Tiểu Yêu Tinh, Đừng Gây Chuyện

Chương 11: Ra mắt


Đọc truyện Tiểu Yêu Tinh, Đừng Gây Chuyện – Chương 11: Ra mắt

1.
Một ngày chủ nhật đẹp trời, con người cuồng công việc nào đó rốt cuộc quyết định dành một ngày tận hưởng sự nhàn nhã của cuộc sống.
Đang thoải mái ngắm nhìn toàn cảnh thành phố từ khung cửa sổ thì bị cảm giác ngưa ngứa ấm áp bao trọn lấy tâm trí. Anh khẽ cười cúi đầu nhìn, quả nhiên là con mèo nhỏ nghịch ngợm lại bắt đầu cuồng chân rồi.
– Anh Hạo Trạch! – Cô dụi đầu vào ngực anh, chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương.
– Làm sao?
– Anh không thấy hôm nay thời tiết thật là đẹp ư? – Cô giật giật tay áo anh.
– Ừ?
– Anh xem, anh xem, bầu trời trong xanh, từng cơn gió nhè nhẹ thanh mắt, chim hót líu lo, cây cối xanh tươi, trăm hoa đua nở,…
– Ừ?
– Rất thích hợp ra ngoài dạo chơi. – Cô tức giận đấm một cái vào người anh. Cái con nguwofi này, đúng là càng ngày càng đáng ghét. Cô là thằng hề chuyên dụng của anh chắc?
– Vậy ư? – Anh nhướn mày. – Anh thì lại thấy thời tiết này thích hợp để nghỉ ngơi hơn.
– Không phải đâu. – Cô nhảy bật dậy, lắc đầu nguầy nguậy. – Anh nhìn đi, trời đẹp thế kia mà lại du dú trong nhà không phải lãng phí lắm ư? Đúng, là vô cùng vô cùng vô cùng lãng phí. Cho nên, anh Hạo Trạch đẹp trai à, chúng ta đi chơi đi có được hay không? Em biết anh Hạo Trạch là tốt nhất mà. Đi đi mà. Đi nha, nha!!! – Cô ngồi bệt xuống đất ôm chân anh, giở trò kêu gào ăn vạ.
– Vậy… em sẽ nghe lời chứ? – Anh kéo tay cô ra, nhưng ngay lập tức cô lại xán lại dính chặt lên chân anh như cái kẹo cao su. Cái này, thật sự là bất đắc dĩ a
– Em luôn thực nghe lời mà. – Cô nghiêm túc biện minh.
– E chắc chứ? – Anh phì cười. Như cô mà cũng có thể coi là nghe lời, vậy trên đời này căn bản là không tồn tại cái gọi là ‘không nghe lời’ rồi.
– Anh Hạo Trạch, anh bắt nạt em!! – Cô bĩu môi. Anh càng ngày càng không coi cô ra gì rồi, chẳng đáng yêu gì cả.
– Em nha, rốt cuộc đã lớn hay chưa đây? Tại sao anh luôn cảm thấy em giống một cô nhóc thích làm nũng? – Anh vỗ đầu cô, nghi hoặc hỏi.
– Làm sao anh biết hay vậy? – Hai mắt cô bừng sáng, bật lên nhảy tưng tưng. – Bố em nói em làm nũng là lợi hại nhất, cho nên chỉ cần em giở chiêu này ra bố liền không thể từ chối được, còn có Elvis nữa, cả Jack… ách… – Đột nhiên cô im bặt, ánh mắt thoáng bối rỗi.
– Làm sao thế? – Anh nhíu mày. – Jack là ai?
– Ai a?? Em đâu biết đâu? – Cô vò vò vạt áo.
– Khả Di…
– Đừng nói đến kẻ đáng ghét đó nữa, chúng ta bàn tiếp vụ đi chơi đi.
– Xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại như vậy? – Anh quyết không bỏ qua. Anh đã từng nghĩ không có điều gì có thể khiến cô gái vô tâm vô phế này để ý, nhưng hình như… anh sai rồi. Cảm xúc của anh lúc này thật sự rất tệ. Anh muốn biết kẻ đó là ai. Tại sao? Ai quan tâm chứ? Hiện tại anh chỉ muốn biết Jack rốt cuộc là tên chết tiệt nào.
– Em đã bảo đừng nói đến anh ta nữa mà. – Cô nhăn nhó.
– Anh muốn biết. Khả Di, nói cho anh biết, Jack là ai?
– Em không nghe. Em không nói. Em không muốn nghĩ về anh ta, cái tên đáng chết ấy.
– Anh…
– Ya ya ya… – Cô đột nhiên nhảy bổ lên xô anh ngã xuống sàn nhà, còn mình thì ngồi chễm chệ phía trên, hai tay không ngừng cào cào áo anh. – Em ghét anh ta. Em ghét anh ta. Em ghét. Cho nên em không muốn nghxi đến. Tại sao anh cứ hỏi về anh ta chứ? Em ghét. Em ghét. Em rất ghét…
– Khả Di… – Đây là cái tình huống gì a? Anh nhìn cô chằm chằm, không thốt nên lời. Cô hẳn là tuổi mèo? Bằng không vì cái gì thích cào người như vậy? Không đúng, giống gãi ngứa hơn đó. Nhưng anh không bị ngữa mà.
Vâng, kết cục của con cáo non khi tò mò quá mức chính là ‘được’ chú mèo nhỏ gãi đến suýt ngất xỉu T,T

– Còn giận sao? – Anh cúi đầu nhìn cô đầy bất đắc dĩ. Người không được giải đáp là anh, người bị mắng là anh, người bị đánh cũng là anh, vì cớ gì người tức giận vẫn là cô?
– Đúng vậy. Mau mau tìm cách làm em bớt giận đi! – Cô gật gật đầu.
– O.o – Đây gọi là gì? Đối với người khác thì sẽ là ‘mặt dày’, nhưng với cô gái có tên Chu Khả Di này thì từ đó đã không còn dùng được nữa, bởi vì tu vi của cô đã đạt đến một tầm cao mới.
– Anh nhìn em làm gì? Còn không mau nghĩ cách đi, nếu không em không thèm tìm bạn gái cho anh nữa đâu. – Cô trợn mắt đe dọa.
– Như vậy thật là tốt. – Anh hài lòng gật gù.
– Em đổi ý. – Cô đập bàn. – Anh mà không nghe lời em, em sẽ tìm thật nhiều thật nhiều cô gái đến nhấn chìm anh luôn.
– Anh thấy những người em tìm được thật sự rất khủng bố.
– Cái gì chứ? Đều là mĩ nữ cả đấy. – Cô giậm chân không phục. – Anh có biết ý nghĩa của từ ‘khủng bố’ không vậy? Ít nhất cũng phải giống như em đây này.
– Ha ha ha… – Anh phì cười. Có cô gái nào như cô không? Hồn nhiên nhận mình khủng bố không chút do dự. Phải nói cô ngốc hay là bất bình thường đây?
– Anh còn cười? – Cô tức nổ đom đóm mắt, hận không thể nhào đến lần nữa mà cào anh cho đã.
– Con mèo ngốc này, em đáng yêu quá!
– Nói thừa, đó chẳng phải chuyện đương nhiên sao? – Cô vênh mặt, sau đó ánh mắt đột nhiên lấp lánh. – Anh Hạo Trạch, anh không biết ư, mỗi khi mèo con biểu hiện tốt làm chủ nhân vui thì sẽ được thưởng.
– T.t – Hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Cô đúng là tận dụng triệt để mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Nhưng mà cô như vậy quả thực là… đáng yêu chết đi được. – Thế em muốn đi đâu?
Vèooooo……
Lời anh vừa dứt cô đã biến mất như một cơn gió, để lại phía sau bức tượng thạch cao với vẻ mặt ngơ ngác.

