Tiểu Yêu Thê

Chương 46: Ninh Ngộ Châu ra tay chữa bệnh


Đọc truyện Tiểu Yêu Thê – Chương 46: Ninh Ngộ Châu ra tay chữa bệnh

Nhìn thấy hai người Ninh Ngộ Châu, Vương Tu Viễn chào hỏi xong, đột nhiên phát hiện cái gì, kinh ngạc hỏi: “Ninh công tử lên cấp rồi?”

Ninh Ngộ Châu khiêm tốn nói: “Mấy ngày nay bế quan, may mắn đột phá.”

Lời này khiến Văn Kiều nhìn qua, nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy hắn tùy tiện đột phá, cũng sẽ cho là hắn tu luyện rất khó khăn.

Tại Thánh Vũ đại lục, phía dưới cảnh giới nguyên vũ đều được xưng là người tu luyện cấp thấp, người tu tiên có tu vi này rất nhiều, thậm chí những người tư chất không tốt cả đời đều dừng bước ở đây, tuổi thọ cũng chỉ ngắn ngủi 200 năm. Chỉ có thành công lên tới cấp cảnh giới nguyên vũ, mới tính là chân chính đi lên con đường tu tiên, trở thành nghịch thiên mà đi, người tu tiên tranh phong cùng thiên địa.

Chỉ là cảnh giới nguyên minh không đáng kể chút nào, vốn không có quá nhiều người chú ý, trong mắt những danh môn đại phái, căn bản sẽ không để vào mắt một người tu tiên cảnh giới nguyên minh. Nhưng Vương Tu Viễn nhìn trúng thiên phú luyện đan của Ninh Ngộ Châu, đối với việc hắn lên một cấp, đều hết sức coi trọng.

Vương Tu Viễn bất chấp gì khác, nhịn không được hỏi: “Không biết bây giờ Ninh công tử có thể luyện linh đan cấp mấy?”

Ninh Ngộ Châu vẫn là hết sức khiêm tốn, “Vừa mới vượt tới cấp Huyền đan, nếu may mắn, ngẫu nhiên cũng có thể luyện ra mấy lô.”

Mới đầu Vương Tu Viễn hơi kinh ngạc, sau đó không khỏi mừng rỡ.

Luyện đan nào có may mắn mà nói, mặc dù rất nhiều luyện Đan sư ngẫu nhiên có thể phát huy siêu trình độ, có thể luyện ra linh đan vượt qua tu vi bản thân, nhưng đây đều là số ít.

Vương Tu Viễn tự nhận mình có ánh mắt nhìn người không tệ, mặc dù Ninh Ngộ Châu ngoài miệng nói rất khiêm tốn, nhưng sao không biết vị thiên tài luyện Đan sư này ngạo khí tận trong xương tuỷ, đây là bệnh chung của rất nhiều luyện Đan sư, tự tin đối với thuật luyện đan của mình.

Hắn dám nói như thế, liền biết hắn nhất định là có thể luyện ra đan cấp huyền, mặc dù không biết là đan cấp mấy, nhưng đừng quên, hiện tại hắn mới chỉ ở cảnh giới nguyên minh.

Luyện Đan sư có thể luyện đan cấp huyền, tu vi đều là cảnh giới nguyên vũ trở lên, có rất ít luyện Đan sư tại cảnh giới nguyên minh liền có thể luyện ra. Bởi vì luyện Đan sư phía dưới cảnh giới nguyên vũ, linh lực trong kinh mạch không đủ để chống đỡ bọn hắn hoàn chỉnh luyện ra đan cấp huyền.

Ninh Ngộ Châu biểu hiện, có thể nói là cấp độ thiên tài yêu nghiệt.

Ánh mắt Vương Tu Viễn nhìn Ninh Ngộ Châu vô cùng nóng bỏng, nhưng vẫn nhớ kỹ mục đích tới đây của mình, rất nhanh liền tập trung tinh thần, cười nói: “Tại hạ trước tiên chúc mừng Ninh công tử tu vi tăng lên. Gần đây Ninh công tử rất nổi danh, nghe nói có nhiều người đều muốn tìm Ninh công tử luyện đan đâu.”

