Đọc truyện Tiểu Yêu Tinh, Đừng Gây Chuyện – Chương 18: Ra mắt bố mẹ vợ
1.
Rầmmm…
Vừa về đến nhà đã nghe thấy tin tức động trời, ông Viễn Hàm tức giận đạp đổ cả cái bàn.
– Nó dám trở về? Lại còn mặt dày bám theo con gái chúng ta?
– Đúng vậy. Hắn ta thật đáng ghét, đúng là con đỉa giựt mãi không ra mà. – Bà Y Ngưng cũng thở phì phì. Đứa con gái bảo bối của bà từ nhỏ lớn lên trong sự chở che chiều chuộng của mọi người, đã bao giờ phải chịu uất ức, thế mà hai năm trước lại phải chịu sự phản bội của bạn trai, mà đối tượng còn là gia sư thanh nhạc của mình. Cứ nghĩ đến đôi mắt đỏ hồng lên vì khóc của cô khi đó là bà lại tức điên lên, hận không thể giẫm tên kia dưới chân mà đạp mà nghiến.
– Khả Di phản ứng thế nào? – Điều ông lo lắng nhất là đứa con gái bảo bối nể tình xưa mà tha thứ cho cái tên lăng nhăng kia.
– Không thấy nó có phản ứng gì đặc biệt cả. – Bà Y Ngưng mù mịt lắc đầu. Không chấp nhận, cũng không từ chối, đây là có ý gì chứ?
– Chú dì đứng lo lắng, cháu đã hỏi Khả Di, em ấy nói tuyệt đối sẽ không chấp nhận tên bạc kia đâu. – Thấy tình hình có vẻ tạm ổn, Quân mới thò đầu ra từ phía sau cái ghế sofa, cười cười nói.
– Thật không? – Bà Y Ngưng một phát bắt được tay anh, kích động hỏi.
– Đương nhiên là thật rồi. Hôm qua cháu vừa nói chuyện với em ấy xong, tất nhiên, cuộc hẹn là do quản gia sắp xếp thời gian địa điểm. – Quân vỗ ngực cam đoan.
– Tốt. – Ông Viễn Hàm hài lòng gật đầu, lại nhìn sang Quân, nghiền ngẫm một hồi rồi nói. – Từ giờ cháu không cần thông qua quản gia nữa, muốn gặp Khả Di thì cứ trực tiếp liên lạc với con bé là được. Còn nữa, mấy ngày tới cứ ở lại đây đi, Khả Di có vẻ rất thích người anh họ là cháu.
– Ôi chao! – Quân kinh ngạc. – Cháu có thể sao? Trời ạ, Tiểu yêu tinh, Tiểu yêu tinh, cuối cùng người anh họ vĩ đại của em cũng có thể quang minh chính đại đến trường tìm em rồi.
Vùuuuuu…
Còn chưa chạm tới cánh cửa bên vai đã cảm nhận được một cơn gió vụt qua, Quân không chần chừ đưa tay túm chặt lấy cái bóng đỏ rực như đốm lửa kia lại.
– Anh họ, anh tránh ra, êm đang vội a~ Khi khác sẽ chơi với anh, bây giờ em phải ra sân bay rồi. Anh mau mau buông em ra đi. – Cô nhảy tưng tưng như chú khỉ con, cái miệng nhỏ không ngừng la hét.
– Sân bay? – Bà Y Ngưng trợn mắt. – Con lại muốn trốn đi chơi một mình hả? Không có cửa đâu.
– Không phải, con chỉ đi đón người thôi. – Cô quay đầu giải thích, ánh mắt vừa đụng đến thân ảnh cao lớn phía sau mẹ liền tỏa sáng rực rỡ. – Bố!! – Cô giống như miếng kẹo cao su bẹp một cái dính chặt lên người ông Viễn Hàm, gỡ thế nào cũng không ra. – Con nhớ bố quá đi mất! Nhớ chết mất thôi!! Sao bố đi công tác lâu như thế chứ? Bố xem, con nhớ bố đến mất ăn mất ngủ, người gầy dộc đi rồi đây này.
