Tiểu Yêu Thê

Chương 44: Thì ra hai người vẫn còn nhớ ta


Đọc truyện Tiểu Yêu Thê – Chương 44: Thì ra hai người vẫn còn nhớ ta

Tuy trấn Thương Ngô chỉ là một thị trấn nhỏ nằm ở phía đông biên thuỳ Thánh Vũ đại lục, lại bởi vì sau lưng là núi Thương Ngô, vị trí địa lý đặc thù, người tu tiên lui tới hết sức náo nhiệt.

Sau khi đoàn người Văn Kiều xuống núi, trạm thứ nhất chính là trấn Thương Ngô.

Mỗi một người tu tiên muốn vào trấn cần giao nộp mười khối Nguyên tinh.

Cửa vào Trấn Thương Ngô có người tu tiên trông coi, chuyên môn thu lấy Nguyên tinh, thực lực của bọn hắn tại cảnh giới nguyên vũ, tuy nói cũng không phải là rất cao, nhưng không có ai dám không nạp mười khối Nguyên tinh này, lại không dám gây rối tại trấn Thương Ngô, bởi vì trong trấn có một vị tu tiên ở cảnh giới nguyên tông cấp cao, bối cảnh hùng hậu, chỉ cần người có chút nhãn lực, cũng sẽ không dám khiêu chiến người trông coi trấn Thương Ngô.

Dần dà, trấn Thương Ngô cũng trở thành chỗ an toàn trong lòng của đông đảo người tu tiên, những người đi lịch luyện trở về từ núi Thương Ngô, đặc biệt là người mang bảo vật, cũng sẽ lựa chọn tiến vào trấn Thương Ngô trước tiên để được tiếp nhận sự che chở.

Nhóm Văn Kiều có nhiều người, lập tức liền phải ra hơn hai trăm Nguyên tinh, điều này khiến Văn Kiều cảm giác được, bọn họ quả nhiên không đủ Nguyên tinh để dùng.

Giao nộp xong Nguyên tinh đoàn người tiến vào trấn Thương Ngô.

Còn chưa xem xét rõ tiểu trấn ở thế giới bên ngoài này thế nào, một đứa bé lanh lợi chạy như bay đến, ân cần mà cung kính nói: “Hai vị tiền bối là lần đầu tiên đến trấn Thương Ngô? Cần tiểu nhân cho các ngài tìm chỗ dừng chân sao? Trấn Thương Ngô nhiều người, rất nhiều khách sạn đều trụ đầy người, muốn tìm được chỗ có thể dừng chân cũng không dễ dàng.”

Văn Kiều nhìn đứa bé kia một chút, ước chừng khoảng mười hai mười ba tuổi, mày thanh mắt sáng, tu vi mới vừa vào nguyên cảnh sơ kỳ, toàn thân lộ ra một sự lanh lợi sung sức, mở miệng liền nhắm chuẩn nàng và Ninh Ngộ Châu, giống như biết hai người bọn họ mới là người chủ sự, người khác đều là hộ vệ.

Đứa bé như vậy trong trấn Thương Ngô có rất nhiều, bọn hắn vô cùng tinh mắt, sẽ luôn tìm tới những người tới trấn Thương Ngô lần đầu tiên, cung cấp các loại trợ giúp cho bọn họ, để kiếm chút Nguyên tinh.

Đương nhiên, có thể kiếm nhiều ít, liền xem đối tượng phục vụ của bọn hắn rộng rãi cỡ nào.

Ninh Ngộ Châu khóe môi mang cười, dung mạo ung dung tuấn mỹ, cũng không khiến người ta có cảm giác khó thân cận, ngược lại để cho người ta liền sinh lòng hảo cảm, cảm thấy hắn là người tốt, nguyện ý tới kết giao.

“Kiếm một chỗ cho chúng ta dừng chân, chúng ta sẽ ở lại chỗ này mấy ngày.” Ninh Ngộ Châu nói.

Hai mắt đứa bé sáng lên, vang dội đáp dạ một tiếng, liền đi trước dẫn đường cho bọn họ.

Trấn Thương Ngô cũng không rộng lớn, trên đường người đến người đi, cửa hàng san sát nối tiếp nhau, hình thành một cảnh tượng cực kì phồn hoa náo nhiệt, mà người tu tiên hành tẩu trên đường tu vi đều không đồng nhất, người tu luyện cấp thấp không ít, nhưng càng có nhiều người nhìn không thấu tu vi.

