Đọc truyện Tiểu Yêu Tinh, Đừng Gây Chuyện – Chương 6: Quà gặp mặt
1.
Vừa bước vào đã cảm thấy không khí công ti hôm nay có gì không đúng, anh hơi nhíu mày nhìn lướt qua đại sảnh một lượt. Aizzz… hiểu rồi. Cô gái phiền phức này thật sự là mầm mống gây hoạ mà.
– Giám đốc! – Có mấy người nhìn thấy anh cúi đầu chào hỏi, lại bị anh quắc mắt mắng là nhiều lời, mặt mày uỷ khuất cúi đầu đi bỏ đi.
– Giám đốc, cô gái kia đột nhiên đi vào công ti chúng ta mà không nói rõ ràng lí do, có cần mời cô ấy ra ngoài không ạ? – Nhân viên an ninh nhỏ giọng hỏi.
– Mặc kệ cô ấy. – Anh quay mặt làm ngơ, rất nghe lời coi như không biết cô, ung dung bước vào thang máy.
…
Bên này, hai con người vẫn đang nói chuyện đến quên cả trời đất, chẳng thèm để ý đến mọi chuyện xung quanh.
– Em gái Khả Di à, người đó không phải người bình thường đâu. – Tố Tố khuyên nhủ. ‘Cho nên em đừng đi gây chuyện với người ta mà chuốc hoạ vào thân.’
– #># – Cô biết mà cô biết mà, kẻ không thích phụ nữ cũng chẳng yêu đàn ông kia, làm sao có thể là người bình thường được? – Chị Tố Tố, cái em muốn biết là con người anh ta thế nào, tính cách, sở thích, thói quen này nọ í.
– Người đó… ừm… máu lạnh, người lạnh, mặt lạnh, nói chung là cái gì cũng lạnh, còn vô cùng đáng sợ nữa. – Tố Tố hiện tại chỉ nghĩ đến vẻ mặt Huyền Chi sau khi bị sếp mắng là lại thấy rùng mình.
– À… – Cô gật gù vẻ hiểu biết. Tuy không biết mấy cái lạnh kia là thế nào, nhưng cô cũng không ít lần được ‘thưởng thức’ cơn giận ngút trời của anh rồi.
– Vậy thường ngày quan hệ của anh ta với mọi người chắc là không tốt lắm nhỉ? – Trong lòng bỗng nổi lên một tia thương xót, nhưng ngay lập tức bị bộ dạng giận dữ của anh hôm qua đá bay. Cô nghiến răng, đáng đời, đáng đời lắm.
– Chính xác là không ai dám đến gần người đó nếu như không phải là bất đắc dĩ. – Tố Tố không khỏi nghĩ đến lúc mình mới vào công ti, vì quá vui mừng nên đã nhảy bổ vào phòng Giám đốc tuôn một tràng hứa hẹn này nọ tràn đầy nhiệt huyết, cuối cùng bị hai câu của anh làm cho đông cứng. Anh nói: ‘Những người nói nhiều thì rất vô dụng. Đinh Tố Tố, cô rất có tiềm năng trở thành minh chứng cho câu nói này.’
– Anh ta có bạn gái chưa ạ? – Cô hấp háy mắt, thầm nghĩ nếu như anh dám lừa cô, cô sẽ lao đến đập bẹp anh như đập một con gián.
– A ha… nói đến chuyện này. – Tố Tố đột nhiên hưng phấn khác thường, nhoài người ghé sát tai cô thì thầm. – Chị nghi ngờ người đó đang theo đuổi thư kí Huyền Chi.
– A? – Cô biểu tình mù mịt. Thư kí Huyền Chi? Không phải là chị Huyền Chi ư? Nhưng mà hôm qua hai người đó không phải liên tục chối bỏ ư? Thế là thế nào?
– Em nghĩ mà xem, nếu như không để ý thì tại sao ngày nào cũng mặt nặng mày nhẹ với bất cứ ai đến gần chị ấy chứ?
– … – ‘Chị gái à, không phải chị vừa nói anh ta lúc nào cũng vác khuôn mặt lanh te như con robot đó à?’
– Còn nữa, hôm trước chị… bla bla bla…
– Ồ ồ… – Cô chăm chú lắng nghe, ánh mắt nhìn người đối diện ngày càng lấp lánh. ‘Chị gái đáng yêu à, em thật sự quá khâm phục khả năng quan sát cùng trí tưởng tượng phong phú của chị nha!’