– Đế bố xem, bảo bối của bố nhìn qua rất tốt, nào giống như là sụt cân đâu? – Ông Viễn Hàm cười ha ha vỗ vỗ cái đầu nho nhỏ của cô. – Nhóc con miệng càng ngày càng ngọt, là học từ đâu vậy?
– Con tự tu luyện, cần gì ai dạy chứ? – Cô chu mỏ, kiễng chân hôn chụt một cái lên má ông Viễn Hàm khiến mặt mày ông rạng rỡ hẳn lên. – Nhà mà bây giờ con phải đi, thật đấy. Lát gặp bố sau nhé! Bye…
– Đứng lại. – Bà Y ngưng không biết từ bao giờ đã cầm một cây chổi trong tay, mặt mày hung dữ trừng trừng nhìn cô. – Khai ra, con ra sân bay đón ai? Có phải tên khốn kiếp bội tình bạc nghĩa kia hay không?
– Không phải đâu. – Cô lủi thủi trốn sau lưng bố, nhăn nhó giải thích. – Hắn ta giờ này hẳn là đang ngủ thẳng cẳn ở trên giường rồi, làm sao lại xuất hiện ở sân bay được?
– Nếu không thì là ai – Ông Viễn Hàm túm cô kéo ra phía trước, tra hỏi. – Tên họ la gì? Tính cách thế nào? Nhân phẩm ra sao? Còn có, là nam hay nữ? Quan hệ giữa hai đứa là gì?
– Anh ấy tên Lâm Hạo Trạch, là bạn trai của con. – Cô cười hi hi trả lời, trong nói ẩn chứa một chút đắc ý. Cây kim cương của cô là độc nhất vô nhị nha, không ai có thể so sánh được đâu.
– Bạn trai?? – Bà Y Ngưng quăng chổi, chồm tới túm lấy cô lắc la lắc lư. – Con nói thật chứ? Hai đứa quen nhau bao lâu?
– Khoảng… – Cô nghĩ nghĩ. – … 5 tháng, chắc thế ạ.
– Yêu nhau bao lâu?
– 3 tháng ạ.
– Quen nhau như thế nào?
– Anh ấy là… – Cô ngập ngừng một chút. – … bạn của anh họ.
– Quân!
– Có cháu. – Bị điểm tên, Quân nhanh như cắt xuất hiện trong tầm mắt của bà Y Ngưng, đứng nghiêm đợi lệnh.
– Lâm Hạo Trạch là người thế nào?
– Cậy ấy rất tốt, có năng lực, có trách nheiemj, nhân phẩm tốt, gia cảnh cũng tốt, hơn nữa luôn coi Khả Di như bảo bối mà nâng niu trên tay.
– Dì không hỏi cái này. – Bà Y Ngưng nhíu mày.
– Dạ? – Quân ngẩn người. Rõ ràng câu hỏi là ‘người thế nào’ mà? Anh trả lời như thế có gì sai chứ?
– Dì là muốn hỏi… thôi đi. Khả Di, con nói.
– Anh ấy là một đại mỹ nam, là đỉnh của đỉnh đó mẹ. Mẹ phải tin vào con mắt của con chứ? – Cô vỗ ngực cam đoan.
– Tốt, tốt, mẹ nói là không có sai đâu. Kiếm chồng đẹp trai một chút mới tốt, sau này tâm tình tốt thì ngồi ngắm, không tốt liền đem ra ăn luôn, rất thuận tiện có phải hay không? Ha ha ha…
– @-@ – Quân câm nín. Anh rốt cuộc cũng hiểu vì sao mình mãi mãi không thể tu luyện đến trình độ như cô được rồi.
– Haizzz… – Nhìn vợ con mình nở nụ cười man rợ, ông Viễn Hàm lắc đầu bước tới vỗ vỗ vai Quân như muốn bảo: ‘Chàng trai, cháu hiểu nỗi khổ của chú chưa?’