Văn Kiều yên lặng nhìn xem, biết những người nhìn không thấu đều có tu vi cao hơn mình.

Đứa bé đưa bọn họ đến một khách sạn trong ngõ nhỏ vắng vẻ, khách sạn này không so được với những khách sạn lớn trên con đường náo nhiệt kia, nhưng tốt ở chỗ sạch sẽ gọn gàng, nhân viên tiếp đón cũng hết sức ân cần, nở nụ cười làm cho người sinh hảo cảm.

Bọn hắn bao một cái viện, nhóm Tiềm lân vệ cùng nhau đi vào.

Đứa bé một đường ân cần theo sát, nói chuyện lưu loát giới thiệu tình huống của trấn Thương Ngô cho bọn họ, chờ bọn họ đến trong viện, đã đại khái hiểu rõ về trấn Thương Ngô.


Đứa bé rất thức thời, dừng lại trước cổng sân, nói: “Công tử, tiểu thư, ngày mai tiểu nhân sẽ lại tới, mọi người có gì cần cứ việc đến tìm tiểu nhân.”

Ninh Ngộ Châu ừ một tiếng.

Một Tiềm lân vệ nắm một vốc Nguyên tinh thưởng cho nó.

Đứa bé xem qua, lại có gần hai mươi viên Nguyên tinh, trong lòng biết mình đã gặp được khách nhân hào phóng, vô cùng vui vẻ, liên tục không ngừng cảm tạ quý khách ban thưởng, biểu thị ngày mai nó sẽ tới thật sớm.

Sau khi đứa bé lưu luyến không thôi rời đi nhóm người Văn Kiều cũng vào khách sạn nghỉ ngơi.

Tiềm lân vệ để khách sạn đưa một chút ăn uống tới, đại khái là trấn Thương Ngô giáp với núi Thương Ngô, nên chủng loại đồ ăn nơi này coi như cũng phong phú, thức ăn chưng nấu xào nướng đều có, tương đối khá nhiều món ăn.

Văn Kiều ăn một chút, cảm thấy còn không ngon bằng thịt nướng mà Tiềm lân vệ làm.

Đại khái do nguyên liệu nấu ăn đẳng cấp quá thấp, tuy đều là nguyên liệu nấu ăn ẩn chứa linh khí, nhưng chất lượng cũng có cao thấp, yêu thú cấp cao thịt không chỉ có lực lượng phong phú, chất thịt cũng mỹ vị, không phải thịt yêu thú cấp thấp có thể so sánh, đã quen ăn thịt dê Băng Văn cấp bốn năm, đột nhiên ăn thịt yêu thú cấp một hai liền có chút không hợp

Sau khi ăn cơm xong, bọn họ trở về phòng nghỉ ngơi.

Bên ngoài có Tiềm lân vệ trông coi, Ninh Ngộ Châu bày ra cấm chế ở chung quanh, cùng Văn Kiều và Văn thỏ thỏ tiến vào không gian.

Không gian diện tích vẫn như cũ không có gì thay đổi, chủng loại linh thảo mới lại nhiều hơn, còn có gốc Thạch Kim Mãng sinh trưởng tươi tốt ở ven bìa không gian, khiến cho toàn bộ không gian vô cùng chật chội, rất không đủ dùng.

Ninh Ngộ Châu sờ lên cằm, quyết định sẽ bớt thời gian tăng tu vi lên một chút.

Văn Kiều thúc đẩy một nhóm linh thảo sinh trưởng trước, Ninh Ngộ Châu thì hái xuống những linh thảo đã trưởng thành sau đó lại rải xuống một nhóm hạt giống, nàng liền biến thành cây mầm non nhỏ, cắm rễ trong vườn linh thảo tu luyện.

Văn thỏ thỏ tranh thủ thời gian cọ đến bên người mầm non nhỏ trông coi, vô cùng hạnh phúc nằm ở chỗ này.

Ninh Ngộ Châu nhìn thoáng qua gốc mầm non nhỏ trong vườn linh thảo, khẽ mỉm cười, liền bắt đầu luyện đan.

Một người tu luyện, một người luyện đan, bận rộn như vậy đến hơn nửa đêm, bọn họ mới rời khỏi không gian, lên giường nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, đứa bé kia đúng hẹn mà đến, đã đợi ở ngoài viện từ sáng sớm.

Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều sử dụng xong đồ ăn sáng sau đó dẫn theo Tiềm Thú, cùng nhau ra ngoài.

“Hôm nay quý khách muốn đi nơi nào?” Đứa bé hỏi.


“Đi cửa hàng đan dược nhìn xem.” Ninh Ngộ Châu nói.

Đứa bé giật mình, “Quý khách muốn mua linh đan sao?”

Ninh Ngộ Châu cười cười, không nói gì.

Đứa bé liền ở bên cạnh dẫn đường, len lén liếc nhìn thiếu nữ ôm một con thỏ yêu bên cạnh Ninh Ngộ Châu.

Hôm qua đến bây giờ, nó vẫn chưa nghe nàng mở miệng nói chuyện, sắc mặt của nàng bình thản, ngay cả gương mặt xinh đẹp vô song đều mang theo vẻ lạnh lùng, và cũng không giống với rất nhiều nữ tu tiên khác.

Tuổi của nó tuy nhỏ, nhưng những năm này bôn ba tại trấn Thương Ngô, gặp được đủ loại người tu tiên, nữ tu tiên mỹ mạo dị thường cũng đã gặp, đủ loại phong tình khác nhau. Nhưng những nữ tu tiên cùng tuổi với cô nương này, đại đa số đều là ngọt ngào đơn thuần, hoạt bát đáng yêu, cực ít khi trong trẻo lạnh lùng giống như vậy.

Đi vào một con đường náo nhiệt, có thể nhìn thấy hai bên đủ loại cửa hàng đan dược, nhiều người tu luyện ra ra vào vào.

Linh đan là tài nguyên không thể thiếu trên con đường tu hành của người tu tiên, nó có công dụng rộng rãi, sau khi người tu tiên bước lên con đường tu hành có thể không cần cái khác, nhưng linh đan lại là vật rất cần thiết, cơ bản nhất là khi muốn nguyên linh nhập thể, liền cần dẫn linh đan.

Chỉ cần nơi nào có cửa hàng đan dược, vĩnh viễn sẽ không thiếu người tu tiên.

Đứa bé đối với nơi này hết sức quen thuộc, dọc đường đi giới thiệu cho bọn họ về cửa hàng đan dược, cửa hàng nào nhiều chủng loại linh đan, cửa hàng nào giá cả vừa phải, cửa hàng nào có linh đan chất lượng tốt nhất… thuộc như lòng bàn tay, để người ta rất nhanh đã hiểu xong tình hình, lựa chọn được cửa hàng đan dược mình cần.

Ninh Ngộ Châu hỏi: “Nhà ai thu mua linh đan?”

Trong lòng đứa bé chấn động, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lập tức liền biết bên trong đoàn người này có luyện Đan sư.

Luyện Đan sư so người tu tiên càng được hoan nghênh, một luyện Đan sư lợi hại, có thể để người tu tiên chạy theo như vịt, phụng làm khách quý, được người tôn kính, ở đâu đều có thể nhận được đối xử trọng hậu.

Đứa bé càng tỏ ra ân cần, đem tình huống của từng cửa hàng đan dược thu mua linh đan nói tỉ mỉ với hắn.

Ninh Ngộ Châu liền tuyển một cửa hàng mà đứa bé đề cử, đoàn người tiến vào cửa hàng đan dược.

Cửa hàng diện tích cũng không lớn lắm, nhân số không nhiều không ít, ngăn tủ chung quanh có hơn hai mươi loại linh đan, được dùng cấm chế ngăn cách, để người ta có thể nhìn xem, nếu muốn mua, thì tìm chủ quán triệt hạ cấm chế, lấy loại linh đan mình muốn.

Ninh Ngộ Châu nhìn một chút, nói với nhân viên cửa hàng tới đón tiếp: “Trong tiệm các ngươi có thu mua linh đan không?”

Nhân viên cửa hàng là người tu tiên cảnh giới nhập nguyên hậu kỳ, sau khi nghe xong cười nói: “Không biết quý khách muốn bán linh đan gì? Phẩm cấp gì?”


“Đều là cấp hoàng đan, thượng phẩm và cực phẩm đều có.”

