông thõng, hoàn toàn không còn biết gì nữa.
Lúc này cô nàng mới thở phào mà buộc lại tóc, chỉnh lại chiếc váy cho ngay ngắn, cô ta mở túi xách, lấy điện thoại ra gọi đi
_Đến bar 126 đón tôi.
Tắt máy, cô ta quay lại nhìn Bác Văn đang ngồi gục dưới đất, liền ngồi xuống, xoa xoa đầu của hắn, miệng cười đầy ẩn ý
_Lục Bác Văn, xem ra mạng của anh còn lớn lắm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.