5’ sau,
Vùuuuu……
Cô bay đến trước mặt anh, trên người mặc chiếc váy đỏ rực như đốm lửa, nụ cười rạng rỡ tựa ánh mặt trời. Đẹp, thật sự là quá đẹp, đẹp đến nỗi anh gần như không thở nổi. Anh cứ ngẩn người nhìn cô cho đến khi bị giọng nói cao vút đánh thức.
– Ây da, anh làm sao vậy? Bị em quyến rũ rồi ư? – Cô cười hì hì. – Không được đâu nha. Em là Tiểu yêu tinh đó, anh àm thích em thì cuộc sống sau này sẽ không thể yên ổn đâu.
– … – Anh nhíu mày trầm tư. Đúng vậy, cuộc sống của anh từ khi cô xuất hiện thì gần như không có ngày nào bình thường, nhưng mà như vậy cũng rất thù vị. Cô quả thực là phiền đòi mạng, nhưng cũng siêu cấp đáng yêu. Ách… xem ra anh không hề bài xích cuộc sống như bây giờ, mà ngược lại, có chút chán ghét sự máy móc trước đây. Xong rồi, thật sự bị cô đồng hóa mất rồi.
– Anh còn ngẩn ra đó làm cái gì vậy? Mau đi thay quần áo rồi chúng ta đi dạo phố.
– Ừ. – Được rồi, vui vẻ là tốt rồi, chuyện khác đều quăng hết đi.

– Oaaaaaa……… Thật thoải mái! – Cô dang hai tay tận hưởng không khí mát mẻ buổi sớm, thỏa mãn kêu lên. – Anh Hạo Trạch, đến bên kia xem đi!
– Chậm một chút, anh cũng không ấn định thời gian chơi bời của em đâu. – Anh túm chặt lấy cô. Chạy nhanh như vậy, nhỡ ngã thì làm sao bây giờ?
– Làm ơn đi, tốc độ của anh bây giờ còn chậm hơn cả cụ bà 80 kia kìa. – Cô bĩu môi chỉ chỉ.
Quả nhiên, chưa đến 2 phút sau, cụ bà chống gậy đã vượt qua bọn họ, thâm chí khi đi qua còn gật đầu cười với anh một cách đầy ẩn ý.
– Chàng trai, không cần bám chặt như vậy, cô bé sẽ không bỏ cậu ma đi đâu.
Quác quác quác…
Một đàn quạ đen từ đâu kéo nhau đến bay vòng vòng trên đầu anh tỏ vẻ hả hê.
– Há há há… – Cô ôm bụng cười ngặt nghẽo. Cụ bà mới thù vị làm sao! – Anh xem, anh còn tiếp tục như vậy thì hình tượng bé tẹo đáng thương còn lại cũng sẽ sụp đổ mất thôi.
– Từ khi em xuất hiện anh đã không còn chút hình tượng nào nữa rồi. – Anh thở dài.
– Ôi chao, anh Hạo Trạch, anh đúng là bị em đồng hóa triệt để mất rồi ha hả… – Cô ngẩng cao đầu cười to. Thì ra làm giáo viên lại có cảm giác thành tựu đến như vậy. Tại sao trước đây cô không biết nhỉ?
– Em còn nói? – Anh trừng mắt. – Không được, Khả Di, em phải chịu trách nhiệm với anh.
– Không thành vấn đề. – Cô sảng khoái vỗ ngực. – Em cảm thấy chúng ta ở cùng một chỗ cũng khá hợp đấy. Anh phụ trách kiếm tiền và giải quyết rắc rối. EM đảm nhiệm tiêu tiền rồi gây chuyện. Chậc, cuộc sống mới tốt đẹp làm sao!!!

– Được. – Anh lập tức đáp ứng. Thật sự thì trong lòng anh cũng không ghét bỏ viễn cảnh này, mặc dù nghe giống như anh chính là cu li vạn năng của cô. Có thể ngay ngày ngắm biểu cảm phong phú của cô, nghe giọng nói lanh lảnh không bao giờ thốt ra những điều bình thường, thấy muôn vàn hành động kì quái vụng về,… cảm giác thật không tệ.
Anh chìm trong suy nghĩ tươi đẹp mà quên mất bên cạn là cô gái thần kinh trục trặc cần quản lí 24/24. Cho đến khi một tiếng thét đinh tai nhức óc vang lên anh mới giật mình nhận ra, viễn cảnh cũng chỉ tồn tại trong tưởng tượng mà thôi.
– Aaaaaaaaaa……… Cứu mạng aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……
– ??? – Anh lo lắng nhìn quanh.
1 giây
2 giây

1 phút trôi qua,
– Ha ha ha ha ha…
– Anh Hạo Trạch, cứu mạng a! Anh Hạo Trạch, cứu em, cứu em với!!! Aaaaaaaaa///// – Cô sử dụng cả tứ chi ôm chặt lấy cái cột đèn bên đường, mắt nhắm tịt, đôi môi nhỏ nhắn không ngừng kêu gào như bị chọc tiết.
Gâu… gâu… gâu…
Leng keng… Leng keng…
Ăng ẳng…
Bên dưới chân cột, ba chú chó con bé teo thi nhau phụ họa, chiếc chuông bạc bên cổ cũng không chịu thua kém mà rung lên liên hồi. Cách đó khoảng hai bước là chó mẹ đang vểnh đuôi lên trời quan sát cảnh tượng có một không hai này, thỉnh thoảng lại cất vài tiếng cổ vũ. Tất cả tạo nên một tổ hợp âm thanh khiến người ta nghe mà choáng váng.
Rốt cuộc cô đã làm cái gì để thành ra như vậy?
Tình huống này sao giống phim hoạt hình đến thế?
Đầu đuôi ngọn ngành thực ra thì cũng chẳng có gì là to tát cả. Vốn là cô đang rất vui vẻ đi bên cạnh anh thì hình ảnh một đàn chó xinh đẹp đập thẳng vào mắt. Thế là bản tính yêu cái đẹp được thể trỗi dậy, cô không ngần ngại tiến lại gần ‘chơi đùa’ một chút. Và với thành thích mười lần trêu chó thì năm lần ngột thương, ba lần bị đuổi, hai lần ăn dép, cô đã thành công tạo nên tình thế rất chi là … như bây giờ.