Ninh Ngộ Châu lộ ra vẻ mặt không hiểu, “Không biết Vương công tử nói có ý gì?”

” Không phải mấy ngày trước Ninh công tử bán một mớ linh đan cho cửa hàng đan dược Vân Lai à…”

Văn Kiều ôm Văn thỏ thỏ ngồi ở một bên, rất nhanh liền từ trong lời nói của Vương Tu Viễn hiểu rõ tình huống.

Thì ra mớ linh đan mà bọn họ bán cho cửa hàng đan dược kia, chưởng quỹ đã để giá cao bán ra khoảng mười viên cực phẩm linh đan, tuy là cấp hoàng đan, nhưng chỉ cần là cực phẩm, không sợ không ai mua. Thậm chí có thể nói, chỉ cần trên thị trường xuất hiện đan cực phẩm, đều sẽ khiến những người tu tiên tranh đoạt.

Đan cực phẩm sẽ không tích lũy đan độc trong cơ thể, hiệu quả rõ rệt, đây chính là đồ vật cứu mạng, coi như mắc tiền một tí, cắn răng cũng phải mua.

Cửa hàng đan dược Vân Lai mấy ngày nay bởi vì bán ra đan cực phẩm, danh tiếng vang xa, sinh ý liền vượt lên trên những cửa hàng đan dược khác, để rất nhiều người tu tiên chạy theo như vịt, dồn dập nghe ngóng luyện Đan sư luyện ra đan cực phẩm là ai.

Chưởng quỹ cửa hàng đan dược Vân Lai tự nhiên muốn dấu diếm, nhưng lúc Ninh Ngộ Châu tới bán đan cũng không có che lấp, rất nhanh đã bị người hữu tâm biết được. May mắn chỗ ở bây giờ của nhóm người Ninh Ngộ Châu tương đối vắng vẻ, những người tu tiên tìm đan kia còn chưa tìm đến, nếu không chỉ sợ sẽ không thanh tịnh.


Vương Tu Viễn nói: “Không nghĩ tới Ninh công tử tuổi còn trẻ đã có thể luyện ra đan cực phẩm, thật là khiến tại hạ kinh ngạc. Bây giờ có rất nhiều người cầu đan, chỗ ở  bên này của Ninh công tử chẳng mấy chốc sẽ bị người phát hiện, không biết Ninh công tử có cần chuyển sang nơi khác hay không?”

Ninh Ngộ Châu trầm ngâm, không có trả lời hắn.

Vương Tu Viễn lộ ra ý tứ rất rõ ràng, tuy nói luyện Đan sư được người người tôn trọng, địa vị khá cao, nhưng một luyện Đan sư không có bối cảnh gì, ngược lại sẽ kích thích một vài người tu tiên có lòng riêng mang ý đồ xấu. Tỷ như ép buộc luyện Đan sư đó gia nhập thế lực của bọn hắn, trở thành công cụ luyện đan của bọn hắn, ép bức sức lực của luyện đan sư…

Chuyện như vậy trước kia cũng phát sinh qua, bởi vì ảnh hưởng rất lớn, về sau mới hình thành Đan Minh, dùng để bảo hộ lợi ích của luyện Đan sư.

Ở trong mắt Vương Tu Viễn, Ninh Ngộ Châu đến từ đầm chướng khí Nam Minh xa xôi, nghe nói Nam Minh là một nơi thần bí mà hung hiểm, đầm lầy dày đặc, độc chướng hoành hành, nơi đó phần lớn người tu tiên đều vô cùng hung ác, chỉ có một ít gia tộc nhỏ có thế lực đứng vững.

Ninh Ngộ Châu hẳn là luyện Đan sư của thế lực nhỏ nào đó ở Nam Minh bồi dưỡng ra.

Đáng tiếc chính là có hơi ngây thơ rồi, tuy nói mang theo một đám hộ vệ, nhưng những hộ vệ này tu vi không tính quá cao, đối với nhiều người xem ra không đáng kể chút nào.

Nếu như Ninh Ngộ Châu thông minh, hẳn phải biết tranh thủ thời gian lựa chọn gia nhập thế lực nào đó che chở, để hắn có thể càng nhanh chóng trưởng thành, trở thành một luyện Đan sư mà bất luận kẻ nào cũng không dám gây chuyện.

