Tiểu Yêu Thê

Chương 52: Hối hận đã muộn


Đọc truyện Tiểu Yêu Thê – Chương 52: Hối hận đã muộn

Trở lại trấn Thương Ngô, Tần Hồng Đao đưa ba người về tòa nhà nhỏ nghỉ ngơi trước, nàng liền đi ra ngoài thu thập linh thảo.

Lần này linh thảo cần thu thập vẫn như cũ không ít, có gần bốn trăm loại, lật khắp toàn bộ trấn Thương Ngô, liên lạc một chút quan hệ, vẫn có mấy loại không thể tìm được.

Mặc dù Trấn Thương Ngô lưng tựa núi Thương Ngô, số lượng linh thảo lưu thông cực lớn, nhưng bởi vì quá xa, vẫn không so được với những thành lớn có khả năng thu thập linh thảo chủng loại phong phú ở Trung Ương đại lục.

Không còn cách nào, Tần Hồng Đao đành phải trở về tìm Ninh Ngộ Châu, thương lượng với hắn muốn rời đi trấn Thương Ngô trước hay không, đến một thành tu luyện lớn khác tìm xem. Nếu không phải nơi này quá xa Xích Tiêu Tông, Tần Hồng Đao đã nghĩ mang sư đệ về tông môn trước, với thực lực của tông môn, gom đủ những linh thảo này cũng không khó.

Ninh Ngộ Châu lật xem những linh thảo nàng đã thu thập, sau đó hắn bổ sung thêm.

Kỳ thật đối với Tần Hồng Đao có thể thu được nhiều ít, trong lòng Ninh Ngộ Châu đều hiểu rõ. Bởi vì vài ngày trước, hắn và Văn Kiều đã từng đi dạo một vòng cửa hàng linh thảo ở trấn Thương Ngô từ sớm, đối với trấn Thương Ngô có linh thảo gì đều rất rõ ràng.

Phương án trị liệu mà hắn đưa ra, cũng là căn cứ vào những linh thảo hiện có trong trấn Thương Ngô đến trị liệu.

Nếu không phải trấn Thương Ngô thực sự không đủ chủng loại linh thảo, hắn cũng sẽ không dùng phương pháp phiền toái như vậy áp chế độc cho Thịnh Vân Thâm, cần phân mấy lần trị liệu.

Hai sư tỷ đệ Tần Hồng Đao kinh ngạc nhìn bọn hắn, “Các ngươi có?”

Nghĩ đến hôm qua Ninh Ngộ Châu bổ cứu đủ linh chi Thất Diệp Thiệt và linh quả Xích Huyết cho bọn hắn, Tần Hồng Đao không biết nói cái gì cho phải, luôn cảm thấy toàn thân trên dưới hai người này đều là bí mật.

Linh chi Thất Diệp Thiệt và linh quả Xích Huyết mặc dù không coi là linh thảo cấp cao quá hiếm hoi, nhưng có thể muốn lập tức tìm được cũng không dễ dàng.

Hai người Ninh Ngộ Châu tu vi không cao, lại là đến từ Nam Minh xa xôi, thấy thế nào đều không giống như người có thể có được linh thảo đắt giá như vậy.

Ninh Ngộ Châu mỉm cười, “Chúng ta mới từ núi Thương Ngô lịch luyện trở về, những cái này là thu hoạch được tại núi Thương Ngô.”

Kỳ thật đều là dùng Bích Linh Đan đổi với yêu thú núi Thương Ngô.

Tại núi Thương Ngô hơn hai tháng, bọn hắn và yêu thú trao đổi không ít linh thảo, giống hoa Xích Tinh, linh chi Thất Diệp Thiệt và linh quả Xích Huyết những linh dược tương đối trân quý thưa thớt, vẫn là nhện Bạch Phúc Lang đi đoạt trở về. Nhện Bạch Phúc Lang sức chiến đấu mặc dù chẳng ra sao cả, một thân độc lại hết sức lợi hại, rất nhiều yêu thú đều bị nó hạ độc, đoạt gốc linh thảo cực kỳ thuận tiện.