– Đinh Tố Tố! – Đột nhiên một giọng nói oang oang cùng hơi thở gấp gáp vang lên làm cả hai người đều giật mình. Đi vào là một người phụ nữ khoác trên mình bộ đồ công sở chỉn chu, trên mặt ghi rõ hai chứ ‘nghiêm khắc’ đang ôm một hộp to đùng đi vào, mệt đến thở không ra hơi. – Còn nhìn cái gì? Mau tới giúp tôi một tay.
– A, trưởng phòng, tới đây tới đây. – Tố Tố ba chân bốn cẳng chạy tới, nhận lấy cái hộp khệ nệ vác vào.
– Cô mang cái này vào trước, tôi đi bê nốt một thùng nữa. – Lời chưa dứt người đã quay đầu đi mất.
– Dạ. – Tố Tố ngoan ngoãn gật đầu, nặng nề đặt cái thùng phịch một cái xuống bên chân cô.
– Chị Tố Tố, đây là cái gì? – Cô tò mò hỏi.
– Là pháo bông đó. – Tố Tố chợt nhớ ra cốc cà phê yêu dấu của mình, xoay người tìm kiếm.
– Pháo bông? – Hai mắt loé sáng rạng ngời, cô lập tức ngồi xổm xuống hì hục xem xét. – Chị Tố Tố, em chơi một chút được không?
– Ừ được được. – Tố Tố nghĩ cô nói muốn đi xung quanh dạo chơi nên gật đầu ngay, tiếp tục công cuộc truy lùng cà phê của mình.
– Chị đúng là người tốt! – Cô cười tí tởn, lôi một cây pháo bông ra ngắm nghía, sau đó quyết định…
– KHÔNG ĐƯỢC! – Tiếng kêu như giết heo của vị trưởng phòng ban nãy vang lên làm mọi người đều giật bắn cả mình.
Bàn tay cầm que diêm của cô run lên.
Xoẹttt…
Que diêm ngoạn mục rơi trúng đầu pháo bông, tiếng lách tách vui tai vang lên, đồng thời những tia sáng li ti rực rỡ sắc màu thi nhau bắn ra, làm sáng rực cả một góc đại sảnh rộng lớn.
Có điều…
Que diêm kia dường như không muốn chết sớm như vậy, vèo một cái liền rơi xuống chồng giấy tờ trên quầy lễ tân. Người ta thường nói, điều gì đến sẽ đến, có muốn trì hoãn cũng không được. Quả nhiên…
Bùngggg…
Không đợi cô kịp phản ứng, ngọn lửa nhỏ bé được que diêm ấp ủ vừa rồi đã lan ra cả quầy lễ tân. Khói bốc nghi ngút, trong không khí toàn một mùi khét lẹt.
– Cháy! Cháy rồi!!!
– Chạy mau! Cháy!!!!!!!
– Dập lửa mau! Dập lửa mau!
– Có hoả hoạn!! Cứu hoả!!
– …
– …
Cả công ti vốn đang nghiêm túc làm việc chỉ sau vài phút lên loạn cào cào cả lên, nhân viên tầng này chạy đến tầng kia, phòng này chui sang phòng nọ, tiếng kêu la hò hét vang cả một vùng trời.
– Giám đốc, không ổn rồi. – Huyền Chi vừa nhận được tin vội vội vàng vàng lao vào phòng, quên cả gõ cửa.
– Có chuyện gì? – Anh nhíu mày. Hấp tấp cái gì, cũng không phải chưa từng qua đào tạo bài bản, thật không ra thể thống gì cả.
– Đại… đại sảnh xảy ra hoả hoạn.
– Cái gì????? – Anh đứng bật dậy, sắc mặt vô cùng khó coi.
– A, Giám… Giám đốc, nhân viên an ninh đang ra sức chữa cháy, cũng… cũng sắp… sắp… a a a… Giám đốc, anh đi đâu vậy? Giám đốc!!!! – Huyền Chi cuống cuồng đuổi theo. Đại sảnh hiện tại không phải rất nguy hiểm, nhưng cũng không phải nơi để Giám đốc cao quý lao đến hít khói á.