Người đi đường túm tụm dưới chân cột đèn xì xào bàn tán. Có người lo lắng tới giúp đỡ, có người phê phán trách móc, cũng có người than thở cảm thán, nhưng tuyệt nheien không thấy cái ngươi suốt ngày hô hào phải quản cô thật chặt để phòng tai họa cho thiên hạ đâu cả.
Vì sao lại như vậy?
Thật đơn giản, giờ này anh còn đang trốn ở một góc cười không ngừng nổi. Như vậ có thể xem là phản ứng bình thường hay không? Haizzz… quả nhiên chính sách đồng hóa của ai kia đã thành công mĩ mãn.
—————————————
2.
– Bố! Mẹ! – Anh vừa bước vào nhà đã thấy ba cơ thể cứng ngắc ngồi trên ghế sofa thì khó hiểu vô cùng. – Chu Minh Quân?
– … – Quân nhún nhún vai tỏ vẻ không biết gì cả. Chính anh cũng bị bác gái lôi đến đây trong tình trạng ù ù cạc cạc.
– Ha hả… con về rồi đấy à? Ngồi đi, ngồi đi!! – Bà Thùy vừa kích động vưa hồi hộp đến nỗi tất cả dây thần kinh đều căng lên như dây đàn.
– Mẹ, có chuyện gì sao? – Thấy thái độ khác thường của mẹ, anh cảnh giác hỏi. Mẹ của anh nha, nói như thế nào nhỉ? Chỉ bình thường hơn cô một chút mà thôi.
– Aaaaa, cái này… – Bà Thùy ấp úng. Bà muốn hỏi lắm, nhưng lại sợ đứa con trai duy nhất này sẽ phủ nhận. Aizzz… quả thật là lòng nóng như lửa đốt mà.
– Mẹ? – Anh ngồi lùi ra một chút, cố gắng giữ khoảng cách an toàn với người mẹ thân thương của mình, âm thầm vã mồ hôi.
– Trạch, hôm trước… – Bà Thùy nắm chặt tay, hít sâu một hơi, hạ quyết tâm phải hỏi cho ra nhẽ. – … mẹ nhìn thấy con cùng đi dạo phố với một cô gái?
– Phụttttttt… – Bà Thùy còn chưa nói hết câu đã có người phun toàn bộ trà trong miệng ra. Mà cái người xui xẻo đấy không ai khác chính là… Quân.
– … – Anh đến liếc cũng không thèm liếc Quân một cái, trầm tư suy nghĩ. Anh đi dạo phố cùng một cô gái? Aizzz… chẳng cần động não cũng biết là chỉ có thể là Tiểu yêu tinh lắm trò kia. Nhìn ánh mắt kì dị của mẹ, anh đám chắc đến 97% là đã hiểu lầm rồi.
– Aaaaa… Nó không phản bác. Ông ơi ông ơi, vậy là tôi nghĩ đúng rồi. Trời ơi!!! Tạ ơn trời phật phù hộ, rốt cuộc thì thằng Trạch nhà mình cũng cải tà quy chính rồi. – Bà Thùy xúc động nắm chặt tay chồng, đôi mắt rưng rưng.
– Mẹ, cái gì mà cải tà quy chính? – Anh khó hiểu.
– Con còn nói, trước đây mẹ cứ nghĩ là con bị gay, suýt thì định nhờ thằng Quân nó giới thiệu cho con vài vị mĩ nam đấy.
– Phụtttttt……… – Quân lần thứ hai anh dũng hi sinh.
– … – Anh câm nín, khóe miệng co giật liên hồi. Có người mẹ nào nhận được tin con trai mình bị gay mà lại có phản ứng như thế này không?
– Cô gái kia là người như thế nào? – Ông Nhiên húng hắng lên tiếng phá vỡ bầu không khí quỷ dị.
– Rất phiền phức. – Anh nói không chút chần chừ.
– Tốt, tốt lắm. – Bà Thùy bật cười ha hả, chạy ào sang nắm tay con vỗ về. – Con trai à, mẹ đã chờ mấy chữ này của con lâu lắm rồi. Mẹ còn nghĩ cả đời này cũng không thể đợi được cô gái có thể khiến con để tâm xuất hiện. Đúng là trời cao có mắt, trời cao có mắt. Con nhất định phải giữ cô gái đó cho thật chặt đấy. Nếu như để con dâu của mẹ chạy mất, mẹ nhất định bảo chồng mẹ xẻo thịt lột da con đem đi hầm canh, biết chưa hả? Còn nữa…
– @@ – Tay bị mẹ vỗ lên vỗ xuống, tai cũng ù đi bởi giọng nói ‘nhẹ nhàng’ vẳng lại từ một nơi xa xăm nào đó, sắc mặt anh ngay càng khó coi, tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương nghiêm trọng. ‘Mẹ à, mẹ có nhất thiết phải đem con trai mình biến thành đồ bỏ đi không ai thèm như thế không?’
Ring… Ring… Ring…
Tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên thành công giải thoát anh khỏi sự hành hạ của người mẹ hiền từ.
– Al…
– Anh Hạo Trạch!!! – Giọng nói vừa ngọt ngào lại có chút gì đó tinh quái vang lên, không to, nhưng cũng đủ để bà Thủy đang ngồi bên cạnh nghe thấy rõ ràng.
– Là con dâu của mẹ, có đúng hay không? – Hai mắt sáng ngời, bà Thùy kích động túm lấy anh lắc qua lắc lại không ngừng.
– Mẹ!? – Anh dở khóc dở cười, một tay cầm điện thoại, một tay ra sức ngăn cản cái người như hổ rình mồi đang nhăm nhăm muốn cướp điện thoại của anh.
– Anh Hạo Trạch? – Cô nhìn lại màn hình, nghi hoặc gọi thêm lần nữa.
– Đợi… đợi anh một chút. – Khó khăn lắm mới thoát khỏi ma trảo của mẹ, anh ôm theo điện thoại co giò bỏ chạy luôn ra vườn.
– Thằng oắt con, dám tranh giành với mẹ. Mau đưa điện thoại đây để mẹ còn nói chuyện với con dâu bảo bối của mẹ. – Bà Thùy tức giận đùng đùng muốn đuổi theo, nhưng lại bị chồng giữ lại.
– Bà bình tĩnh, đừng có làm con dâu chúng ta sợ, nếu không nhỡ con bé bỏ chạy mất thì không chỉ thằng Trạch đau khổ, mà chúng ta cũng xót ruột, có phải không? – Ông Nhiên từ tốn khuyên bảo.
– Cũng… cũng đúng. – Bà Thùy gật gù. Đều tại cái thằng quỷ kia mãi mới chịu có bạn gái khiến bà mừng như điên, quên hết tất cả mọi thứ. Hiện tại cho dù nó có đem một cô gái xấu điên xấu đảo, nghèo rớt mồng tơi về thì bà cũng coi như tiên nữ giáng trần, là bảo bối nhân gian. – Quân à, cháu đúng là thiên tài, đại đại thiên tài. Bác thật sự đã không nhìn lầm cháu.
– Ha ha… – Quân cười méo mó. Anh có làm được cái quỷ gì đâu? Đợi một chút, chẳng lẽ con nhóc kia thành công rồi? Không tồi, không hổ là Tiểu yêu tinh, rất tốt rất tốt.
– Cháu yên tâm, từ giờ bác sẽ hết lời khen ngợi tài năng của cháu trước mặt mẹ cháu. Ha ha ha…
– Không cần không cần đâu ạ… – Quân giật bắn cả mình, xua tay liên tục. – Bác cứ im lặng thôi, im lặng là tốt lắm rồi.
– Được, được, đều nghe cháu hết. – Bà Thùy vui đến quên trời đất, trong đầu hiện giờ chỉ nghĩ đến con dâu bảo bối và cháu nội đáng yêu của mình mà thôi.