Những linh thảo này mặc dù trân quý hiếm có, bất quá trong không gian bọn hắn có rất nhiều, đây đều là Văn Kiều thúc đẩy sinh trưởng. Mỗi lần chỉ cần thu thập được linh thảo hiếm có, Văn Kiều liền thúc đẩy sinh trưởng trước, thu thập được không ít hạt giống, ngoại trừ lưu lại vài cọng trồng trong ruộng linh thảo, những cái khác lúc cần sẽ vung một ít hạt giống trong linh điền, trực tiếp thúc đẩy sinh trưởng là được.

Tần Hồng Đao sư tỷ đệ không biết nội tình bên trong, bất quá bọn hắn vẫn hết sức cảm động, cũng không nguyện ý lấy không của bọn họ, nói rõ sẽ mua với giá cao hơn giá thị trường ba phần.

Chờ có thể hoàn toàn áp chế lại độc trong người Thịnh Vân Thâm sau bọn hắn sẽ còn có hậu lễ đáp tạ khác.

Tiếp đó Thịnh Vân Thâm tiếp tục ngâm thuốc tắm.

Lần này thời gian ngâm thuốc tắm tương đối lâu, cần hai mươi canh giờ, sau khi giao phó tốt những gì cần chú ý Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều không ở lại trông coi, dự định đi xử lý một chút chuyện cá nhân trước.

Trải qua trận chiến buổi trưa, Tần Hồng Đao đương nhiên không cần lại lo lắng an nguy của bọn họ, lúc này không có cứng rắn muốn bọn họ lưu lại.

** **


Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều trở lại khách sạn ở ngõ nhỏ Hồ Liễu.

Ngoại trừ Tiềm Thú ẩn ở một nơi bí mật gần đó thăm dò tin tức, nhóm Tiềm lân vệ đều an phận ở trong khách sạn, cũng may mắn lúc trước đoàn người Mộ San chấp nhất tìm Văn Kiều trả thù, bọn hắn mới không đối đầu cùng nhóm Tiềm lân vệ.

“Công tử, phu nhân, các ngươi đã trở về.”

Tiềm lân vệ thấy bọn họ bình an vô sự trở về, đều hết sức kích động.

Biết Ninh Ngộ Châu trở về Tiềm Thú cũng hiện thân, báo cáo với Ninh Ngộ Châu tin tức trong trấn Thương Ngô.

Trải qua chuyện hôm nay, trấn Thương Ngô trong không có người còn dám gây sự với Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu, ấn tượng đối hai người cũng xảy ra thay đổi ngất trời. Không chỉ có bởi vì Văn Kiều hung tàn đến nỗi ngay cả tiểu sư muội Thanh Vân Tông đều ăn thiệt thòi lớn trong tay nàng, cũng bởi vì có Tần Hồng Đao nói rõ phải che chở bọn hắn, và thuật luyện đan tinh xảo của Ninh Ngộ Châu.

Có thể nói, bây giờ trấn Thương Ngô đối Ninh Ngộ Châu ấn tượng phi thường tốt, bởi vì giải độc đan cực phẩm.

Ít có luyện Đan sư hào phóng giống hắn như vậy, không đem cực phẩm linh đan coi ra gì, chỉ cần có người mua, hắn liền trực tiếp bán, không chút nào tiết kiệm.

Hào phóng còn lợi hại luyện Đan sư, tự nhiên được người hoan nghênh, ngay cả dư luận cũng khuynh hướng hai người, ngược lại là thanh danh của Mộ San bại hoại đến triệt để, nếu không phải những người này không dám chọc vào Thanh Vân Tông, chỉ sợ việc này đã sớm truyền đến các địa phương khác.

Những này đều không ngoài dự kiến của Ninh Ngộ Châu.

Ninh Ngộ Châu để nhóm Tiềm lân vệ lui xuống, chỉ lưu lại Tiềm Thú, căn dặn hắn một hồi, lại cho hắn mấy cái túi không gian, để hắn xuống dưới an bài.

Văn Kiều an tĩnh ngồi ở một bên, chờ Tiềm Thú rời đi mới mở miệng nói: “Ngộ Châu, chàng để nhóm Tiềm lân vệ đi Thiên Đan Cốc trước, là dự định sẽ đi chỗ đó sao?”

Thiên Đan Cốc là địa bàn của đan minh, mỗi một năm Hội Đan Năm Thành đều sẽ tổ chức tại Thiên Đan Cốc.