Còn có cái gì so thế lực Đan Minh tốt hơn?

Các luyện Đan sư nên gộp thành đoàn, chỉ có Đan Minh mới có thể giữ được lợi ích của luyện Đan sư tốt nhất.

Vương gia thành An Khâu là một trong Năm Thành Đan Minh, Vương gia có địa vị không thấp trong Đan Minh, nếu Ninh Ngộ Châu nguyện ý gia nhập thành An Khâu, đạt được sự che chở của Đan Minh, ai dám động đến hắn?

Vương Tu Viễn hôm nay đến, chính là mượn cơ hội rút ngắn quan hệ với Ninh Ngộ Châu, trước tiên giúp hắn ngăn lại những người không có ý tốt, sắp xếp chỗ ở không bị người quấy rầy cho hắn, đợi giao tình càng sâu hơn, về sau còn lo tìm không thấy cơ hội thuyết phục hắn gia nhập Vương gia hay sao?

Ninh Ngộ Châu trầm ngâm một lát, một mặt áy náy nói: “Vương công tử để tại hạ suy nghĩ trước đã, ngày mai ta cho ngươi trả lời chắc chắn được chứ?”

Vương Tu Viễn mỉm cười, mặc dù trong lòng hi vọng hắn lập tức liền đáp ứng, trên mặt vẫn tỏ vẻ chiêu hiền đãi sĩ, mỉm cười nói: “Tự nhiên có thể, tuy tại hạ vẫn hi vọng Ninh công tử có thể mau chóng quyết định, nghe nói đã có mấy thế lực đang thăm dò tin tức của Ninh công tử, bọn hắn sớm muộn sẽ tìm tới.”

“Đa tạ Vương công tử, tại hạ hiểu rõ.”

Tiếp lấy lại trò chuyện một hồi, Vương Tu Viễn mới cáo từ rời đi.

Sau khi Vương Tu Viễn đi, Ninh Ngộ Châu gọi Tiềm Thú tiến đến, hỏi thăm mấy ngày nay trấn Thương Ngô có tin tức gì.

Tiềm Thú nói: “Công tử, cửa hàng đan dược Vân Lai bán ra linh đan ngài luyện, nhanh chóng liền trở nên nổi tiếng, bọn hắn bắt đầu thăm dò tin tức của ngài, ngoại trừ cầu đan, còn có người muốn tìm ngài chữa bệnh…”

Ninh Ngộ Châu sau khi nghe xong, hỏi: “Tìm ta chữa bệnh? Có biết là ai?”

Tiềm Thú lắc đầu, “Tu vi của đối phương rất cao, cũng không lộ ra thân phận, thuộc hạ tạm thời không cách nào thăm dò rõ ràng.”


Ninh Ngộ Châu lại hỏi thăm hình dáng của đối phương, sau khi biết được đại khái để Tiềm Thú phái người tiếp tục chú ý tin tức trong trấn Thương Ngô, nếu có cái gì liên quan tới bọn họ, phải kịp thời trở về bẩm báo.

Sau khi Tiềm Thú lui xuống, Ninh Ngộ Châu lộ ra nụ cười ôn nhu với Văn Kiều đang ngồi an tĩnh bên cạnh, nói: “A Xúc, chúng ta rất nhanh liền có thể rời đi.”

Văn Kiều khẽ gật đầu, mặc dù không biết phu quân nhà nàng muốn làm gì, nghe ý của hắn, đã có quyết toán.

***

Chạng vạng tối, lại nghênh đón một vị quý khách.

Kia là một nữ tử mặc áo đỏ, lưng đeo một thanh đại đao.

Dáng người của nàng cao gầy, tư thái yểu điệu thướt tha, mặt mày xinh đẹp còn bừng bừng khí khái hào hùng, hai mắt có thần, nhìn từ tướng mạo, đây là một nữ tu tiên nghị lực kiên định.

Chỉ là vẻ mặt bây giờ của cô nương này lo nghĩ, mặt mày anh khí nhiều hơn mấy phần u sầu.

“Ngươi chính là luyện Đan sư bán đan cực phẩm cho cửa hàng đan dược Vân Lai?” Nữ tu tiên áo đỏ hỏi thẳng vào vấn đề.

Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều nhìn thấy nàng, trong lòng đều hiểu rõ, nữ tu tiên này chính là Tiềm Thú nói tới, người muốn tìm hắn chữa bệnh, áo đỏ đại đao, vô cùng dễ nhận.

“Đúng là tại hạ, không biết cô nương là…” Ninh Ngộ Châu ôn hòa hỏi.

“Tần Hồng Đao.” Nữ tu tiên áo đỏ đơn giản nói, “Ta đã dùng qua linh đan ngươi luyện, chất lượng thượng tầng, cực phẩm không tì vết, muốn tìm ngươi hỗ trợ chữa bệnh cho một người.”

Ninh Ngộ Châu vẫn như cũ không vội không gấp nói: “Tần cô nương, tại hạ chỉ là Đan sư cấp hoàng, năng lực có hạn, chỉ sợ không thể giúp ngươi được gì, không bằng cô nương đi tìm những luyện Đan sư khác.”

“Luyện Đan sư trong trấn ta đều tìm qua, vô dụng!” Tần Hồng Đao cảm xúc có hơi táo bạo, nếu không phải đều đi xem qua luyện Đan sư trong trấn, không có một ai có thể trị, nàng cũng sẽ không tìm tới Ninh Ngộ Châu.

Trong trấn luyện Đan sư có bản lãnh cao hơn Ninh Ngộ Châu tự nhiên có, trong đó có hai luyện Đan sư cấp huyền, đáng tiếc bọn hắn cũng bất lực. Tần Hồng Đao sẽ tìm tới, cũng là lấy ngựa chết làm ngựa sống, muốn xem thử một chút Ninh Ngộ Châu có thể trị hay không.

Nếu không phải thời gian không đợi người, nàng cũng sẽ không ở lại trấn Thương Ngô tìm kiếm luyện Đan sư khắp nơi, đã sớm mang người đi Năm Thành Đan Minh.

Nói cho cùng, trấn Thương Ngô xác thực hơi vắng vẻ, đại đa số người tu tiên tới đây là đi núi Thương Ngô lịch luyện, luyện Đan sư vô cùng ít ỏi, muốn ở chỗ này tìm một luyện Đan sư cấp địa trở lên cực kỳ khó khăn.

Tần Hồng Đao không phải người không nói lý, nàng kiềm chế lại nóng nảy trong lòng, nói ra: “Ngươi cũng không cần lo lắng, coi như trị không được, ta cũng sẽ không giận lây sang ngươi.”

Điểm ấy Ninh Ngộ Châu ngược lại là tin tưởng, từ Tiềm Thú nghe ngóng trở về tin tức có biết, đối phương tìm rất nhiều luyện Đan sư đều không có cách trị, những luyện Đan sư bị tìm đi cũng bình an trở về, không có xảy ra chuyện gì.


Tần Hồng Đao tu vi ngay cả Tiềm Thú cũng nhìn không thấu, có thể thấy được tu vi của nàng rất cao, tu vi người như vậy, coi như nàng giận chó đánh mèo, người bên ngoài cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Thánh Vũ đại lục, cường giả vi tôn, không phải chỉ để dễ nghe.

Cường giả làm việc, cho dù bất công, kẻ yếu cũng không dám lên tiếng.

Nói đều nói đến đây, Ninh Ngộ Châu tự nhiên không tiện cự tuyệt, đáp ứng theo Tần Hồng Đao cùng đi xem.

Lúc này Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đi theo Tần Hồng Đao ra ngoài.

Lúc ra cửa, Tần Hồng Đao nhìn thoáng qua Văn Kiều, ánh mắt đột nhiên nhìn vào thỏ yêu trong ngực nàng, kinh ngạc hỏi: “Đây là yêu thú biến dị?”

Văn Kiều liếc nhìn nàng ta, khẽ gật đầu.

Đây là người đầu tiên bọn họ gặp được phát hiện Văn thỏ thỏ là yêu thú biến dị, có thể thấy được nhãn lực của nàng ta không tầm thường.

