Đọc truyện Tiểu Yêu Lưu Lạc – Chương 7: Ta sẽ xe sợi tơ hồng cho các ngươi! (1)
Tôi vừa nhắc đến tiền anh ta liền cười cười:
” Thật sự thích tiền sao?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi gật đầu chắc chắn. Tiền không phải vạn năng nhưng thiếu nó sẽ là vạn khổ! Tôi tự cho mình là thông thái.
Tôi cùng A Thành ngồi trong phòng chờ đợi, dốt cuộc cũng có tiếng đập cửa, tôi thư thả đáp lại:
” Minh Minh à, mình với Quân có…có chuyện riêng, tối nay cậu sang phòng anh Lâm ngồi đỡ nhé!”, tiếng tôi len qua lớp cửa sắt vọng ra ngoài.
” Hai người có việc gì?” Minh Minh truy vấn.
Tôi buột miệng thốt ra hai chữ:
” Vô duyên!”
Tôi cười gian sảo, cửa này khóa rồi, có nói rách miệng tôi cũng không mở. Tôi cần tiền, thần tài gia cần người! He he!
Vài giây sau bên ngoài truyền đến tiếng nói nhàn nhạt, hầu như không lưu chút cảm xúc nào:
” Nếu em không ngại có thể sang chơi một chút” câu này hẳn là của Khang Lâm nói với Minh Minh.
Tôi bĩu môi nhìn xuyên qua cửa:
” Một chút? Đồ giả tạo!”
Tiếng cánh cửa bên phòng kia vừa đóng lại tôi liền nhanh chóng liếc thấy dáng vẻ kì cục của A Thành, hai tay ôm ngực sợ hãi:
” Định… cướp sắc hả?”
Tôi nghe xong lập tức muốn nhổ cho cậu ta một miếng nước, lại phát hiện cổ họng khô khốc, đành díu đầu cậu ta một cái, mắng:
” Đừng có tưởng bở, một lát sẽ thả cậu về chuồng, tối nay phải để cho thần tài gia hàn huyên một chút!”
Tôi rất ngoan nha, không hề kề tai zô vách nghe trộm nha.
Chim hót líu lo, ánh mặt trời nhảy nhót, tôi rất có tâm trạng nên dậy thật
sớm tập thể dục, lúc trở về đã gặp được khuôn mặt tràn ngập sát khí của
Minh Minh:
” Cậu chết trôi ở đâu giờ mới về?”
Ai nha, cô nàng
này còn cả gan mắng nữ trưởng nhà mình nha, tuy nhiên tôi tâm tình đang
rất tốt chẳng những không trách phạt mà còn hào hứng:
” Sao rồi? Tối qua hai người tâm sự những gì?”
Tiểu Minh Minh thật sự không biết điều, tiếp tục chấp vấn tôi:
” Cậu còn dám nói? Đẩy người ra ban công ngủ có suy nghĩ không?”
Tôi mù mù tịt tịt một lúc sau đó hiển nhiên rất hài lòng:
” Đúng là thanh niên chân chính, xem ra mình càng phải gíup nhiệt tình!”
Giọng sư tử gầm của Minh Minh bỗng nhẹ nhàng, mắt nhìn tôi dò xét:
” Nói thật đi, cậu cùng A Thành dốt cuộc là có chuyện gì?”
Tôi ngớ người ra, hai tay bấu bấu vào nhau, ấp úng:
” Hai bọn mình…đã…đã…thực ra…là không cố ý…à à…là bất đắc dĩ!”
” Hai người là đã thế nào?”
Giọng nói lạnh lùng của Khang Lâm truyền đến tai tôi khiến tôi giật mình.
Thái độ này là sao? Anh ta tức giận cái quái gì? Tôi chỉ là muốn giúp
anh ta, có điều vẫn chưa nghĩ ra được cái lí do biện hộ. Không lẽ anh ta vì phải ngủ ở ngoài mà tức giận? Nhỏ mọn!
A Thành chui từ
trong phòng ra, nhìn chúng tôi cười cười. Khang Lâm lạnh lùng liếc cậu
ta một cái rồi bỏ đi, tiểu Minh Minh nhìn theo bóng anh ta vào phòng rồi cũng đóng cửa nốt, bỏ tôi giữa đường giữa chợ.
A Thành khó hiểu nhìn tôi:
” Hai người này bị cái quái gì vậy?”
Tôi bất lực nhún vai:
” Ai biết”
Tôi nói xong lại cười sang sảng vỗ vai A Thành:
” Đi thôi, chúng ta cùng đi luận chính sự, kiếm tiền!”
A Thành nhiệt tình đồng ý. Hai chúng tôi một ông Tơ, một bà Nguyệt háo hức đi kiếm xẻng hốt của thần tài gia!
Canteen đang giờ ăn, Minh Minh đang chăm chú trộn cơm, tôi liếc ngang liếc dọc, cuối cùng liếc thấy thần tài gia đại nhân liền hyúch A Thành một cái,
trước khi dời khỏi còn cung kính hướng đến mĩ hậu nói hai chữ “cáo lui“.
Khang Lâm lạnh lùng liếc hai chúng tôi một cái, tôi lại không thèm để ý, vỗ vai anh ta, cười hì hì nói:
” Cố gắng nha!”
Anh ta đi rồi, tôi nhìn chiếc hầu bao của mình, ngọt ngào:
” Ngoan, chị sẽ cho em ăn no!”
Một cô bạn đứng gần đó nhìn tôi chằm chằm như kiểu đang kiểm tra dấu vết của người sao hỏa.