…
Đáng ra đám cháy cũng không có gì nghiêm trọng cả, nhưng bởi vì quầy lễ tân có quá nhiều giấy tờ gì đó mà ngay đến nhân viên lễ tân cũng không biết, cộng thêm cả hai thùng pháo bông vị trưởng phòng kia vừa bê vào nên tình hình có vẻ không được đơn giản như tưởng tượng.
Mọi người ai nấy đều sợ xanh cả mặt, lại thêm sự xuất hiện của Giám đốc với khuôn mặt như Ma vương đòi mạng kia khiến tất cả đều run lẩy bẩy, chỉ hận không thể làm đà điểu ngay tức khắc.
Trong đó có một người tâm trạng đã không thể dùng chữ ‘sợ’ bình thường để hình dung nữa, vừa thấy bóng anh đã ngồi thụp xuống, toàn thân cuộn tròn lại như cục đất lăn vào trong gầm bàn.
…
Ánh mắt anh quét một lượt khắp đại sảnh, sắc mặt ngày càng sa sẩm, lại nhìn thêm một lượt, rốt cuộc nhịn không được gầm lên như thú dữ, nhưng nếu cẩn thận nghe kĩ thì sẽ thấy có chút run rẩy.
– CHU KHẢ DI, EM LĂN RA ĐÂY CHO ANH!
– #># – Nghe tên mình bị gọi, cô hoảng loạn tay chân luống cuống, chỉ nghe cộc một tiếng, đầu đã xuất hiện thêm một cục u tròn trịa, đau đến hoa mắt chóng mặt, sao bay đầy trời.
– CHU KHẢ DI!!! ANH LỆNH CHO EM XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT ANH NGAY LẬP TỨC. EM CÒN KHÔNG RA, SAU NÀY MỘT XU ANH CŨNG KHÔNG CHO EM. – Anh nắm chặt hai tay, không ngừng gào thét, thanh âm ngày càng run rẩy. Cô gái phiền phức này không phải bình thường rất yêu tiền ư? Chỉ cần anh nhắc đến tiền, cho dù là đang ở xó xỉnh nào cô đều lập tức lao đến như hổ rình mồi cơ mà? Tại sao hiện tại lại không thấy tăm hơi đâu??? Không lẽ… không lẽ… không thể nào, không thể nào. – CHU KHẢ DI, EM CÓ NGHE THẤY KHÔNG HẢ??? RA ĐÂY! EM RA ĐÂY NGAY!
– A a a… – Cô vừa xoa cục u vừa lọc cọc bò ra. Cái người này cũng quá thừa hơi đi, gọi nhiều như vậy làm cái gì nha? Lại còn dám lôi tiền ra đe doạ cô?? Hừ hừ hừ… động đến người có thể tha, xúc phạm tiền không thể nhịn. Đã như vậy, cô liền… – Anh Hạo Trạch!! – … không chần chừ nhào vào lòng anh bày ra bộ dáng đáng thương nhất, oà một tiếng liền khóc lớn.
– Khả Di! – Dây thần kinh căng ra nãy giờ cuối cùng cũng có thể thả lỏng, anh cẩn thận ôm cô vào lòng luống cuống dỗ dành. – Đừng khóc! Đừng khóc!! Không sao rồi. Đừng khóc!
– Em… xin lỗi. Em không phải cố ý đâu… em chỉ là LỠ TAY mà thôi… Anh Hạo Trạch… em xin lỗi… – Cô ngẩng khuôn mặt tèm lem nhìn anh, ra sức giải thích.
– Không sao. Không bị thương là tốt rồi. – Anh lấy khăn tay giúp cô lau những vết bẩn trên mặt, mỉm cười nói.
– Thật sự… không sao? – Cô lập tức ngừng khóc, hai mắt lấp lánh.
– Ừ
– Vậy… anh sẽ không trách em có đúng không? – Cô cẩn thận hỏi.
– Ừ
– Không cần bồi thường chứ?
– Ừ
– Còn có… em vẫn có thể tiêu tiền của anh phải không?
– >.- Tại sao anh không trả lời? – Cô nắm chặt tay anh, đôi mắt rưng. ‘Tiền ơi, đừng đi!’