Nghe được Ninh Ngộ Châu, hai mắt nhân viên cửa hàng sáng lên, liên tục không ngừng nói: ” Mời quý khách đến bên trong nghỉ ngơi, ta lập tức đi gọi chưởng quỹ tới.”

Nói xong, dẫn bọn họ tới một gian phòng nghỉ bên trong cửa hàng, dâng lên linh trà, nhanh chóng đi tìm chưởng quỹ.

Đứa bé không có đi vào theo, hắn canh giữ ở bên ngoài cửa hàng, nghĩ lại lời nói vừa rồi của Ninh Ngộ Châu, trong lòng nóng bỏng, có thể luyện đan không tính là gì, nhưng nếu có thể luyện ra đan thượng phẩm và đan cực phẩm, dạng này luyện Đan sư mới lợi hại, cũng được thế nhân kính ngưỡng nhất.

Chưởng quỹ rất nhanh liền xuất hiện.

Cửa hàng chưởng quỹ là một trung niên nam nhân hơi mập.

Trong giới tu tiên, có rất ít người mập mạp, dù sao người tu tiên hấp thụ thiên địa linh lực vào cơ thể để rèn luyện, căn bản không lưu được mỡ thừa, trừ phi tu luyện công pháp đặc thù, đem mình luyện thành một người mập mạp. Mà chưởng quỹ này, tu vi tại cảnh giới nguyên vũ, rõ ràng chính là loại có tư chất cực kỳ kém cỏi, đoán chừng đời này ở cảnh giới nguyên vũ đã là cuối cùng, tuổi thọ có hạn, tự nhiên cũng không cần yêu cầu bản thân khắc nghiệt tu luyện, buông ra lòng dạ mà hưởng thụ, nên mới thành một người hơi mập cũng là bình thường.

Chưởng quỹ cực kỳ nhiệt tình, “Không biết quý khách muốn bán loại linh đan nào?”

Ninh Ngộ Châu nói: “Bổ Linh Đan, Đại Hoàn đan, Hóa Chướng Đan, Bổ Huyết Đan, Tố Xương Đan…”

Ninh Ngộ Châu nói một hơi mười loại cấp hoàng đan, đều là linh đan thường thấy nhất cũng là được người tu luyện hoan nghênh nhất, dù sao ngoại trừ tu luyện, người tu tiên thường xuyên đi ra ngoài lịch luyện, ai không có lúc thụ thương đâu, bình thường đều sẽ mua mấy bình linh đan thường gặp này để dự sẵn, phòng vạn nhất.

Chưởng quỹ nghĩ đến lời nói vừa rồi của nhân viên cửa hàng, hỏi: “Không biết những linh đan này là phẩm mấy?”

“Tự nhiên là thượng phẩm và cực phẩm, thượng phẩm khá nhiều, cực phẩm ít hơn một chút.”

Chưởng quỹ hai mắt phát sáng, sợ Ninh Ngộ Châu đổi ý, vội vàng nói: “Mỗi một viên đan cực phẩm, ta ra giá cao hơn so với giá thị trường mười hai thành, thượng phẩm hơn mười một thành, ngài cảm thấy thế nào?”

Ninh Ngộ Châu khẽ cười, tự nhiên không có ý kiến.

Hắn biết chưởng quỹ nguyện ý để giá, bất quá là nghĩ lung lạc hắn, hi vọng về sau hắn có linh đan cực phẩm, vẫn sẽ cầm tới đây bán.

Tiếp đó Ninh Ngộ Châu lấy ra linh đan đã chuẩn bị xong, để chưởng quỹ xem xét từng loại.

Chưởng quỹ nhìn thấy vừa tươi cười, vừa kinh hãi.

Hắn vốn nghĩ rằng đan cực phẩm có cái mười viên tám viên đã không tệ, nhưng bên trong mười loại linh đan này, lại có gần ba mươi viên đan cực phẩm, số lượng này nhiều hơn hắn tưởng tượng. Còn cái khác là đan thượng phẩm, trong lòng hắn cũng vô cùng vui vẻ, đan thượng phẩm mặc dù không bằng cực phẩm, nhưng cực kỳ ít tạp chất, rất nhiều người tu tiên mua không nổi cực phẩm, cũng nguyện ý mua thượng phẩm.

Xem ra luyện Đan sư bên người vị công tử này cực kỳ lợi hại.