– Bác à, thật ra bạn gái của Trạch không phải do cháu tìm đâu. – Nghĩ đi nghĩ lại, Quân vẫn quyết định sẽ nói rõ ràng. Tiểu yêu tinh đã nói: ‘Tùy từng trường hợp mới có thể dở thói tiểu nhân ra. Chí ít cũng không thể tranh công của người khác, nếu không sẽ rất thất đức.’
– Hả? Không phải cháu? – Ông Nhiên không thể tin. – Vậy là ai? Ai mà thần thông quảng đại đến như vậy?
– Người này hai bác cũng biết đấy ạ. Chính là em họ cháu, Chu Khả Di.
– Chu Khả Di? Khả Di? Là cô bé đáng yêu năm đó ư??/ – Bà Thùy kinh ngạc thốt lên.
10 năm trước bà đã từng gặp cô bé có tên gọi Chu Khả Di này, ấn tượng sâu sắc đến nỗi thỉnh thoảng bà vẫn còn xuýt xoa nhớ đến. Ừm… phải nói như thế nào nhỉ? Đó là một cô bé xinh xắn, trên môi luôn thường trực nụ cười rạng rỡ, cử chỉ đáng yêu, miệng lưỡi thì dẻo quẹo khiến người ta không thể không thích. Nói thật, không dưới chục lần bà đã nghĩ nếu như mình cũng có một cô con gái như vậy thì tốt biết bao, nhưng mà đáng tiếc cô bé lại không những không chịu nhận bà làm mẹ nuôi, mà 10 năm qua còn khoogn trở về Việt Nam lần nào, chỉ thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm tán gẫu với bà vài câu mà thôi. Vậy mà bây giờ không những con bé trở lại mà còn tìm cho con trai bà một cô bạn gái, bà lám ao có thể không kích động đây?
– Con bé về khi nào? Tại sao không thấy nó đến thăm ông bà già này vậy? – Ông Nhiên nhíu mày. Ông cũng rất thích cô bé này nha, có điều dù sao cũng không phải là con mình, không thể muốn gặp là gặp được. Cũng 10 năm rồi phải không nhỉ? Nói thật ông rất nhớ cô bé láu lỉnh ngày nào. Mới 10 tuổi đã đáng yêu như thế, không biết lớn lên sẽ xinh đẹp đến mức độ nào nữa?
– Điều này cũng không thể trách Khả Di được, đều tại Trạch quản con bé chặt quá. – Quân thở dài. Đến anh muốn gặp em gái mình mà còn phải thông qua sự cho phép của cái thằng của nợ kia nữa là. Đúng là cái số khốn khổ của con bé, hết bị người nhà quản lại đến lượt bệnh nhân quản. Haizzz… tự do hình như không thích con bé rồi.