– Khả Di… – Anh muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã thấy cô lần nữa nhào vào lòng mình khóc hu hu như trẻ nhỏ. Anh rốt cuộc bị đả bại. – Được rồi, đừng khóc, anh đưa cho em thêm một cái thẻ tín dụng nữa là được.
– Oaaaa!!!!!!!!!!!!!! – Nghe đến đây, tiếng khóc liền im bặt, con mèo nhỏ đáng thương chốc lát đã lau khô nước mắt, nhảy cẫng lên cười tươi như hoa. – Em biết mà, anh Hạo Trạch là tốt nhất!
– @.@ – ‘Khả Di này, em thực ra là kẻ lừa đảo trá hình có đúng không?’
—————————————
2.
?o?
Đây là vẻ mặt của tất cả những người có mặt tại hiện trường.
Tại sao ư? Người kia là Giám đốc đó.
Thì sao ư? Giám đốc đang ôm ấp dỗ dành một cô gái đó.
Có vấn đề gì ư? Giám đốc nổi danh là robot biết ăn đó.
A a a a… dù sao cũng đừng hỏi nữa, mau lấy điện thoại máy ảnh máy quay phim các kiểu ra đi, nếu không sau này nhất định sẽ hối hận đến chết.
– Này! – Cô bỗng nhiên quay người, tiến lên vài bước.
– =_+ – Xong đời. Mọi người không hẹn mà cùng đem tất cả dụng cụ hành nghề giấu sau lưng, bày ra bộ mặt tươi cười rạng rỡ, chỉ thiếu mỗi cái đuôi vẫy tít mù phía sau.
– Tôi không có ý ngăn cản các vị đâu. Đừng lo! Đừng lo!! – Cô cười như bồ tát sống, ngay sau đó hai tay liền chìa ra, không chút khách khí nói. – Chụp cũng chụp rồi, quay cũng đã quay được, các vị không phải nên trả chút chi phí hay sao?
– ~W~ – Nụ cười trên gương mặt bỗng cứng đờ, biểu tình ai nấy đều trở nên vặn vẹo đến thê thảm, một giây sau toàn bộ ánh mắt nhất loạt nhìn sang anh trăn trối. ‘Giám đốc à, anh làm cái gì mà để bạn gái thiếu thốn đến như vậy chứ?’
– O.O – Anh cũng trừng trừng nhìn lại. ‘Đừng có nhìn tôi, tôi đã đưa cho cô ấy ba cái thẻ tín dụng rồi, các người còn muốn thế nào nữa?’
– Nào, nào, nào, nhanh lên một chút, chụp ảnh 50 nghìn, quay phim 100 nghìn. Nhanh nào! Nhanh nào!! – Cô hớn hở ra mặt, lôi chiếc mũ lưỡi chai trong túi ra chạy khắp nơi thu tiền.
– !!.!! – Mới đầu mọi người định rủ nhau chạy trốn, nhưng bắt gặp ánh mắt sắc như dao của Giám đốc nhà mình lại chỉ biết cúi đầu cắn răng xì tiền ra. ‘Tôi nói này Giám đốc, công ti có phải sắp phá sản hay không?’
Vậy là chỉ sau một phút, toàn bộ Creative từ trên xuống dưới đều biết vị Giám đốc đáng sợ nhất hành tinh của bọn họ đã có bạn gái, hơn nữa còn là một cô bạn gái ham tiền đến chết đi sống lại. Tất cả đều cùng một phản ứng… ‘Haizzzzz… Giám đốc thật đáng thương!!’
…
Cùng lúc đó,
Trong văn phòng, vị Giám đốc đáng thương của chúng ta đang hết sức đau đầu về vấn đề chăm sóc đứa con gái mới nhận nuôi của mình.
Tay cầm chiếc lược nhỏ vụng về chải mái tóc óng ánh vàng của cô, anh không khỏi thở ngắn than dài. ‘Nuôi con gái thật không dễ dàng a!!!!!!’
Chải… chải… chải… chải mượt rồi thì làm sao? À, hình như vừa rồi cô nói là buộc túm đuôi ngựa thì phải. Nhưng mà, phải buộc như thế nào? Hơn nữa, đuôi ngựac với đuôi gà không giống nhau à?
– Khả Di!
– … 150… 200…
– Phải buộc như thế nào?