—————————————
2.
– Anh Hạo Trạch!!!!!! – Cô như một cơn gió lao vào lòng anh, cái đầu nhỏ cọ qua cọ lại như cún con. – Em nhớ anh chết mất.
– Anh cũng vậy, rất là nhớ em. – Anh ôm siết lấy cô, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc. Chỉ có ôm cô như vậy trái tim của anh mới thôi bất an lo lắng. Cô đang ở trong lòng anh. Cô là của anh.
– Vậy anh có mua quà cho em hay không? – Cô ngẩng đầu nhìn anh với cặp mắt chờ mong.
– Làm sao bây giờ, anh quên mất rồi. – Anh giật mình thốt lên, cúi đầu tiến sát đến đôi môi ngọt ngào của cô. – Anh lấy thân đền bù cho em được không?
– Anh có thật là Cây kim cương thuần khiết ngây thơ của em không vậy? – Cô lùi lại một bước, nheo mắt nhìn anh chằm chặp. – Là ai dạy hư anh rồi?
– Còn không phải em sao? – Anh phì cười kéo cô ôm vào lòng. – Là em dạy cho anh yêu một người là như thế nào, cũng là em chỉ anh con đường trở thành loài gián tai họa đánh hoài không chết.
– Ôi chao! – Cô cắn cắn môi, đôi mắt rưng rưng, bàn tay bé nhỏ ôm lấy gò má anh. – Cây kim cương à, em đã làm hư anh mất rồi. Nhưng mà anh yên tâm, Tiểu yêu tinh em đây là người có trách nhiệm nhất trên vũ trụ này, cho nên em sẽ phụ trách quản giáo anh cả đời.
– Tốt. Khả Di của anh đúng là người có trách nhiệm. – Anh mỉm cười vỗ nhẹ đầu cô, đối với cách nói vòng vo này rất là hưởng thụ.
…
– Anh Hạo Trạch! – Đột nhiên sắc mặt cô trở nên nghiêm túc lạ thường, dọa anh ngây ngẩn.
– Sao thế Có phải đã xảy ra chuyện gì không? – Anh bất an nắm chặt vai cô, trái tim yếu ớt nhảy điên cuồng trong lồng ngực.
– Bố mẹ em biết chuyện của chúng ta rồi, cho nên… – Cô cố tình lấp lửng, hai tay xoắn vào nhau như đang bối rồi lắm, đôi mắt linh động len lén ngước nhìn anh.
– Em nói nhanh lên được không? Đừng có dọa anh mà. – Anh nhíu mày, sốt ruột thúc giục.
– Người ta chỉ lo anh bị sốc nên mới muốn cho anh chút thời gian chuẩn bị tâm lý thôi, sao anh lại lớn tiếng với người ta? – Cô bĩu môi, dùng dằng không chịu nói.
– Được được, tất cả đều là anh sai, là lỗi của anh, em mau mau nói cho anh nghe đi có được không? Rốt cuộc bố mẹ em phản ứng thế nào?
– Rất là kích động. – Cô nhấn mạnh.
– Sau đó? – Anh căng thẳng đến suýt nghẹt thở. Kích động? Cái trạng thái này… rốt cuộc là tích cực hay tiêu cực đây?
– Mẹ nói, nếu anh không thể lọt vào mắt xanh của mẹ thì không cần bàn bạc gì nữa.
– Bố mẹ em có những yêu cầu gì? Có phải la rất cao hay không? – Anh cứng ngắc hỏi. Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Anh không muốn phải rời xa cô, càng không muốn khiến cô phải khó xử, cho nên bằng mọi giá anh phải vượt qua thử thách của bố mẹ cô, mặc kệ nó khó khăn gian khổ đến đâu. Chao ôi, con đường theo đuổi vợ mới cam go làm sao!