– Alooo… Àlốồô? Anh Hạo Trạch, anh có đó không vậy? Hề lúuuuuu……

– Ừ, anh nghe đây. – Tìm một nơi an toàn ngoài vườn ngồi xuống, anh mới lên tiếng đáp lại.
– Tại sao bây giờ anh mới trả lời em? – Cô tức giận thở phì phì. Cô rất ghét phải chờ đợi nha, thật quá lãng phí thời gian phá phách của cô.
– Xin lỗi, vừa rồi anh hơi bận một chút.
– Bận? – Cô chống cằm nghĩ ngợi, rồi bỗng nhảy cẫng lên. – À, em biết rồi, nhất định alf anh đang hẹn hò với mĩ nhân thì bị em quấy rầy cho nên mới tỏ thái độ đó có đúng không? Hừ!?? Quả nhiên đàn ông đều không phải giống tốt, có tình yêu thì lập tức quên hết mọi người xung quanh…
– #o# – Anh rất muốn cười, nhưng mà cười không nổi. Sao thanh âm tức giận của cô có thể dễ thương đến như vậy chứ? Giống hệt chú mèo nhỏ nổi quạu vậy. Nhưng mà khoan đã… – Anh nào có tỏ thái độ gì đâu? Còn nữa, anh đang ở nhà bố mẹ, không phải đi hẹn hò gì cả.
– Mặc kệ anh đi đâu, làm gì thì vẫn cứ đáng ghét như vậy. Anh có biết em rất quý trọng thời gian hay không? Anh có biết nãy giờ nếu như không phải chờ anh thì em đã có thể nghĩ ra được rất nhiều trò hay ho rồi hay không?
– Ừ ừ, anh đáng ghét, anh làm tốn thời gian của em, đã được chưa? – Anh cười cười hùa theo cô. – Thôi nào, đừng tức giận, là anh sai. Giơ thì nói đi, em gọi cho anh có phải muốn nhờ chuyện gì không?
– Em nhớ anh không được sao? – Cô một bên ra sức tỏ vẻ bất mãn, một bên vắt hết óc suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào. Theo giác quan nhạy bén của cô thì dạo gần đây anh có xu hướng quản lí cô càng ngày càng chặt, chặt đến nỗi ban ngày nếu không có việc gì quan trọng thì luôn đặt cô trong tầm mắt, thậm chí nửa đêm cũng mò sang phòng cô kiểm tra, cứ như cô là kẻ tù tội lúc nào cũng có thể bỏ trốn vậy. Rốt cuộc là vì sao a?? Bỏ qua một số lí do đặc thù thì cô cũng có thể coi là một đứa trẻ ngoan mà.
– Đồ ngốc, anh còn không hiểu em sao? Không cần tìm cớ này nọ, cứ nói thẳng anh nghe. – Anh cắt ngang tiếng thở dài não nề của cô.
– Anh đúng là càng ngày càng không đáng yêu gì hết. – Cô nhìn trời than vãn. Là do cô dạy dỗ quá tốt ư? Cô rất nhớ một Cây kim cương ngu ngơ luôn bị cô bắt nạt trước đây. Haizzz… buồn nẫu cả ruột. – Là thế này, một nguồn tin đáng tin cậy đã cho em biết, sắp tới công ty anh sẽ tổ chức một chuyến du lịch 3 ngày 2 đêm, em cũng muốn đi!!!!!!
– Em đi làm gì? Chẳng lẽ người đó không nói cho em biết đó là hoạt động dành riêng cho nhân viên công ty?
– Vậy anh cho em làm nhân viên công ty anh là được rồi.
– Em làm được cái gì? – Anh nhở nụ cười thú vị. Theo như anh thấy, ngoài ba hoa và bày trò ra, cô chẳng làm được điều gì ra hồn cả.
– Cái gì em cũng đều làm được.
– Thật không? – Anh nhướn mày. – Lâu lắm rồi anh không được ăn cơm nhà, hay là hôm nay…
– Em là nói công việc văn phòng. – Cô giậm chân thùm thụp. Cái con nguwofi này, lúc nào cũng thích đào bới cô là thế nào?
– Cụ thể một chút xem?
– A! Em có thể nhắc nhở anh đi làm đúng giờ, tan tầm đúng giơ, ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giờ,… còn có hẹn hò đúng giờ. Nói tóm lại, em sẽ đảm nhiệm vai trò của cái đồng hồ báo thức sống. Anh yên tâm, xưa nay em luôn làm việc đến nơi đến chốn, chắc chắn sẽ khiến anh hài lòng.
– Vậy… được rồi, tạm thời để em làm ‘trợ lý’ của anh. Tốt nhất đừng gây chuyện gì quá nghiêm trọng, nếu không anh sẽ không nương tay đâu.
– Yes sỉ!! – Cô đang muốn nhảy cẫng lên thì bị câu nói tiếp theo của anh nện thẳng vào tai, bao nhiêu hưng phấn đều bay đi hết.
– Có điều, anh sẽ không đi, cho nên em cũng không thể đi.
– Vì cái gì???? – Cô gào toáng lên. – Anh là Giám đốc, sao lại không đi? Một năm có mấy lần a, sao anh có thể lãng phí cơ hội như vậy? Còn nữa, luật nào quy định anh không đi thì em cũng không được đi???
– Em là trợ lý của anh, phải ở nhà phục vụ anh. – Anh nói hùng hồn như lẽ đương nhiên.
– Em không cần, không cần làm trợ lý của anh đâu.
– Tốt, ngoan ngoãn đi làm bác sĩ tâm lý của em đi.
– Không!!!!!!!! – Cô khóc không ra nước mắt. Vì sao? Vì sao??? Chì là một chuyến du lịch mà thôi, có cần keo kiệt vậy không chứ?
– Thật sự muốn đi như vậy? – Thấy cô ỉu xìu, anh lại không nỡ. Dù sao cô vẫn còn là một cô bé, ham chơi cũng là chuyện thường.
– Anh sẽ cho em đi sao?
– Nếu như em ngoan.
– Không thành vấn đề. – Cô sảng khoái đáp, sau đó mới nghi hoặc. Hình như đây là yêu câu duy nhất của anh đối với cô thì phải? Nhưng mà… cô thật sự hư đến thế ư? Đâu có đâu, cô luôn biết nghe lời mà, phải không??? Bối rối quá a~
—————————————
3.
Trong bàn cơm,
– Hạo Trạch ngoan của mẹ, ăn nhiều thức vào!
– ???
– Ăn nhiều mới có thể khỏe mạnh.
– !!!
– Nào, thịt này rất ngon, con ăn thử xem.
– …
– Như thế nào, có hợp khẩu vị không con?
– ___ – Anh kinh hãi nhìn cách hành xử khác thường của mẹ. Đây có thật là mẹ anh không vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể biến thành thế này?
– Bà xem kìa, bà dọa thằng Trạch sợ tới nỗi nuốt không trôi rồi kìa.
– Kệ tôi, con tôi tôi chăm, mắc mớ gì ông can thiệp vào? – Bà Thùy trừng mắt. – Con trai ngoan, ăn nhiều cho khỏe còn cưới vợ sinh cháu cho mẹ bế nữa.
– Mẹ! – Anh kháng nghị. Lần thứ 101, anh mới có 25 tuổi mà thôi, có cần thúc giục dữ vậy không?
– Đúng rồi, cô gái đó tên gì vậy? – Bà Thùy không thèm quan tâm cảm nhận của đứa trẻ đáng thương, chỉ chăm chăm điều tra về con dâu quý báu của mình.
– Cô ấy…
– Đợi đã. – Bà Thùy bỗng ngăn lại. – Biết trước thì mất vui. Hay là như vậy đi, cuối tuần con đưa con bé về nhà chúng ta chơi, lúc đó giới thiệu cũng không muộn.
– Mẹ, thực ra bọn con…
– Mới quen phải không? Mẹ biết, mẹ biết, mẹ sẽ thật nhã nhặn dịu dàng, con cứ yên tâm.
– Mẹ nghe con nói, con…
– Khó mở miệng phải không? Mẹ biết, mẹ biết, nghe mẹ nói này con trai, đàn ông là phải chủ động một chút mới có thể thu được kết quả tốt.
– Mẹ…
– Được rồi, cứ như vậy đi, cuối tuần bố mẹ sẽ chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn chờ hai đứa. – Bà Thùy cười tít cả mắt. Con dâu a, cuối cùng cũng sắp tới tay bà rồi. Ha ha ha ha…
– #,,# – Trong khi đó, Quân lại cúi gằm mặt ăn cơm, lòng không ngừng cầu nguyện cho cô gái tội nghiệp sắp phải chiến đầu với siêu cấp mẹ chồng. ‘Trạch à, nếu không muốn mất vợ thì cậu phải anh dũng lao về phía trước ngăn cản toàn bộ đòn tấn công của mẹ cậu, biết chưa?’
– =~= – Anh thì lại âm thầm kêu khổ. Xong rồi xong rồi, anh lấy đâu ra bạn gái mà dẫn về đây? Đưa cô đi? Đây cũng là một hành động cần lòng dũng cảm rất lớn à nha. Cô mà biết anh muốn lấy cô ra làm lá chắn đảm bảo sẽ phát điên xông tới cào cấu anh ra trò. Nhưng ngoài cô ra, anh thật sự không có lấy một người bạn thuộc giới tính nữ có thể tin tưởng. Aizzzz… sao số anh nó cực thế không biết?!!!!!