– 400… 450…
– @@ – Anh nghệt mặt nhìn cô chăm chú đến tiền, hoàn toàn không đem lời nói của anh đặt vào trong tai. Cô gái này không những là mầm mống tai hoạ, tính cách còn hết sức vặn vẹo. Haizzzz… tại sao anh lại nhận nuôi một đứa con gái như vậy chứ?
…
– Oaaaaaaa…… – Đếm xong, cô cẩn thận vuốt ve tập tiền vài cái mới hài lòng nhét vào trong ví, tâm trạng phấp phới như nở hoa.
– Chỉ là vài đồng tiền lẻ, em vui như vậy làm gì? – Anh nhíu mày.
– Tiền lẻ thì không phải là tiền sao? – Cô thoăn thoắt buộc tóc lại, trừng mắt. – Anh đúng là không biết trân trọng tiền bạc gì cả.
– Trước đây em sống thiếu thốn lắm à? – Anh đột nhiên hỏi, ánh mắt hiện lên vài tia kì dị.
– Thiếu thốn? – Cô nghĩ nghĩ một chút. – Ưm… cũng có thể oci là thế đi. Ví em thường xuyên trống rỗng, đi đường không thể tuỳ ý ăn thứ mình thích, vào cửa hàng không được tự tay mua đồ mình muốn, thậm chí quà sinh nhật bố mẹ em cũng không thể mua…
– Khả Di, em phải chịu khổ rồi. – Anh đau lòng không thôi.
– Đúng vậy đúng vậy, em rất khổ, rất rất khổ á. – Cô rất không biết xấu hổ mà gật gù liên hồi. – Cho nên, anh Hạo Trạch đẹp trai à, sau này anh phải đối xử với em tốt một chút.
– Em yên tâm, anh sẽ không ngược đãi em. – Nói rồi anh liền nhấn nút gọi thư ký.
Cốc… cốc… cốccc…
Gần như ngay lập tức, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng mà dứt khoát.
– Vào đi!
Cạchhhh…
– Giám đốc, anh gọi tôi?
– Giúp tôi chuyển thêm tiền vào tài khoản YYYY
– Vâng
– O.o – Cô ngơ ngác. YYYY? Tại sao nghe quen như vậy? Ách… đợi một chút… đây không phải là… – Anh làm sao mà biết số tài khoản của em?
– Nghe em nói mơ. – Anh liếc cô một cái, bình thản trả lời.
– #.#
…
Sauk hi giải thích tai nạn vừa rồi xong, cô liền rảnh rỗi sinh nông nổi, bắt đầu chạy loăng quăng khám xét văn phòng của anh.
Bàn uống nước… sờ một tí…
Giá sách… xem một chút…
Bình hoa… mó một tẹo…
Thậm chí đến cái thảm chùi chân cô cũng không tha.
Xem chán rồi lại lôi máy tính ra ngồi tính toán giá trị thực tế. Tính xong một thứ cô liền xuýt xoa không ngừng, hai mắt sáng hơn một chút.
Cứ như vậy cho đến khi Giám đốc đại nhân của chúng ta rốt cuộc không nhịn nổi nữa phải lên tiếng.
– Khả Di! Em có thể làm việc gì đó bình thường một chút được không? – Anh day day hai bên thái dương.
– Anh mệt rồi? – Cô quẳng máy tính, lon ton chạy lại, đôi tay nhỏ bé thành thục xoa bóp giúp anh thư giãn. – Anh Hạo Trạch, có thoải mái không?
– Ừm… thoải mái. – Anh mỉm cười, thả lỏng toàn thân hưởng thụ sự phục vụ của cô. Được rồi, chí ít cô gái này cũng không phải hoàn toàn vô dụng. Tay nghề mát xa rất được. – À phải rồi, tối nay anh họ em hẹn chúng ta đi ăn.
– Anh ấy mời? – Cô sáng mắt. Phải biết ông anh họ này của cô không phải người dễ dàng xì tiền ra đâu nhá.
– Ừ
– Em nhất định phải ăn cho anh ấy sạt nghiệp luôn. Không được, trưa nay em phải nhịn mới được. Như vậy mới có thể…
– Là ai nói không ăn đúng bữa sẽ chết sớm? – Anh hé mắt nhìn cô, nhắc nhở. – Hơn nữa, cho dù em không nhịn bữa trưa, với sức ăn ‘bình thường’ của em cũng đủ khiến cậu ta một tháng nằm nhà húp mì tôm rồi.