– Mẹ em chỉ có hai yêu cầu thôi, đơn giản lắm. – Cô ôm cánh tay anh cười he he. – Một là đẹp trai. Hai là khỏe mạnh.
– … – Anh khẽ vuốt cằm. Cái này, anh miễn cưỡng cũng sẽ không bị rớt quá thảm hại, đúng không? – Vậy còn bố em?
– Bố em? – Cô nghiêng đầu như đang lục lọi trong trí nhớ. – Bố chưa bao giờ nói ra, cho nên em cũng không rõ lắm. Nhưng mà anh yên tâm, chỉ cần có thể khiến mẹ em gật đầu thì bố em chỉ còn là cái móng tay mà thôi. Ha ha ha ha…
– #,#
– Đi thôi! Đi thôi! – Cô kéo kéo tay áo anh, léo nhéo như một đứa trẻ. – Bởi vì anh quên mua quà cho em, nên bây giờ phải đền bù gấp đôi, không, gấp ba. Em muốn ăn rất là nhiều thứ, còn muốn mua sắn thật là nhiều.
– Được, được, đều mua cho em. – Anh bật cười. Anh làm sao mà quên quà của cô được chứ? Nhưng chỉ cần cô thích, cái gì anh cũng đều mua hết. Ai bảo cô là bảo bối đáng yêu của anh chứ? – Chúng ta tới khách sạn cất đồ trước được không?
– Không cần. Em đã gọi cho Elvis rồi, anh ấy lập tức sẽ tới giúp anh vận chuyển hành lý.
– Elvis? – Anh nhíu mày, nhưng nghĩ tới lời nói của Viễn Tu trong lòng lại tràn ra một chút đồng tình. – Anh ta thật nghe lời em.
– Đương nhiên. – Cô đắc ý dạt dào. – Em lợi hại lắm đó nha!
– Anh biết. – ‘… bởi vì chính anh cũng không thể không nghe theo em.’ Anh cươi cười, từ đáy lòng nảy sinh một cảm giác tự hào không nói thành lời. Cô gái đặc biệt này là của anh, của anh. – Được rồi, hiện tại chúng ta tới nhà em trước, sau đó…
– Không muốn. – Cô bất mãn giậm chân. – Em muốn đi mua sắm!
– Ngoan, để anh tới chào hỏi bố mẹ của em đã, rồi sẽ đưa em đi chơi thỏa thích…
– Không, em không thích đâu. – Cô lắc đầu nguầy nguậy, quyết không chịu thỏa hiệp.
– Khả Di, ngoan nào, đừng nháo nữa. Chỉ một chút thôi, anh chỉ chào hỏi bố mẹ em một chút thôi. Hơn nữa, anh còn ở đây một thời gian, nhất định sẽ đưa em đi thật là nhiều nơi. Ngoan! – Anh dở khóc dở cười. Anh có cảm giác mình đang dỗ danh một đứa trẻ bướng bỉnh a~
– Không chịu đâu. Em muốn đi mua sắm, đi mua sắm, đi mua sắm… – Cô chu mỏ. – Anh Hạo Trạch, anh không thương em sao?
– @0@ – Nhìn vẻ mặt đáng thương của cô, mặc dù biết rõ đó chỉ là giả bộ nhưng anh vẫn không thể không mềm lòng. Nghĩ lại thì, anh cũng cần mua quà ra mắt, nên đưa cô đi đây đó một chút cũng không sao.
Kết quả là Cây kim cương đáng thương không những bị cô bóc lột thậm tệ mà còn phải chịu hành hạ tơi bời. Anh gần như phải cưỡng ép lôi kéo cô đi ra ngoài mới miễn cương thoát nạn. Vì vậy, việc mua quà ra mắt của anh từ dự tính 30 phút liền biến thành 3 tiếng đồng hồ. Anh đã không tức giận thì thôi, vậy mà cô gái nào đó còn không biết điều liên tục lảm nhảm trách cứ anh ngược đãi cô. Không đùa chứ? Ngược đãi? Cô thật sự dám nói anh ngược đãi cô?????? Cô không ép khô anh đã là may mắn lắm rồi, lại còn kêu anh ngược đãi cô? Cái cô gái này!