Cả một tuần liền đau đầu nghĩ ngợi nhưng vẫn chưa tìm được đối sách thích hợp, anh gần như sắp phát điên rồi. Giờ phút này đây anh thật sự rất là hâm mộ cô, trong đầu lúc nào cũng đầy rẫy những ý tưởng không thể xem thường. Nếu như anh có thể được như vậy thì tốt rồi. Haizzzz…

Mà trong lúc anh đang vắt óc tính kế thì có người đã nhanh chân hơn một bước.
Trong phòng nghỉ riêng của Giám đốc, cô vui vẻ ôm gối xem ti vi, thỉnh thoảng còn cười ra tiếng, bộ dáng thoải mái vui tươi không hề thích hợp với thân phận trợ lý hiện tại. Thực ra thì anh cũng không định thật sự đẻ cô đến công ty làm việc mà chỉ dùng nó làm cái cớ để cô gái này chịu ngoan ngaoxn ngồi trong tầm mắt của anh mà thôi. Cho nên, đúng như cô đã nói, cô chỉ phụ trách đảm nhiệm vai trò của đồng hồ báo thức di dộng. Thơi gian còn lại hầu như đều nghịch ngợm phá phách, sau đó lại mè nheo kể lể với Cây kim cương vạn năng để anh giúp cô xử lí.
– Haaa…
‘Mẹ mua cho em con heo đất í a í a’

Tiếng chuông điện thoại vô duyên cắt ngang tiếng cười thích thú của cô, nhưng cô là người độ lượng, sẽ không để bụng đâu mà.
– Alo?
– Khả Di phải không? Bác Thùy đây, cháu còn nhớ bác chứ?
– Cháu đương nhiên là nhớ bác rồi. – Cô lại bắt đầu uống cong lưỡi líu la líu lo. – Bác vừa xinh đẹp vừa dịu dàng lại rất là vui tính, hình ảnh bác luôn hằn sâu vào trí nhớ của cháu…
– Cái con bé này, ăn gì mà nói năng ngọt xớt thế không biết. – Bà Thùy cười ha ha.
– Hi hi… cháu là đứa bé ngoan, nói toàn sự thật thôi mà bác. Dạo này bác với bác trai vẫn khỏe chứ ạ? Cháu nhớ hai bác đến ăn không ngon, ngủ không yên luôn đấy ạ.
– Hai bác cũng nhớ cháu đến nỗi không khỏe nổi đây này. Bác nghe Quân nói cháu về Việt Nam cũng được một thời gian rồi phải không? Thế mà không chịu đến thăm bà già này, đúng là làm bác đau lòng quá mà.
– Ây da da, cháu cũng muốn đến thăm hai bác lắm ạ, nhưng mà hiện tại chạu đang bị cầm tù, đi đâu cũng phải xin phép người ta, rất khốn khổ đó bác.
– Thế cuối tuần này cháu có rảnh không? Tới nhà bác chơi đi! Thật lâu thật lâu rồi không gặp, hai bác nhớ cháu muốn chết. Bác sẽ bảo bác trai chuẩn bị nhiều món ngon cho cháu, thế nào?
– Được ạ, được ạ. Vì được gặp bác, vì món ngon của bác trai, cháu sẽ liều mạng vượt ngục. – Cô cười toe.
– Cái con nhỏ này nha, lớn rồi mà vẫn lém lỉnh như thế, đúng là khiến người ta không thể không yêu mà.
– Hì hì… – Đừng khen cô nữa mà, cô sẽ ngại ngùng à nha.
– Thế nhé, bác không làm phiền cháu nữa, bác phải đi kiểm tra kết quả lao động của ông già kia đây. Cuối tuần cháu nhớ đến nhé, bác đợi đấy.
– Nhất định rồi ạ. Cháu chào bác!! – Cô vui vẻ cúp máy, trong mắt trong lòng đều là hâm mộ và ghen tị. Bác trai thật sự là một người chồng tốt đến không thể tốt hơn được nữa. Haizzz… đến bao giờ cô mới có thể gặp được một người đàn ông giống như thế đây? Cơ mà cô rất nghi ngờ, cho dù có gặp được thì nguwofi đó cũng không thể chịu nổi cô quá một tuần. Huhu… rõ ràng cô rất là xinh xắn đáng yêu mà? Được rồi được rồi, cô thừa nhận là mình khá phiền phức và tinh quái, nhưng cũng không đến nỗi bị người ta ghét bỏ chứ, đúng không?
Cạchhhh…
Đang mải nghiền ngẫm về bản thân thì cánh cửa bật mở làm cô sợ đến co rúm lại.
– Đang làm chuyện xấu gì à? Sao lại phản ứng mạnh vậy? – Anh nhướn mày.
– Anh mới làm chuyện xấu ấy. – Cô ưỡn ngực ngồi thẳng lưng, nghiêng đầu nhìn đồng hồ, lại nghi hoặc liếc anh một cái. – Còn chưa đến giờ ăn mà?
– Em thật sự nghĩ mình là đồng hồ báo thức rồi à? – Cô có cần nhập vai triệt để đến mức độ này không? Đúng là hết chỗ nói rồi.
– Đấy gọi là đem cả tâm trí và tấm lòng ra hoàn thành nhiệm vụ, anh có hiểu không? – Cô giảng giải.
– Ừ, em nói cái gì cũng đúng. – Anh gật gù. Nghe cô, đều nghe cô hết, dù sao hiện tại anh cũng đang có việc cần nhờ vả. – Anh muốn thương lượng với em một việc.
– Thương lượng? – Cô vuốt cằm. – Từ này hay, em thích. Anh nói thử coi nào.
– Cuối tuần này em có thể cùng anh đến một nơi không?
– Cuối tuần? Không được rồi, em không rảnh. – Cô dứt khoát từ chối ngay.
– Không rảnh? Em đi đâu?? – Anh cau mày.
– Em đi gặp người quen, có nói anh cũng không biết đâu mà.
– Không được, anh không đồng ý.
– Này nha, em cũng không phải là đi gây chuyện, anh không cần cảnh giác như vậy đâu. – Cô hết sức không hài lòng. – Em thật sự đi gặp người quen mà, không tin khi đó em sẽ chụp ảnh rồi gửi cho anh xem.
– Được rồi, cứ cho là em thật sự có việc đi, nhưng mà cuối tuần này anh rất cần em mà.
– Kệ anh, ai kêu anh bây giờ mới nói với em? – Cô kiên quyết không khoan nhượng.
– Cuối tuần anh dọn dẹp.
– Mặc anh.
– Giặt giũ, quét tước, lau chùi nhà cửa đều do anh phụ trách.
– Miễn bàn.
– Giờ giới nghiêm sẽ đổi thành 12 giờ.
– Đừng hòng mua chuộc em.
– Từ giờ thẻ tín dụng của anh cho em toàn quyền sử dụng, không cần xin phép nữa.
– Vô dụng thôi. – Này nha, con người cô tuy tằng tằng vậy thôi chứ cũng có nguyên tắc phết đó nghe, đừng đùa.
– Thật sự không thể thương lượng được sao? – Anh đau khổ nhìn cô. Không đưa được cô về, anh phải làm sao nói chuyện với mẹ đây?
– Không thể.
– Em muốn cái gì anh cũng đồng ý hết, vẫn không được sao?
– Không được.
– Khả Di!!!
– Ây da anh đừng nói nữa, thật là phiền. Bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc đấy, anh còn không chăm chỉ lao động cuối tháng em sẽ tịch thu tiền lương của anh cho xem. – ‘Còn tiếp tục như vậy cô sẽ lung lay a~’
– OxO
—————————————
4.
Đắn đo mãi, cuối cùng đến sáng thứ bảy anh mới cắn răng gọi điện thoại cho người mẹ thân yêu. Làm ơn cho mẹ rủ lòng thương mà tha cho anh. A di đà phật~
Tút… tút…
– Trạch hả con? Có chuyện gì thế? – Bà Thùy hiếm khi ăn nói nhẹ nhàng như vậy, hiển nhiên là vẫn còn nhớ tới cô con dâu bảo bối kia.
– Mẹ, ngày mai e là con không dẫn cô ấy về được.
– Tại sao??? – Giọng bà Thùy đột nhiên cao vút.
– Cô ấy bận…
– Mẹ mặc kệ, nhất định ngày mai mẹ phải gặp được con dâu của mẹ, nếu không…
– Mẹ à, cô ấy thật sự bận việc mà. – Anh đau khổ giải thích. Trời đất chứng giám, anh đã van nài cô không biết bao nhiêu lâu, dùng đủ mọi thủ đoạn lôi kéo có, nịnh nọt có, đe dọa cũng có luôn, nhưng mà cô cứ khăng khăng không cần anh thì làm thế nào??? Anh rất nghi ngờ, rốt cuộc cái người quen kia là ai mà quan trọng đến như vậy, có thể khiến cô dứt khoát quăng anh đi?
– Con bé là bạn gái con cơ mà? Chẳng lẽ con không thể thuyết phục con bé một việc cỏn con thế này sao?
– Con thật sự không lay chuyển được mà.
– Con có cần vô dụng đến thế không? – Bà Thùy cắn răng.
– Con…
– Lâm Hạo Trạch, mẹ nói cho con nghe, mẹ không cần biết con dùng cách gì, giở thủ đoạn cao siêu thế nào, tóm lại ngày mai nhất định phải dẫn được con dâu mẹ về trình diện, không thì con cứ xác định đi, biết chưa????
– Mẹ!!!
Cạchhhhh…
Tút tút tút tút tút…
Ác, quá ác! Cô không thèm để ý đến anh, anh kiếm đâu ra người để mà dẫn về chứ? Trời ạ, cái đầu của anh!