“Không tệ, yêu thú biến dị khó được, nếu có thể dùng thiên tài địa bảo cho nó ăn, ngày khác lúc trưởng thành, thực lực nhất định sẽ không thua kém với những yêu thú cấp cao có huyết mạch cao quý.” Trên mặt Tần Hồng Đao nhiều hơn mấy phần ý cười, đặc biệt chỉ điểm một phen.

Văn Kiều đột nhiên đối với nàng ta sinh ra rất nhiều hảo cảm.

Tính cách thẳng thắng, lại không lấy mạnh hiếp yếu, làm việc có nguyên tắc và điểm mấu chốt, sẽ không tham lam người khác bảo vật, ngược lại có thể thiện ý chỉ điểm. Đây mới là phong phạm của danh môn đại phái đệ tử trong mắt của nàng, hoàn toàn khác biệt với nữ tử áo hồng bỉ ổi ngày đó nàng gặp phải.

Tần Hồng Đao dẫn bọn họ đi vào một căn nhà riêng ở trong ngõ nhỏ cực kì vắng vẻ.

Ngoài cửa có bày trận pháp cao thâm, Ninh Ngộ Châu nhìn thoáng qua, liền đoán ra chỗ lợi hại của trận pháp này, không phải người tu tiên cảnh giới nguyên linh không thể phá được. Có thể xuất ra trận pháp lợi hại như vậy, có thể thấy được lai lịch của Tần Hồng Đao nhất định bất phàm.

Tần Hồng Đao lấy ra thẻ ngọc mở trận pháp, dẫn hai người đi vào.

Vừa vào cửa là một viện trống trải, chỉ có một ít cỏ dại sinh trưởng, hết sức hoang vu.

Đi vào mấy gian sương phòng, đến trước sương phòng ở giữa, Tần Hồng Đao đẩy cửa ra, mời hai người đi vào.

Trong phòng tia sáng có hơi lờ mờ, không khí tràn ngập một mùi tanh hôi như có như không, còn mang theo ít hương vị ngọt ngào.

Điều này khiến Văn Kiều có chút khó chịu, sau khi nàng chuyển hóa ra yêu thể khứu giác cực kỳ mẫn cảm, hơn nữa cũng như những linh thực vật kia, nàng chỉ thích hương khí tự nhiên mát mẻ, không ngửi được những mùi vị khác thường, sẽ hết sức khó chịu.

Văn Kiều bất giác nín thở.

Tần Hồng Đao đi thẳng tới chiếc giường duy nhất trong phòng, vừa đi vừa kêu: “Sư đệ, ta mang theo một luyện Đan sư tới cho ngươi xem một chút, ngươi khá hơn chút nào chưa?”

Một hồi lâu, trong phòng vang lên thanh âm khàn khàn, “Sư tỷ, ngươi đừng phí tâm nữa, hãy mang ta trở về đi, ta muốn gặp cha mẹ ta lần cuối…”

“Nói hươu nói vượn! Phi phi phi, tiểu hài tử biết cái gì? Ngươi nhất định không có việc gì!”

Tần Hồng Đao cất cao thanh âm mắng vài câu, liền hướng phía cửa chỗ Ninh Ngộ Châu bọn họ nói: “Ninh công tử, Mẫn cô nương, mời tới đây.”

Lúc này Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều mới đi qua, đến trước giường, nương theo tia sáng mờ mịt, rất nhanh đã thấy rõ bộ dáng người nằm trên giường.


Khi thấy người trên giường, Văn Kiều mới hiểu được vì sao trong không khí có mùi kỳ quái như vậy, trên mặt người này nổi những mụn mủ màu đen, những cái mụn kia đều bị vỡ, máu mủ ghê tởm chảy ra, căn bản thấy không rõ mặt mũi. Không chỉ có trên mặt, trên thân những chỗ lộ ra ngoài y phục đều có những mụn này, nhìn xem vừa ghê tởm vừa kinh khủng, giống như ác quỷ.

Nam tử trên giường tựa hồ cực kì thống khổ, hơi thở yếu ớt, đôi mắt ảm đạm vô thần, khẽ nhếch lấy miệng, phát ra âm thanh thống khổ hồng hộc.

Tần Hồng Đao nhìn thấy hết sức không đành lòng, xoay đầu qua, thúc giục Ninh Ngộ Châu: “Ninh công tử, đây là sư đệ ta Thịnh Vân Thâm, làm phiền ngươi tranh thủ thời gian khám cho sư đệ ta.”