– Cũng đúng. – Cô chép miệng gật gù. – Vậy trưa nay chúng ta cùng đi ăn được không? Đương nhiên anh mời.
– Em cũng không nghĩ xem, anh mời với em mời có gì khác nhau? – Anh khinh thường liếc cô một cái. Tiền đều là của anh, cô còn không biết xấu hổ phân chia anh trả với cô trả?
– Ha ha… đúng đúng đúng… – Cô gật gù, tươi cười nịnh nọt đấm bóp cho anh. Cây vàng của cô a, không có anh cô biết sống thế nào đây?
…
—————————————
3.
Đến nơi, cô vừa định bước xuống xe thì bị anh chặn lại.
– Đợi anh gửi xe rồi chúng ta cùng vào. – Thả cô ra một giây thôi đảm bảo sẽ có chuyện không hay xảy ra. Vì an toàn của người dân, vì hoà bình của đất nước, anh đành hi sinh bản thân mình trông nom cô vậy.
– Không cần không cần, em vào trước được rồi. – Cô lắc đầu nguầy nguậy. – À lát nữa anh cứ giả bộ như không quen biết em nhé!
– Em muốn làm gì? – Anh bỗng ngửi thấy mùi nguy hiểm, nheo mắt nhìn cô chằm chằm.
– Anh yên tâm, em sẽ không phóng hoả nữa đâu. – Cô cười vô cùng ghê rợn. – Anh phải nhớ coi em như người xa lạ đấy.
– Được rồi. – Thở dài. ‘Xin lỗi tổ quốc, xin lỗi nhân dân, tôi thật sự không có cách nào túm cái mầm mống tai hoạ kia lại được.’
– Còn nữa… – Cô đứng bên ngoài thò đầu vào căn dặn. – Anh tuyệt đối không được ngồi đối diện anh Quân đâu đấy.
– Hả?
– Đừng thắc mắc, chỉ cần nghe lời em là được. – Cô nói xong liền chạy biến, để lại một cái tượng thạch cao vẫn ngồi ì trong xe.
…
– Anh Lâm, anh Chu và anh Ngô đang đợi anh ở bàn số 6. – Thấy anh bước vào, người quản lí lịch sự cúi người.
– Cám ơn. – Anh gật đầu, bước vào bên trong, hàng lông mày khẽ nhíu lại. Cô gái chết tiệt kia lại chạy đi đâu rồi?
– Tại sao chỉ có mình cậu? – Quân đứng bật dậy. – Này, tôi biết cậu không thoải mái khi tôi nhét em gái cho cậu chăm nom, nhưng cậu cũng không cần bỏ mặc nó thế có được không?
– Là ai bỏ mặc cô ấy trước? – Anh nhướn mày. Cái đồ không biết xấu hổ, vứt em gái vào nhà anh lại còn bày đặt lớn tiếng này nọ. Cẩn thận anh đem xe của cậu ta đập bẹp.
– Cậu…
– Hai cậu lên cơn gì vậy? – Vỹ khó hiểu.
– Cậu ta bỏ mặc em gái tôi không lo.
– Cậu đừng chọc tức tôi. – ‘Không tôi mách mẹ cậu bây giờ.’
– Vậy em gái tôi đâu? Khả Di đâu?
– Cô ấy… – Anh hắng giọng, ngồi xuống bên cạnh Vỹ. – … sẽ đến sau.
– Được rồi, tôi đói rồi, chúng ta vừa ăn vừa đợi đi. – Vỹ nhanh chóng kêu phục vụ bưng đồ ăn len. Từ sáng đến giờ anh còn chưa có cái gì vào bụng đâu, sắp chết tới nơi rồi đây.
– Anh Chu, ly rượu này là cô gái bên kia mời anh. – Bỗng nhiên một người phục vụ bưng một ly rượu vang tới trước bàn, cúi người nói.
Ba người cùng nhìn theo hướng người phục vụ chỉ, liền bày r aba biểu tình hoàn toàn khác nhau.
– +.+ – Vỹ nhép miệng, một cô gái xinh đẹp như vậy mà lại đi coi trọng cái thằng trăng hoa kia, thật là đáng tiếc.
– @.@ – Anh đần mặt ra, cô muôn làm gì vậy?