Nghĩ tới đây, chưởng quỹ liền sinh ra lòng kết giao, dò hỏi: “Không biết công tử là người phương nào, những linh đan này là do vị luyện Đan sư lợi hại nào luyện được?”

Ninh Ngộ Châu cười cười, không nói gì.


Chưởng quỹ thấy thế, liền biết đối phương không nguyện ý lộ ra lai lịch và luyện Đan sư, mặc dù trong lòng có chút thất vọng, nhưng cũng không cố tìm tòi kỹ càng, để miễn đắc tội luyện đan sư kia, chỉ có thể tha thiết nói: “Lần sau công tử còn có linh đan, cứ tới cửa hàng của ta, chắc chắn sẽ cho ngài một cái giá thích hợp.”

Ninh Ngộ Châu mỉm cười, “Được”

Bán xong một mớ linh đan, túi không gian của bọn họ rốt cuộc cũng đầy lên.

Có Nguyên tinh, vậy liền không cần làm oan chính mình, Ninh Ngộ Châu mang theo Văn Kiều, trước tiên đi thẳng đến cửa hàng linh thảo.

A Xúc thích linh thảo, tự nhiên muốn mua nhiều một chút, chờ về sau tu vi của hắn tăng lên, không gian diện tích biến lớn, lại có thể thêm mấy mảnh vườn linh thảo, để mỗi ngày A Xúc đều có thể tu luyện trong không gian của hắn.

Nhân viên cửa hàng linh thảo nhiệt tình đón tiếp, sau khi hỏi thăm bọn họ cần gì liền lấy ra một ít linh thảo mới thu mua được còn dính bùn đất.

Mỗi ngày có không ít người tu tiên trở về từ núi Thương Ngô, ngoại trừ lưu lại một số linh thảo hái được trong núi cho mình, còn lại những loại khác chọn ra bán cho cửa hàng linh thảo trong trấn Thương Ngô, kiếm một khoản Nguyên tinh.

Văn Kiều nhìn một chút, phát hiện những linh thảo này đều có trong không gian, lập tức có chút thất vọng.

“Còn có loại khác sao?” Ninh Ngộ Châu hỏi.

Nhân viên cửa hàng lại lấy ra một ít linh thảo đã mua trước đó.

Văn Kiều lại nhìn, phát hiện có hai loại trong không gian không có, nhưng lực sinh mệnh của chúng đã xói mòn gần hết, muốn trồng đến không gian căn bản không thể nào nào.

Nàng có chút thất vọng, cũng không muốn mua.

Hai người đến cửa hàng linh thảo tiếp theo.

Bọn họ tại những cửa hàng linh thảo nhìn xem, thấy được loại linh thảo trong không gian không có liền mua ngay, thuận tiện cũng mua một ít hạt giống linh thảo, nếu có thể may mắn được đến loại giống như hoa dưỡng nhan vậy thì càng tốt hơn. Đáng tiếc hạt giống hiếm có như hoa dưỡng nhan chỉ có thể gặp không thể cầu, Văn Kiều nhìn rất lâu, cũng không có mua được bao nhiêu hạt giống linh thảo mong muốn.

Ninh Ngộ Châu tiếp tục theo nàng từ từ đi dạo.

Đi dạo đến một cửa hàng linh thảo cuối cùng, bọn họ vừa bước vào, gặp một nam nhân đong đưa cây quạt, phong lưu phóng khoáng.

Nam nhân nhìn thấy bọn họ, liền ngạc nhiên mừng rỡ, cặp mắt ẩn tình sáng lên, vui mừng không thôi nói: “Hai vị, các ngươi cũng ra khỏi núi rồi?”

Văn Kiều mê mang mà nhìn xem nam nhân cợt nhã đong đưa cây quạt, không biết hắn là ai.

Ngược lại là Ninh Ngộ Châu nhìn thoáng qua hắn, nhanh chóng kịp phản ứng, ấm giọng hỏi: “Ngươi là công tử lần trước mua giải độc đan của chúng ta?”

Vương Tu Viễn cao hứng nói: “Đúng vậy, thì ra hai vị vẫn còn nhớ ta.”

Văn Kiều lạnh lùng.

Không, nàng không nhớ, nếu không phải Ninh Ngộ Châu nói, Văn Kiều vốn không đem nam nhân lẳng lơ này và nam nhân bị ong độc chích thành đầu heo liên hệ với nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.