Cả ngay hầu như không thể tập trung vào công việc, vì thế anh quyết định về sớm dưỡng sức, tiện thể nghĩ cách vượt qua khổ ai này.
Ủ rũ đi ra khỏi phòng, đột nhiên ánh mắt anh dừng lại ở một chiếc bàn cách đó không xa – bàn thư ký. Đúng rồi, thư ký của anh nổi tiếng tận tâm lại nghe lơi, anh sao có thể quên được nhỉ?
– E hèm… – Anh đứng bên bàn, đằng hắng giọng lấy tinh thần.
– Giám đốc, có việc gì không ạ? – Huyền Chi giật mình đứng bật dậy, vẻ mặt như đang bị áp giải ra pháp trường.
– Ngày mai cô có rảnh không? – Anh húng hắng vài tiếng mới nói được hết câu. Tại sao cảm giác lại khác nhau đến thế? Nói chuyện với cô anh chưa từng có cảm giác ngại ngùng mà bất đắc dĩ đến mức độ này.
– Hiện tại tôi chưa có kế hoạch gì. Công ty cần tăng ca sao Giám đốc? – Huyền Chi đoán mò.
– Không phải. Chỉ là… tối muốn… ừm… nhờ… nhờ cô một việc… – Anh gục gặc mãi cũng không biết phải nói như thế nào.
– Ách… Nhờ vả gì nha, Giám đốc cứ nói, nếu làm được tôi nhất định sẽ gắng hết sức. – Huyền Chi trợn trừng mắt. Theo kinh nghiệm hơn 2 năm qua thì mỗi lần sếp lớn ăn nói nhã nhặn đều không có chuyện tốt. Nhưng biết làm sao, cô chỉ là thân thư ký nho nhỏ, sao có thể chống đỡ được sóng to gió lớn như vậy chứ??
– Thật ra tôi đang cần tìm một người có thể đóng giả làm bạn gái của tôi. Mẹ tôi sống chết đòi gặp mặt con dâu tương lại, nhưng tôi lấy đâu ra người mà dẫn về bây giơ? Cho nên, tôi nhờ cậy cả vào cô đấy.
– Không được đâu Giám đốc. Tôi… tôi không giỏi vụ diễn kịch này đâu, nhỡ tôi làm không tốt khiến anh bị lật tẩy không phải sẽ rất thảm hay sao? – Huyền Chi run run mở miệng. Làm bạn gái sếp? Cho dù chỉ là đóng giả thì cũng thật khủng bố. Không không không không, đừng ép cô mà.
– Tôi thật sự không còn cách nào mới phải nhờ đến cô, cô mà không giúp tôi…
– Giám đốc, còn… còn Khả Di mà. – Huyền Chi sợ hãi cắt ngang. Đừng đe dọa cô, cô sợ lắm a.

– Nếu cô ấy chịu giúp tôi, cô nghĩ tôi sẽ đến bước đường này ư? – Anh nghiến răng ken két.
– Vậy… thật sự không còn cách nào sao? – Huyền Chi gần như tuyệt vọng. Cô không muốn a không muốn, thanh danh của cô, an toàn của cô, tính mạng của cô, bát cơm của cô, cô thật sự không muốn mạo hiểm đâu mà.
– Không có. – Anh rất dứt khoát cắt đứt tia hi vọng cuối cùng của Huyền Chi, dõng dạc phán. – Lát tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cô. Sáng mai đúng 9 giờ đợi tôi ở ngã tư gần nhất.
– Giám đốc, tôi… – ‘không thể đi nhờ xe của anh sao?’ Rõ ràng là cô giúp anh, vì cái gì lần nào cũng bị hành xác thế nay?
– Tốt nhất cô không nên đến muộn. – Anh nhắc nhở. – Còn nữa, quà cáp gì đó đều không cần, bố mẹ tôi cũng chẳng quan tâm đâu.
– Không được đâu. Lần đầu tiên đến gặp hai bác sao tôi có thể đi tay không được? Cho dù có là đóng kịch thì cũng nên giữ phép tắc một chút.
– Tùy.
– Vậy Giám đốc, anh có thể nói cho tôi biết bác trai bác gái thích cái gì không? Muốn mua quà cũng cần biết sở thích a.
– Lằng nhăng. Mua bừa một ít hoa quả gì đó đến không phải được rồi sao? – Anh nhíu mày. Chỉ là gặp mặt một chút, có cần bày vẽ nhiều thứ như vậy không?
– #-# – ‘Làm ơn, rốt cuộc là ai đang nhờ vả ai đây?’