– ^.^ – Quân ngây ngẩn trong chốc lát, lòng bỗng dấy lên một tia tự hào. Không ngờ anh lại được mĩ nhân xinh đẹp mềm mại như hoa như ngọc thế kia để ý.
…
Cách đó không xa, cô chăm chú quan sát nét mặt ông anh to gan dám vứt mình cho người khác không lo, khoé môi nở nụ cười duyên dáng, bàn tay nhỏ bé nâng ly nước cam lên.
…
Quân hiểu ý, liền nâng ly rượu lên uống một ngụm.
Phụtttt…
Không khí xung quanh bỗng im ắng lạ thường, tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào người gây ra tai hoạ, sau đó lại chuyển hướng sang nạn nhân khốn khổ ngồi đối diện.
Quân luống cuống vớ lấy cốc nước tu ừng ực, nhưng cảm giác cay đến xóc họng vẫn không hề giảm bớt chút nào, nước mắt nước mũi đầm đìa vô cùng thê thảm.
Phía đối diện, Vỹ vẫn còn ngây người không kịp phản ứng, khuôn mặt lúc trưáng lúc xanh, vặn vẹo đến méo mó. Hơn nữa, cảm giác cay nóng xộc thẳng lên mũi khiến anh chịu không nổi ho khù khụ, bộ dạng chật vật vô cùng.
– O-O – Anh đơ người hết nhìn bên này lại liếc bên kia, mãi mới tiêu hoá được. Rùng mình một cái. Thật may anh nghe lời cô chui vào góc này. Thật may anh chưa gây ra tôi lỗi tày đình gì với cô. Thật may, thật may anh rất biết điều cung cấp đầy đủ tiền tiêu cho cô. Quay đầu nhìn cô một cái thân thương. ‘Khả Di à, sau này anh sẽ đối xử thật tốt với em.’
– Ăn rau vào sẽ không cay nữa. – Cô tốt bụng bưng một đãi cải xào đến bàn anh, nói.
– … – Có lẽ thần kinh đã bị cảm giác cay làm cho tê liệt, Quân không thèm nghĩ ngợi gì liền gặp một cọng rau cho vào miệng.
Phụtttttt…
– CHU MINH QUÂN!!!!!!! – Vỹ rốt cuộc không chịu nổi, đập bàn rầm một cái, lửa giận ngút trời.
– Tôi… tôi… tôi… – Quân nói không ra hơi, nước mắt ròng ròng nhìn đìa rau đắng như muốn lấy mạng người ta, vị giác bị ngược đãi đến thảm thương.
– Ha ha ha… – Cô bật cười vui vẻ, đắc ý nhìn bộ dạng thảm hại của Quân. – Anh họ, món quà này của em, anh thích chứ?
– Chu… Chu… Chu Khả Di? – Quân đứng bật dậy, lắp bắp kinh hãi nhìn cô, lại nhìn ly rượu cùng đãi rau trên bàn, sắc mặt hết xanh lại đỏ, hết đỏ lại tím, cuối cùng trắng bệch nhe tờ giấy.
– Thế nào? 10 năm không gặp, không ngờ anh vẫn kém coi như vaỵa. – Cô khinh thường hừ mũi một cái, mới có tí ‘món ngon’ đã chịu không nổi, vậy mà còn dám đắc tôi với cô?
– Đây là em họ cậu? – Vỹ kinh ngạc chỉ vào đầu sỏ vụ việc. Ấn tượng về cô gái này lại tăng thêm một bậc, không phải chỉ vụng về, mà còn vô cùng tàn độc, nói chung là một cái tai hoạ.
– Anh không sao chứ? – Cô không để ý đến hai người kia nữa, lo lắng chạy đến chỗ anh. ‘Cây vàng ơi, anh không thể bị làm sao được. Anh mà có mệnh hệ gì, em sống làm sao được đây?’
– Không sao. – Anh mỉm cười nhướng ghế cho cô, sau đó đẩy Vỹ ra, hiên ngang ngồi xuống.
– o.O – Vỹ đáng thương chỉ biết trơ mứat nhìn người ta chiếm chỗ của mình, đau khổ lết cái thân sang bên kia, hung hăng đẩy Quân đập bẹp một cái vào tường, ngồi xuống.