Ninh Ngộ Châu ừm một tiếng, nói ra: “Thiên Đan Cốc cách trấn Thương Ngô không xa, nơi đó là nơi tổ chức Hội Đan Năm Thành, bình thường cũng là một đan phường khá lớn, tụ tập đầy đủ không ít linh đan và dược thảo ở Thánh Vũ đại lục, Tần cô nương hẳn cũng sẽ đi chỗ ấy.”

Sau khi Văn Kiều nghe xong, khẽ gật đầu, cũng không hỏi hắn làm sao biết dự định của Tần Hồng Đao.

Một chút sau đó, Tiềm lân vệ tiến đến bẩm báo, Vương Tu Viễn đến đây.

Ninh Ngộ Châu chau mày, để cho người ta mời Vương Tu Viễn tiến vào.

Lúc Vương Tu Viễn đi vào, nhìn thấy hai người Ninh Ngộ Châu, mặc dù trong lòng có chút xấu hổ, nhưng trên mặt lại không lộ ra mảy may, một mặt vui sướng chúc mừng hai người.

Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói: “Không biết chúc mừng này từ đâu tới.”

Văn Kiều ôm Văn thỏ thỏ yên lặng nhìn hắn, cặp mắt đen trong suốt phản chiếu khuôn mặt của người đối diện, giống như không gì có thể che giấu được.

Vương Tu Viễn da mặt cứng đờ, không khỏi nhớ tới hôm qua lúc đoàn người Mộ San xông vào khách sạn Hồ An tìm hai người Ninh Ngộ Châu gây phiền phức, hắn không đếm xỉa đến mà bỏ đi. Lúc ấy hắn xác thực quyết định từ bỏ Ninh Ngộ Châu, với lại hắn thấy, nhóm người Ninh Ngộ Châu đắc tội Mộ San Thanh Vân Tông, căn bản liền không có khả năng xoay người.


Người thông minh sẽ không đem mình đặt vào trong nguy hiểm, lại càng không cần phải nói Vương gia căn bản đắc tội không nổi Thanh Vân Tông.

Không cần thiết vì một luyện Đan sư không biết tương lai có bao lớn thành tựu mà đắc tội Thanh Vân Tông.

Nào biết được sự tình lại chuyển hướng, Ninh Ngộ Châu vậy mà nhận biết Đại sư tỷ Xích Tiêu Tông, Tần Hồng Đao.

Tần Hồng Đao ghét ác như cừu, không thích nhất người giống như Mộ San lật ngược phải trái, lấy mạnh hiếp yếu, nàng sẽ ngăn trở Mộ San, che chở hai người Ninh Ngộ Châu, hoàn toàn không gì bất ngờ. Lại càng không cần phải nói Ninh Ngộ Châu bị nàng mời đi chữa bệnh vì Thịnh Vân Thâm, Tần Hồng Đao càng không cho phép Mộ San ức hiếp bọn họ.

Về sau sự tình cũng không ngoài dự đoán, có Tần Hồng Đao che chở, phu thê Ninh Ngộ Châu không chỉ không có việc gì, ngược lại còn khiến Mộ San mất mặt mũi.

Kỳ thật ước chiến hôm nay, Vương Tu Viễn cũng đi xem.

Khi thấy Văn Kiều hung tàn đè ép Mộ San đánh, Vương Tu Viễn đơn giản không thể tin được, rõ ràng tiểu cô nương nhìn yêu kiều nhu nhược như vậy, từng quyền đánh lên người đều thấm đến thịt, so với thể tu càng đáng sợ.

Cũng không biết nắm tay nhỏ trắng trẻo mịn màng kia, nơi nào có uy lực lớn như vậy.

Xem hết Văn Kiều đánh người, về sau lại nhìn thấy Ninh Ngộ Châu tại chỗ bán cực phẩm giải độc đan, nói thực ra, Vương Tu Viễn hối hận.

Sớm biết hai người sẽ không có việc gì, hắn nhất định sẽ không lựa chọn bo bo giữ mình, mà là tận tâm tận lực giúp bọn họ, có loại giao tình trong hoạn nạn này, tương lai còn sợ Ninh Ngộ Châu không tuyển chọn Vương gia sao?