Sáng hôm sau,
08:30,
Tại nhà bạn nhỏ Cây kim cương,
– Khả Di, có cần anh đưa em đi không? – Nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng của cô, anh hảo tâm hỏi.
– Không cần, không cần, em tự đi được mà. – Cô vừa đi giày vưa nhảy lò cò ra cửa, cười hi hi với anh. – Còn việc của anh thì sao?
– À, cái đó…
– Sao lại ấp úng rồi? – Cô nheo mắt. – Có phải anh đã làm chuyện mờ ám gì không?
– Đâu có. – Anh lúng túng phủ nhận. – Anh… anh định sẽ về nhà một… một mình… sau đó nhận… lỗi. Vậy… vậy đó. – Muốn anh ở trước mặt cô thú nhận mình đem người đi lừa gạt bố mẹ? Trời ơi, anh không làm được đâu, mất mặt chết.
– Thật ư? – Bộ dạng của anh thật khiến người ta nghi ngờ đó.
– Thật mà, chẳng lẽ anh lại nói dối em?
– Được rồi, tốt nhất là thế, nếu không em sẽ không tha cho anh đâu. Thôi em đi trước đây. Bye bye!!
– Ừ, bye. – Anh hơi chột dạ, chắp tay khẩn cầu mọi chuyện sẽ đầu xuôi đuôi lọt. Theo định nghĩa của cô thì anh là người tốt, đúng không? Cho nen ông trời sẽ không quá khắt khe với anh đâu, chắc chắn là như vậy rồi, đừng lo, đừng lo. Nhưng vì cái gì anh cứ thấy bất an như vậy chứ? Hầy, nhất định là bị ngữ khí vừa rồi của cô dọa sợ rồi. Phải bình tĩnh, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.

Đúng 9 giờ, anh có mặt tại ngã tư gần nhà, đập vào mắt là Huyền Chi tội nghiệp hai tay ôm một túi hoa quả to đùng và một bó hoa hồng vàng kiều diễm.
– Lên xe. – Anh bình thản ra lệnh, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.
– Vâng. – Huyền Chi ỉu xìu. ‘Giám đốc à, không phải tôi trù ẻo gì anh đâu, nhưng cứ cái đà này thì anh ế chắc rồi. Xin chia buồn!’
– Mua nhiều đồ như vậy? – Anh liếc mắt một cái, khẽ nhíu mày.
– Giám đốc à, anh nhìn xem, chỉ là một ít hoa quả mà thôi, đâu có nhiều nhặn gì đâu? – Huyền Chi giải thích.
– Có giữ hóa đơn hay không?
– Có, nhưng để làm gì? – Huyền Chi khó hiểu nhìn sếp lớn cấu trúc não không mấy bình thường của mình.
– Hết bao nhiêu, tôi trả tiền cho cô. – Anh đáp như lẽ đương nhiên, còn khuyến mãi cho Huyền Chi bé nhỏ một cái liếc mắt xem thường ý bảo ‘vậy cũng không hiểu, cô là đồ ngốc à?’
– Không cần, không cần đâu, chỉ là một chút tiền lẻ mà thôi. – Huyền Chi khóe miệng co giật. Cô mua quà cho bố mẹ anh, sau đó lại lấy tiền của anh, cũng quá @@ đi.
– Tùy. – Anh hơi nhíu mi, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của cô. Nếu như là cô, chắc hẳn vừa leo lên xe đã mè nheo ầm ỹ rôi. Không tốt, hình như anh bị cô ám ảnh quá sâu rồi.
– Giám đốc…
– Gọi tên tôi.
– Hả??? – Huyền Chi vã mồ hôi. Lại gì nữa đây?
– Cô tốt nhất nên nghe lời một chút. Nếu như mọi chuyện mà vỡ lở thì mẹ tôi nhất định sẽ nháo đến long trời, tới lúc đó không chỉ tôi mà cả cô cũng chẳng được yên đâu.
– U.u – ‘Giám đốc, tôi có lòng tốt giúp anh cơ mà, sao anh lại đe dọa tôi?’
– Cô có hiểu không vậy?
– Hiểu, tôi hiểu. – Huyền Chi gật đầu như băm tỏi, rưng rưng.
– Gọi thử nghe xem.
– Anh… anh Hạo… Hạo Trạch? – Huyền Chi lắp bắp bắt trước Khả Di. Tại sao mọi khi nghe cô ấy kêu dễ dàng như vậy mà đến lượt cô lại giống như đang nhảy vào chảo dầu thế này?
– Thật khó nghe. – Quả nhiên, anh ghét bỏ nhăn vi.
– Vậy, Giám đ…
Kétttt…
– Cô liệu hồn cho tôi. – Anh gầm lên. – Không chỉ cách gọi mà xưng hô cugnx phải đổi. Cứ tôi tôi như vậy là không được. Haizzz… thật là muốn đòi mạng mà.
– Đúng, rất khó a. – Huyền Chi gật gù phụ họa. Đây là câu chuẩn nhất trong ngày nha.
– Khổ cũng phải làm. Đóng không đạt đồng nghĩa với chết, cô đã hiểu chưa? – Anh quắc mắt.
– Nhưng…
– Xuống xe!
– W-W – ‘Giám đốc, anh muốn chết lắm à?’

Trong khi đó,
– Chao ôi, Khả Di của bác đã lớn như thế này rồi ư? Thật là xinh đẹp quá đi mất!!!! – Bà Thùy ngắm cô mãi không chán mắt, luôn miệng xuýt xoa.
– Cháu cũng cảm thấy như vậy ả, chỉ có điều vẫn còn kém bác vài phần. – Cô vui vẻ ba hoa.
– Ha ha… càng lớn càng dẻo mỏ. – Bà Thùy yêu thương dí dí trán cô, lần thứ m cảm thán, tại sao cô không phải là con gái bà? Haizzzz……
– À đúng rồi, bác trai đâu rồi ạ? – Cô giống như hươu cao cổ vươn đầu ngó nghiêng xung quanh.
– Đang nấu ăn trong bếp đó, đợi một chút là có thể ăn rồi.
– Wo … cháu thích nhất là đồ ăn bác trai nấu đó! – Hai mắt cô sáng lên, nhảy tưng tưng như con chuột túi muốn tiến vào trong bếp.
– Được rồi được rồi, con bé ham ăn này, cháu vào đó nói chuyện với bác trai một chút đi.
– Vâng. – Cô tót một cái bay vào trong bếp, vừa hi hi ha ha làm nũng với ông Nhiên vừa ăn vụng vài miếng thức ăn thơm ngon, khen không dứt lời.

Kíng koong… Kíng koong…
Bà Thùy hấp tấp đi ra mở cửa, trong lòng rất chi là vui sướng.
Cachjhhh…
– Mẹ, chúng con đến rồi.
– Cháu chào bác! – Huyền Chi lễ phép cúi đầu.
– Aaaaaaaaaa………… – Bà Thùy kích động đến hét toáng lên, tiếng vang bay lượn trong không trung đem đến một cảm giác rất quỷ dị.
– Á… – Huyền Chi sợ tới mức chân mềm nhũn, tay níu chặt lấy cánh cửa không dám động đậy.

– Lại làm sao nữa rồi? – Ông Nhiên đang xào ếch trong bếp tay cũng run run.
– Để cháu ra xem. – Cô nhón một cái đùi ếch bỏ vào miệng, chạy vèo ra phòng ngoài, đúng lúc nghe được một câu khiến trời đất rung chuyển.

– Mẹ, đây là Huyền Chi, bạn gái con.
——————————————————————


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.