Tiểu Y Phi Nghịch Thiên

Chương 7: Người đàn ông thần bí


Đọc truyện Tiểu Y Phi Nghịch Thiên – Chương 7: Người đàn ông thần bí

Xem ra là phải tăng cường rèn luyện, Vân Thư siết chặt bàn tay, nhanh chóng đi về Ly viện. Hôm nay phế Tống Thanh Ca, khẳng định có sẽ có người tìm đến, lúc này thân thể của nàng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ có thể tạm thời tránh khỏi đầu sóng ngọn gió.

Dù sao nàng cũng không định lưu lại phủ Dực Vương này, lúc trước nàng không lập tức rời đi chẳng qua là vì cần một nơi cho nàng rèn luyện thân thể, hiện tại, có lẽ là lúc rời khỏi rồi.

Tâm tư khẽ động, tốc độ dưới chân Vân Thư không giảm, nhanh chóng đi vào Thiên viện, chỗở của nàng ở Ly viện.

Nàng không có thứ gì cần mang đi, thân là đích nữ của con trai thứ ba Vân phủ, ngoại trừ một miếng ngọc bội thiếp thân thì túng thiếu tới mức lúc xuất giá, ngay cả một món đồ giống của hồi môn cũng không có, nói ra quả thật có phần mất mặt.

Vân Thư tự giễu ngoắc ngoắc khóe miệng, tiện tay cầm lấy mấy bộ quần áo rồi vội vàng đi ra ngoài.

“Đánh người xong bỏ chạy, đây chính là thái độ của cô sao?” Một giọng nói mang theo vẻ giễu cợt vang lên giữa phòng.

Vân Thư cả kinh trong lòng, có người có thể lặng yên không một tiếng động tiếp cận bản thân, mà bản thân không hề phát hiện, công lực này đến bậc nào chứ?

Nàng nhanh chóng xoay người lại, một người đàn ông tóc đen mặc áo bào màu tím nhạt đang chậm rãi đi về phía nàng, ánh mặt trời đằng sau lưng y rực rỡ đến lóa mắt người nhìn.

Tựa như thần tiên!

Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ngũ quan lập thể, đẹp tuyệt trần như yêu nghiệt, một đôi đồng tử màu đỏ sậm mang theo sức hấp dẫn tựa như sự hủy diệt, lạnh lùng tàn khốc, tà mị hoàn mỹ đều tồn tại trên người y.

Tách ra từng cái mà xem, ngũ quan cũng không phải hết sức xuất sắc, nhưng kết hợp lại thì hoàn mỹ đến chết được!

Vân Thư híp mắt, kiếp trước nàng đã gặp quá nhiều đàn ông ưu tú, nhưng không ai có thể sánh với người trước mắt đây. Không mặc trang phục truyền thống, lại tôn quý, khí phách như vương giả.


Đàn ông như thế này hẳn là quyền cao chức trọng.

“Liên quan gì đến ngươi!” Vân Thư lạnh lùng nhìn thẳng người đàn ông.

Có quyền cao chức trọng hơn nữa mà dám cản đường nàng, vậy nàng đều sẽ không khách khí.

“Đúng là chuyện không liên quan đến ta, thế nhưng, nếu ta muốn quản, vậy thì chuyện có liên quan đến ta rồi.” Người đến chậm rãi bước đến chỗ cách Vân Thư một trượng, tựa vào cửa khoanh hai tay trước ngực, như cười như không mà đánh giá Vân Thư.

Rõ ràng là đến bới lông tìm vết!

Vân Thư buông bọc quần áo trong tay xuống, trực tiếp đối mặt với người mới đến, người đàn ông này nhìn qua chỉ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, lại có thể lặng yên không một tiếng động tiếp cận tiếp cận, không thể coi thường!

Chau mày, nàng lục soát toàn bộ kí ức, nhưng không có kí ức nào có liên quan đến người đang đứng trước mặt.

“Tránh ra.” Vân Thư nắm bọc quần áo lên, nếu không biết, nàng không cần phải để ý đến y.

Người đàn ông mặc áo bào tím nhạt vẫn dựa vào cửa như trước, không tránh ra cũng không ngăn cản, khắp mặt đầy ý cười.

Vân Thư thấy y không ngăn cản mình, bấy giờ mới đi ngang qua, phóng ra bên ngoài.

“Có người đến, ta đếm xem, có vẻ như tổng cộng bốn mươi ba người, xem ra, số người không ít đâu.” Tiếng cười khẽ vang lên, loáng thoáng bay vào tai Vân Thư, như có như không.


Vân Thư đột ngột dừng bước, nhíu mày, hôm nay đại thọ của Thái Phi, người đến đương nhiên là quyền cao chức trọng, chỉ là nàng thật không ngờ, bọn họ đến nhanh như vậy!

Nàng, không đi được rồi!