Ninh Ngộ Châu không nói gì, thần sắc của hắn hết sức bình tĩnh, tiến đến vén chăn lên, xem xét tình huống của Thịnh Vân Thâm.

Tần Hồng Đao đứng ở một bên, nhìn thoáng qua hai người Ninh Ngộ Châu, gặp bọn họ đều không lộ ra vẻ khác thường, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Từ khi sư đệ nàng biến thành bộ dáng này, mỗi người nhìn thấy phản ứng đều không khác nhau, đầu tiên là giật mình, sau đó có chút dị sắc tránh đi, thậm chí rất nhiều người nhịn không được lộ ra vẻ kinh tởm. Ngay cả xem như những luyện Đan sư nàng mời tới, cũng không nhịn được bịt mũi, thậm chí không thèm xem, liền biểu thị bọn hắn bất lực.

Ninh Ngộ Châu biểu hiện quá bình thường, tựa như đối mặt một bệnh nhân hết sức bình thường, điều này khiến trong lòng Tần Hồng Đao dễ chịu hơn.

Bên kia, Ninh Ngộ Châu kéo ra Thịnh Vân Thâm vạt áo, lộ ra lồng ngực nổi đầy mụn mủ đen, theo lời Tần Hồng Đao nói, những mụn mủ đen đáng sợ này nổi trên toàn thân của hắn, không có một chỗ hoàn hảo.

Hắn lấy ra một ngân châm mảnh như lông tơ, đâm vào mụn mủ đen để trích máu mủ, liền thấy ngân châm nhanh chóng biến thành đen.

Sau đó hắn lấy ra một quả cầu lớn như nắm tay từ trong túi không gian, mặt ngoài của nó cũng không bóng loáng, mà sần sùi, mỗi một mặt đều có màu sắc không giống nhau, như khảm từng khối mảnh vỡ hình thoi, nhan sắc ảm đạm.

Ninh Ngộ Châu lấy chút máu mủ, nhỏ một giọt lên quả cầu.

Máu mủ nhanh chóng bị hấp thu, trong nháy mắt kia quả cầu nhìn ảm đạm không ánh sáng liền phát ra màu sắc rực rỡ, từng mảnh vỡ hình thoi sáng lên, đỏ vàng xanh đen… Tổng cộng có mười mấy loại nhan sắc lấp lóe.

Tần Hồng Đao hết sức không hiểu, hỏi: “Ninh công tử, đây là vật gì?”

“Đây là đá giám độc, ta đặc biệt luyện chế để thử đồ vật có độc.” Ninh Ngộ Châu giải thích.

Tần Hồng Đao kinh hãi, không phải luyện Đan sư sao? Tại sao lại biến thành luyện Khí sư rồi? Nghi vấn này rất nhanh đã bị ném đến sau đầu, khẩn trương hỏi: “Vậy ngươi có thể thử ra đến cùng sư đệ ta bị trúng loại độc gì sao?”

Ninh Ngộ Châu xem hết phản ứng trên đá giám độc, nghiêm túc nói: “Tần cô nương, kỳ thật độc của Thịnh công tử có thể giải, nhưng là…”

“Nhưng là cái gì?” Tần Hồng Đao không kịp chờ đợi hỏi.

Trên giường Thịnh Vân Thâm cũng vội vàng nhìn hắn, những ngày gần đây, hắn từng ăn rất nhiều giải độc đan đều vô dụng, những luyện Đan sư kia cũng tra không ra hắn bị trúng độc gì, không thể nói rõ nguyên do.

Đây là lần thứ nhất có người nói nhất định có thể giải.

Ninh Ngộ Châu nói: “Bên trong chất độc này, ẩn chứa minh độc đến từ U Minh, đây mới là nguyên nhân độc của Thịnh công tử một mực không thể giải.”

***

Lúc Ninh Ngộ Châu trị liệu cho sư đệ của Tần Hồng Đao, có mấy người tu tiên đến trấn Thương Ngô.

Mấy người tu tiên kia khi vào trấn Thương Ngô liền đi thẳng đến nơi bố cáo tin tức trong trấn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.