Đáng tiếc thế gian không có bán thuốc hối hận, trong lòng Vương Tu Viễn lại hối hận cũng không làm được chuyện gì, chỉ có thể tiếp tục kiên trì, nhìn xem có thể hay không chữa trị mối quan hệ một chút.

“Lúc này rời đi trấn Thương Ngô, có lẽ là về Thanh Vân Tông.”

Ninh Ngộ Châu phản ứng rất bình thản, nhàn nhạt ừm một tiếng.

“Không biết sắp tới Ninh công tử có an bài gì?”

Ninh Ngộ Châu nói: “Trước xem tình huống của Thịnh công tử bên kia thế nào, ta đã được Tần cô nương nhờ vả, tự nhiên muốn hết sức trợ giúp Thịnh công tử mới được.”

Bởi vì Mộ San gây một màn này, bây giờ chuyện Thịnh Vân Thâm trúng độc đã truyền ra, Tần Hồng Đao dứt khoát cũng không còn giấu diếm, chỉ cần người có lòng tra một chút hành động mấy ngày này của nàng tại trấn Thương Ngô, liền có thể biết chuyện Thịnh Vân Thâm trúng độc, không cần phải dấu diếm.

Như thế cũng khiến những người khác biết, Ninh Ngộ Châu đang giúp Thịnh Vân Thâm trị liệu, là ân nhân Tần Hồng Đao nàng, người nào muốn động bọn họ, phải cân nhắc một chút mình có thực lực kia hay không.

Vương Tu Viễn ánh mắt chớp lên, lo lắng hỏi: “Không biết Thịnh công tử bây giờ thế nào?”

Ninh Ngộ Châu thản nhiên nói: “Tạm thời áp chế lại độc, muốn hoàn toàn giải độc, chỉ sợ ta cũng bất lực.”

Nghe đến đó, Vương Tu Viễn thật cũng không hoài nghi hắn.


Tần Hồng Đao đều đã tìm đến hai Đan sư cấp Huyền trong trấn Thương Ngô đều vô dụng, Ninh Ngộ Châu chỉ là một Đan sư cấp Hoàng càng không có khả năng chữa khỏi, coi như hắn có thể luyện ra cực phẩm linh đan, nhưng này cũng là cấp thấp linh đan.

Vương Tu Viễn mặc dù muốn cùng Ninh Ngộ Châu chữa trị quan hệ, nhưng bộ dáng Ninh Ngộ Châu từ đầu đến cuối không mặn không nhạt, để hắn có cảm giác không có chỗ xuống tay. Nhưng Vương Tu Viễn thật ra là người vô cùng biết luồn cúi, tính cách hòa hợp, làm việc chu toàn, nhưng không biết tại sao trước mặt Ninh Ngộ Châu, không thi triển ra được thủ đoạn.

Từ đó cũng có thể nhìn ra, Ninh Ngộ Châu kỳ thật đã biết quyết định lúc ấy của hắn, chỉ là hắn không nói rõ thôi.

Cái này khiến Vương Tu Viễn lần nữa hối hận không thôi.

Lại nói một lát, Vương Tu Viễn rốt cuộc thức thời đứng dậy rời đi.

Lại không rời đi, chẳng lẽ để cho người ta đuổi đi sao? Mặc dù Ninh Ngộ Châu vẫn là bộ dáng ấm áp hiền lành, nhưng Vương Tu Viễn vẫn có thể cảm giác hắn ở ngoài sáng trong ngầm đuổi người.

Gặp hắn cuối cùng cũng đi, Văn Kiều ôm Văn thỏ thỏ nhẹ nhàng thở ra, chân mày vốn nhăn lại cũng buông lỏng.

“A Xúc không thích hắn?” Ninh Ngộ Châu mỉm cười hỏi.

Văn Kiều lạnh nhạt mà nói: “Không thích, rất phiền! Mượn gió bẻ măng, không trượng nghĩa!”

Mặc dù nàng cũng hiểu rõ Vương Tu Viễn lựa chọn, nhưng nếu đã làm lựa chọn, thì sao còn đến cửa tỏ ra muốn tu bổ quan hệ? Không bằng lẫn nhau nhẹ tựa mây khói, làm người dưng không tốt sao?

Vừa nghĩ bo bo giữ mình, lại muốn chỗ tốt, thế gian làm gì có chuyện tiện nghi như vậy?