…
Đáng thương thay, bi kịch của Cây kim cương còn chưa dừng lại ở đó. Vượt qua vô vàn khó khăn trắc trở mới đến được nhà cô, anh vô cùng căng thẳng nắm tay cô bước vào. Trong khi đi qua khu vườn nhỏ trước nhà, cô đột nhiên kéo kéo tay anh, cười hi hi nói một câu khiến anh muốn cắm đầu xuống đất ngay lập tức.
– Em tốt bụng nói cho anh nghe, mẹ của em rất thích được nhận quà là đồ trang sức.
– … – Hộc máu. Anh hít sâu một hơi, miễn cưỡng hạ giọng đáp. – Em có thể đợi đến lúc anh ra mắt bố mẹ em xong mới nói cũng được.
—————————————
3.
– Cháu chào…
– Hây…
Anh còn chưa dứt lời đã thấy một cái chổi nhanh như cắt bay về phía mình, theo phản xạ liền xoay người tránh né, đồng thời đưa tay bắt được một đầu chổi, vẻ mặt ngây ngốc nhìn người trước mắt. Nếu anh đoán không lầm thì đây chính là mẹ của cô. Nhưng… tại sao bà lại ra tay đánh anh? Anh khi nào thì gây thù kết oán rộng rãi đến như thế?
Không khí bỗng lặng ngắt như tơ, ai cũng mở to mắt nhìn cảnh tượng kì quái này đến quên cả hít thở.
– Ha ha… ha ha… – Cô là người đầu tiên lấy lại phản ứng, bò lăn ra mà cười.
– ??? – Nghe tiếng cười giòn tan của cô, anh càng mê mang. Thế này là thế nào?
– Ôi chao! – Bà Y Ngưng như bừng tỉnh, lập tức buông cây chổi trong tay, cười đến ngọt ngào tiến lại gần anh. – Lại đây! Thân thủ không tồi, hơn nữa còn là một đại mỹ nam, ha ha, duyệt.
– Bác… bác gái? – Đối mặt với ánh mắt sáng rực của bà Y Ngưng, anh cảm thấy mình thật nhỏ bé, không tự chủ được mà lùi về phía sau nửa bước.
– Ha ha… ha ha… – Cô vẫn còn cười đến hăng say, liếc thấy hành động của anh thì càng cười dữ hơn. – Mẹ dọa anh ấy sợ rồi ha ha… ha ha…
– Nhóc con, còn cười nữa mẹ tét vào mông cho bây giờ. – Bà Y Ngưng hằm hè nhìn cô, xoay người một cái liền bày ra bộ mặt tươi cười. – Cháu tên Hạo Trạch phải không?
– Dạ đúng. Chàu là Lâm Hạo Trạch, bạn trai của Khả Di. Rất vui được gặp hai bác. Đây là chút quà nhỏ cháu chuẩn bị, mong hai bác đừng chê. – Anh lễ độ cúi người, hành động lịch sự nhã nhặn mà không kém phần khí thế khiến bà Y Ngưng trong lòng nở hoa.
– Cám ơn cháu. – Bà Y Ngưng cười vui vẻ nhận quà như trẻ con, hành động ấy lọt vào mắt ông Viễn Hàm khiến ông không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng mà giờ phút này bà đâu có quan tâm đến việc gì khác? Con gái tìm được cực phẩm, bà rất là vui á. Hơn nữa, có con rể tuyệt vời thế này dẫn ra ngoài cũng có thể ngẩng cao đầu, đi đường lại không sợ bị cướp. Thật là tốt!
– Hừ. – Trong không khí đột nhiên vang lên một âm thanh đầy bất mãn.