– O.o – Quân tội nghiệp vừa bị em gái chỉnh cho te tua tơi tả, giờ lại bị người ta cướp ghế trắng trợn, chỉ có thể cắn răng ngồi xuống, quay đầu trừng mắt với cái tường cứng đến đáng ghét.
…
– Ăn cơm a ăn cơm, em đói quá nha!!! – Cô vui vẻ cầm đũa càn quét bàn ăn, không để ý đến ánh mắt kì dị của hai người đối diện.
– Khả Di, có phải tên xấu xa kia bỏ đói em không? – Quân tức giận chỉ thẳng vào anh.
– Anh mới là đồ xấu xa thì có. – Cô dùng đũa gõ một cái vào tay Quân, trợn mắt. – Bỏ cái tay anh ra, ai cho phép anh chỉ tay vào cây vàng của em?
– #.# – ‘Khả Di, cho dù em không coi anh là ân nhân thì cũng đừng đem anh biến thành thực vật như vậy chứ?’
– W.W – ‘Khả Di, em thật sự là Chu đại tiểu thư từ nhỏ được người ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa?’
– 0.0 – ‘Khả Di, có phải em bị tên nhóc Elvis kia ngược đãi không?’
– Em biết là em xinh đẹp, nhưng các anh cũng đừng nhìn em như vậy, em ngại à nha. – Cô vừa nói vừa khua đũa gắp lên một đống thức ăn.
– Khả Di, da mặt của em quả thật càng ngày càng dày. – Quân méo mặt.
– Cám ơn. – Cô cười thật tươi, cầm cái đùi gà bắt đầu gặm. – Ngon quá! Ngon quá nha!!
– Lần sau anh lại đưa em đến nữa. – Anh mỉm cười.
– Thật sao? – Hai mắt cô toả sáng. – Oa oa oa… em biết anh Hạo trạch là tốt nhất!
– Hai người… từ khi nào thì thân thiết như vậy? – Quân trố mắt.
– Từ lúc anh ấy cho em tiền. – Cô nhanh nhảu trả lời.
– … – ‘Em có cần thành thật như vậy không?’ Tâm hồn non nớt của anh lại một lần nữa bị tổn thương nghiêm trọng.
– Em nghèo lắm hả? – Vỹ không nhịn được hỏi.
– Không, hiện tại em có rất nhiều tiền. – Cô vừa gặm đùi gà vừa trả lời.
– Ý anh là trước đây, trước khi về Việt Nam.
– Khi còn ở nhà em thường xuyên không có một xu dính túi, từ lúc chuyển đến ở cùng Elvis em mới bắt đầu biết đến cảm giác có tiền.
– Elvis? Bạn trai của em?
– Ưm… có thể nói là như vậy.
– Sặc… – Quân đáng thương lại bị câu trả lời của cô làm cho sặc canh. ‘Bà cô của tôi, bạn trai với bạn là con trai khác nhau rất nhiều á.’
– Anh sặ cái gì? Em cũng không động đến anh mà. – Cô trừng mắt.
– Elvis là bạn trai của em khi nào?
– Không phải bạn trai chẳng lẽ bạn gái? – Cô vênh mặt cãi bướng.
– À em họ xinh đẹp, em đã có bạn trai chưa vậy? Bạn trai hàng thật giá thật í. – Quân đột nhiên hấp háy mắt.
– Anh hỏi làm cái gì? – Cô hừ mũi. – Muốn làm tình báo cho mẹ em? Không có cửa đâu.
– Cái gì mà tình báo chứ? Anh chỉ muốn quan tâm đến em một chút thôi mà.
– Hừ!!?
– Anh có biết một vài người mẫu nam, mặt đẹp, người đẹp, tiền cũng rất nhiều nữa. – Quân vừa nói vừa len lén liếc nhìn phản ứng của cô.
– Đâu? Ở đâu??? – Quả nhiên hai mắt cô sáng ngời, nhiệt tình tăng vọt lên trên cả mức báo động.
– Ăn đi! – Anh gắp một đống thứ vào bát cô, lườm Quân một cái sắc hơn dao. Trên đời sao lại có người anh trai như vậy chứ? Khả Di của anh thật đáng thương, từ nhỏ đã phải sống thiếu thốn, bên cạnh lại còn lòi ra một ông anh trai tâm lý vặn vẹo thế này.
– >.——————————————————————