Ninh Ngộ Châu buồn cười nhìn trên mặt tiểu thê tử tỏ vẻ phiền chán, đây là lần đầu tiên A Xúc biểu hiện ra không thích một người như thế tươi sáng, để hắn có chút mới mẻ.

Đương nhiên, phát hiện A Xúc chán ghét nam nhân khác, cũng khiến hắn càng cao hứng.

“Vậy sau này liền không cùng hắn qua lại.” Ninh Ngộ Châu ôn nhu nói.

Văn Kiều ừm một tiếng, sắc mặt hơi hòa hoãn, ăn một viên cực phẩm linh đan, lại cho ăn Văn thỏ thỏ một viên, tâm tình rốt cuộc thông thuận.

***

Hai mươi canh giờ sau Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều tới cửa lần nữa.

Bởi vì Ninh Ngộ Châu chưa đến, Thịnh Vân Thâm vẫn ngoan ngoãn ngâm mình ở trong bồn tắm, nước trong bồn tắm vẫn đen nhánh như cũ, phát ra mùi tanh hôi khó ngửi. Mà trong bồn tắm, mụn mủ trên mặt Thịnh Vân Thâm đã biến mất hơn phân nửa, vết tích so lúc trước ít hơn rất nhiều.

Không có những mụn mủ dữ tợn kinh khủng kia, mặt mày Thịnh Vân Thâm cũng để người thấy được rõ ràng, là một thiếu niên tuấn lãng, nụ cười tỏa sáng, rất dễ khiến lòng người sinh hảo cảm.

Sư tỷ đệ Tần Hồng Đao hai mắt lom lom nhìn Ninh Ngộ Châu.

Ninh Ngộ Châu kiểm tra cho Thịnh Vân Thâm xong cười nói: “Không tệ, dư độc đã giảm năm phần, có thể áp chế hai tháng, lại trị liệu thêm một lần, đem độc áp chế đến còn ba phần, trong vòng sáu tháng đều không cần lo lắng. Sáu tháng sau, nếu vẫn không tìm được giải dược, độc tính sẽ tái phát lần nữa.”

Kết quả của việc tái phát, chính là bộ dáng ác quỷ lúc trước.

Nghĩ đến thống khổ lúc độc phát, dù Thịnh Vân Thâm là một nam nhân ý chí kiên cường, thân thể cũng có chút sợ hãi run run.

Tần Hồng Đao nghĩ nghĩ, hỏi: “Ninh công tử, nếu lần sau độc phát, muốn áp chế độc tính có phải hay không so lần này càng khó?”


“Đúng vậy, tốt nhất mau chóng dùng Nhị Chuyển Huyền Âm Đan, đem độc giải là cách tốt nhất.” Ninh Ngộ Châu nghiêm mặt nói.

Tần Hồng Đao hé miệng, trầm mặt gật đầu, “Như thế, liền phiền phức Ninh công tử viết một phần vật liệu cần thiết của Nhị Chuyển Huyền Âm Đan cho ta, ta để cho người đưa tin về sư môn chuẩn bị đi tìm trước tốt hơn.”

Ninh Ngộ Châu tất nhiên là đáp ứng.

Hắn mang tới giấy bút, lần nữa múa bút, viết xuống Nhị Chuyển Huyền Âm Đan phương thuốc, đưa cho Tần Hồng Đao.

Tần Hồng Đao vốn cho là thấy được vật liệu luyện chế Nhị Chuyển Huyền Âm Đan thôi, không nghĩ tới lại là Nhị Chuyển Huyền Âm Đan phương thuốc, không khỏi có chút sững sờ.

“Ninh công tử, đây là…”

“Đây là Nhị Chuyển Huyền Âm Đan phương thuốc.” Ninh Ngộ Châu mỉm cười nói, “Lần này đa tạ Tần cô nương chiếu cố hai phu thê ta, phương thuốc này liền tặng cho các ngươi.”

Luyện Đan sư đều cực kỳ coi trọng phương thuốc, sẽ rất ít khi truyền ra ngoài, bên ngoài lưu truyền một chút phương thuốc, đều là phương thuốc tương đối bình thường, không có giá trị gì. Nhị Chuyển Huyền Âm Đan này Tần Hồng Đao cũng chưa nghe qua, liền biết là phương thuốc trân quý Ninh Ngộ Châu cất giữ, nào biết đối phương vậy mà trực tiếp đưa bọn hắn.