– Khả Di bảo bối của bố làm sao vậy? – Ông Viễn Hàm nãy giờ không lên tiếng, vừa thấy con gái không vui lập tức kéo cô lại gần, nhíu mày hỏi.
– Anh ấy không tốt với con. Anh ấy bắt nạt con. – Cô bĩu môi tốt cáo.
– Khả Di, đừng nháo nữa, ngoan. – Anh rất là bất đắc dĩ, đang muốn kéo cô tới trước mặt mình thì cô đã nhanh hơn một bước, vọt một phát nhào vào lòng anh.
– Anh coi thường em. Anh không yêu em. Anh…
– Đứa bé ngoan không thể nói linh tinh. – Anh vỗ nhẹ đầu cô. – Đừng giận dỗi nữa, mai anh lại đưa em đi, cho em chơi thật thoải mái mơi thôi, được không?
– Anh đáng ghét! Em không thèm quan tâm anh nữa. – Mặc dù cơn giận trong lòng đã hết từ lâu, nhưng cô vẫn làm bộ không để ý đến anh, chu mỏ bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
– Tốt. Vậy để anh quan tâm em là được rồi. – Anh mỉm cười.
– Ai dạy anh? Là ai dạy anh những lời đường mật này? Rõ ràng có người khác đã làm hư anh. – Cô trừng mắt, nổi trận lôi đình. – Ai lại dám động vào bạn trai của em? Em phải trừng trị kẻ đó. Em phải cho hắn biết thế nào là sự lợi hại của Tiểu yêu tinh…
– Khả Di, nương tay a, nể tình anh là anh họ của em. – Quân vừa lò dò bước ra khỏi phòng liền nghe thấy những lời đe dọa sởn gai ốc của cô, lập tức tự thú.
– Quả nhiên là anh. – Cô hung dữ trừng trừng nhìn Quân. – Người của bổn tiểu thư cũng dám đụng, anh to gan quá rôi.
– Khả Di… – Anh dở khóc dở cười. Như thế nào lại thành ra như vậy? Anh có cảm giác mình bùm một cái bị biến thành tiểu cô nương cần người ta bảo vệ, che chở. Cảm xúc lúc này có chút… rối rắm~ing…
– Anh yên tâm, đừng sợ gì cả, em sẽ bảo vệ anh, tuyệt đối không cho ai bắt nạt anh. – Cô vỗ vỗ bàn tay nơi thắt lưng mình, nói chắc như đinh đóng cột.
Rầmm…
Tất cả mọi người đều ngã thẳng tắp trên sàn, mắt trợn ngược. Thời thế đảo lộn, đảo lộn hết cả rồi.
…
Cô ngồi gác chân trên sofa ăn dưa hấu, nhàm chán đến sắp gục. Cách đây 1 tiếng đồng hồ ông Viễn Hàm đã gọi anh vào phòng làm cái gì đó, cho đến bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì cho thấy hai người đó sắp ra ngoài cả. Quân cũng bận việc nên đi ra ngoài rồi. Hiện tại trong phòng khách chỉ còn có cô cùng bà Y Ngưng vừa ăn dưa hấu vừa thao láo nhìn chằm chằm cửa phòng mà thôi.
– Phu nhân, Tiểu thư, cậu Jack đến, có cho vào không? – Đột nhiên giọng lão quản gia vang lên khiến hai người trên ghế đồng thời nhảy dựng, sau đó như hai chiếc lá chậm rãi hạ cánh xuống mặt đất.
– Đuổi.
– Cho vào.
Hai âm thanh cùng lúc vang lên khiến ai nấy đều trợn mắt. Lão quản gia phân vân. Một người là phu nhân mà lão gia yêu thương nhất. Một người là tiểu thư lão gia cưng nhiều nhất. Ông nên nghe theo ai bây giờ?
– Khả Di! – Bà Y Ngưng nổi giận đùng đùng. – Mẹ nói rồi, con không được giao du với tên khốn đó nữa.
– Mẹ…
– Không được là không được. Con phải nghe lời mẹ.
– Con…
– Con hiện tại đã có Hạo Trạch. Thằng bé tốt hơn trăm lần so với jack. Con không thể vì một tên bạc tình mà làm tổn thương thằng bé.
– …
– Mẹ chưa từng quản con kết bạn với ai, thân thiết với người nào, nhưng riêng lần này, riêng tên đó, không được. Quản gia, đuổi người!
– Mẹ, đừng mà… – Cô rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, vừa định đến bên cạnh mẹ liền bị một sức lực kinh người kéo lại phía sau, ngã vào một lồng ngực ấm áp.
– Khả Di, anh đang ở ngay đây, sao em lại quan tâm đến hắn ta? – Anh ai oán lên tiếng, vòng tay càng siết chặt lấy cơ thể bé nhỏ trong lòng.
– Em không phải quan tâm anh ta. Em chỉ muốn…
– Không cho. – Anh ngang ngược chặn lời cô. – Anh không cho em gặp hắn ta, không cho em nói chuyện với hắn ta, không cho em có bất cứ liên hệ gì với hắn.
– Ôi chao, anh Hạo Trạch, anh không phải đang ghen đó chứ? – Cô cười hí hí chọc chọc vào ngực anh.
– Ừ, anh ghen, rất rất rất ghen, cho nên em không được gặp hắn nữa. – Anh ơi xấu hổ, khụ một tiếng mới nói.
– Em chỉ muốn nói với anh ta vài câu thôi mà, tại sao phản ứng của mọi người lại mạnh như vậy chứ? – Cô khó hiểu.
– Con gái à, bố biết con còn nhớ tình xưa, nhưng tên đó không xứng. Nó đã phụ bạc con một lần thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Con đừng để vẻ ngoài chải chuốt của nó đánh lừa.
– Bố, tuyệt đối chuyện đó sẽ không lặp lại nữa, con đảm bảo. – … bởi vì có chết cô cũng không để hắn lại gần lần nữa.
– Tại sao con cứng đầu vậy chứ? – Bà Y Ngưng hết chịu nổi rồi. Đứa con gái này của bà từ khi nào trở nên có tình có nghĩa như vậy? – Sao cứ phải là tên đó mới được? Hạo Trạch không tốt à? Sao con lại muốn vứt bỏ nó?
– Khả Di, em không cần anh nữa ư? – Anh run run lên tiếng.
– Khoan đã. – Cô nhíu mày, cảm giác người bên cạnh đang cứng ngắc như tượng gỗ mà không khỏi đau đầu. – Cho con hỏi một chút, con khi nào thì nói muốn chia tay với anh Hạo Trạch?
– Không chia tay, vậy chẳng lẽ con định chân đạp hai thuyền? – Bà Y Ngưng nhảy dựng.
– Mẹ, những gì Jack gây ra, con là người nhớ rõ ràng nhất. Con TUYỆT ĐỐI không cho hắn có cơ hội đùa giỡn con lần nữa. Con muốn cho hắn vào chỉ là để… hắc hắc… ở nhà cùng mẹ ‘tâm sự’ thỉnh thoảng LỠ TAY gây ra chút chút chuyện cũng không quá đáng trách, có đúng không? – Cô cươi giảo hoạt.
– Ý của con là… hắc hắc… – Bà Y Ngưng bừng tỉnh, khóe môi cũng nở nụ cười xấu xa.
– … – Ông Viễn Hàm biết vợ con yêu quý của mình lại bắt đầu ngứa tay rồi, nên rất biết điều bảo quản gia đi mở cửa, sau đó quay sang cười gượng gạo với con rê tương lai, vô cùng hiểu biết nói. – Hạo Trạch à, chúng ta vẫn là nên ngồi cách xa bọn họ một chút, tránh để họ ngứa mắt lại tiện tay quăng cho chúng ta một chổi.
– Bác trai, cháu nhận bác làm sư phụ được không?
– @@
——————————————————————