Lấy thế lực Xích Tiêu Tông, tự nhiên cũng có không ít phương thuốc, thường có vài thế lực vì muốn lấy lòng Xích Tiêu Tông, đưa qua không ít phương thuốc. Nhưng Ninh Ngộ Châu khác với những người muốn lấy lòng Xích Tiêu Tông, kỳ thật nàng cũng không có giúp bọn họ gì nhiều, mặc dù tính tình nàng sáng sủa, nhưng cũng không phải ngốc, những ngày này tiếp xúc, làm sao không nhìn ra Ninh Ngộ Châu là hạng người gì.

Hắn lòng có đảm đương, chỉ sợ lúc ấy coi như nàng không xuất hiện, Ninh Ngộ Châu cũng có bản lĩnh hóa giải ân oán với Mộ San.

Trước giờ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì khó, bỏ đá xuống giếng dễ dàng, hành động của Ninh Ngộ Châu lần này để Tần Hồng Đao tăng gấp bội hảo cảm.

Tần Hồng Đao trịnh trọng nói: “Ninh công tử, Mẫn cô nương, về sau các ngươi chính là ân nhân của Tần Hồng Đao ta, tương lai các ngươi có gì phiền phức cứ việc tìm ta, chỉ cần không vi phạm đạo nghĩa, ta Tần Hồng Đao tuyệt không hai lời.”

Thịnh Vân Thâm một mặt nhiệt huyết mà nói: “Còn có ta, các ngươi đã cứu tính mệnh của ta, sau này mạng của ta sẽ là của các ngươi, tùy thời chờ đợi sai khiến.”

Tần Hồng Đao nghe được mặt đen lại, cười mắng một tiếng “Nói hươu nói vượn cái gì”.

Thịnh Vân Thâm cười hắc hắc, gãi đầu một cái, “Ta không biết nói chuyện, các ngươi chớ để ý a.”

Ninh Ngộ Châu cũng cười cười, “Hai vị nói quá lời, không nhận nổi như thế.”

Tiếp đó Tần Hồng Đao cẩn thận nhìn Nhị Chuyển Huyền Âm Đan phương thuốc, hỏi: “Ninh công tử, ngươi nói linh dược sinh tại U Minh nơi, chính là ngàn năm Thực Tâm Thảo này?”

“Đúng thế.” Ninh Ngộ Châu nói, ” Ngàn năm Thực Tâm Thảo sinh trên xương cốt mục nát, nếu lấy xương cốt mục nát, ngàn năm Thực Tâm Thảo có thể bào mòn xương tủy, cực kì bá đạo, nếu tiếp xúc nó, nhất định phải đề phòng thật tốt.”

Tần Hồng Đao và Thịnh Vân Thâm đều hít khí, “Thực Tâm Thảo độc mạnh như thế, như vậy độc tương khắc chẳng phải còn lợi hại hơn?”

Nghĩ đến lần này Thịnh Vân Thâm bị trúng độc chính là một loại độc đến từ U Minh, Tần Hồng Đao liền hết sức tức giận, càng căm hận người sử dụng kịch độc như thế.

Tốt nhất đừng để nàng bắt được người kia, nếu không nhất định sẽ không để hắn tốt hơn.

Nói xong những  điều này, Tần Hồng Đao nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi: “Không biết kế tiếp Ninh công tử và Mẫn cô nương có kế hoạch gì?”

Ninh Ngộ Châu nói: “Nghe nói đan minh tại Thiên Đan Cốc tổ chức đan hội, phu thê chúng ta hai người muốn đi xem náo nhiệt.”

Tần Hồng Đao trên mặt lộ ra ý cười, “Ta và sư đệ lúc trước cũng thương lượng đi Thiên Đan Cốc nhìn xem có vật liệu Nhị Chuyển Huyền Âm Đan hay không, vừa vặn linh thảo cho lần trị liệu cuối cùng cũng có thể đến đó thu thập. Đã như vậy, vậy liền cùng xuất phát, trên đường có người làm bạn cũng tốt.”

Ninh Ngộ Châu đương nhiên sẽ không cự tuyệt, có Tần Hồng Đao bực này cao thủ hộ tống, trên đường cũng an toàn hơn nhiều.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.