“Nếu như không ngại, ta có thể giúp cô cầm đồ đạc.” Người đàn ông nửa cười nửa không vươn tay ra, ngón tay thon dài được bảo dưỡng vô cùng đẹp đẽ, nhưng sẽ chẳng ai liên tưởng vẻ đẹp đẽ này với nét đẹp nữ tính. Khớp xương ngón tay lộ rõ làm hiện ra vẻ mạnh mẽ và sự đẹp đẽ đặc trưng của đàn ông.

Người này quả là yêu nghiệt!

Vân Thư quét mắt nhìn người đàn ông, không phản ứng gì.

Người đàn ông không hề để tâm, vươn tay ra, bọc áo quần bên hông Vân Thư tự động bay vào tay y.

Thật là nội lực cường hãn!

Vân Thư cả kinh trong lòng, chỉ thấy tay phải người đàn ông hơi dùng sức ấn lên bội kiếm màu tím nhạt bên hông, một thanh kiếm sắc màu bạc liền xuất hiện trong tay y.

“Cho cô dùng, đừng làm mất mặt ta.” Người đàn ông tiện tay quăng thanh kiếm sắc bén màu bạc cho Vân Thư, thanh kiếm bạc vẽ ra một vầng hào quang màu tím nhạt dưới ánh mặt trời.

Cầm kiếm sắc trong tay, Vân Thư cau mày, đừng để y mất mặt là có ý gì! Tiên sư!

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Vân Thư cũng không cự tuyệt. Đúng là nàng còn thiếu một món vũ khí.


Nàng cầm kiếm bạc bước nhanh hai bước ra ngoài, sau đó đứng thẳng tắp giữa sân, đối diện với cửa lớn viện tử.

Hôm nay ánh mặt trời chói lóa, ánh nắng màu vàng chiếu lên người Vân Thư đứng giữa sân, toàn thân nàng mặc áo quần bằng vải bố thô ráp, lại cao quý đến mức khiến người ta không cách nào nhìn thẳng.

Người đàn ông mặc áo bào tím nhạt vừa hứng thú nhìn bóng lưng Vân Thư, vừa biến mất khỏi cửa.

Thời gian dần trôi qua, tiếng người dần huyên náo nơi lối vào tiểu viện.

Vân Thư khẽ nhắm mắt lại, bước chân có nặng có nhẹ, xem ra võ công những người đến cao có thấp có! Một, hai, ba… Ba mươi ba người, ít hơn mười người so với những gì người đàn ông áo tím nói!

Người nọ không cần phải lừa nàng, điều này có thể nói lên rằng, trong những người đến có ít nhất mười người võ công cao cường hơn nàng rất nhiều!

Vân Thư chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt đen sắc bén tràn đầy cảnh giác, cùng với cuồng ngạo tự tin, võ công cao cường hơn nàng rất nhiều thì đã sao, nàng cũng đều không sợ hãi!

“Tiện nhân! Dám đả thương con gái của ta!” Giọng nói của người phụ nữ chanh chua từ xa truyền đến, một người phụ nữ trung niên trong đám người cầm kiếm xông vế phía Vân Thư, khuôn mặt hung ác.

Đôi mắt Vân Thư lạnh lẽo, ngón tay vạch lên thanh kiếm bạc, nhẹ nhàng bắn ra, tiếng kêu trong trẻo của thanh kiếm vang vọng khắp viện.

Giữa ánh sáng màu tím nhạt, đôi mắt lạnh nhạt của Vân Thư càng thêm phần lạnh thấu xương cốt.

Tống tam nương nổi giận đùng đùng xông vào thấy vậy lập tức đứng vững thân hình, trợn mắt nhìn về phía Vân Thư cầm kiếm đứng cô độc trong viện.

Cả người khí phách trầm tĩnh và bén nhọn kia khiến người ta không dám nhìn kĩ. Cô gái này…

“Ai là tiện nhân? Lẽ nào, người phủ đệ Thượng Thư Bộ Lại như ngươi đều cho rằng nữ nhi Vân phủ của ta đều là tiện nhân sao?” Vân Thư nghiêng đầu, lời nàng mới nói vừa vặn rơi vào tai người vừa bước vào đình viện, cha ruột Vân Kính của nàng.


Lời này nghe như ôn hòa, nhưng thực tế sắc bén vô cùng.

Vân Kính nghe nói như thế cũng không khỏi khẽ nhíu mày.

Tống tam nương đương nhiên hiểu rõ cái lợi cái hại, thế lực của Vân phủ ở kinh thành cao hơn phủ Thượng Thư Bộ Lại rất nhiều!

Bà ta lập tức nổi giận nói: “Cái miệng thật ghê gớm! Vân phủ là gia đình tướng soái, hiểu rõ lễ nghi, tất nhiên không làm ra chuyện đả thương người khác, nếu đã vô lễ tàn nhẫn như thế, vậy ngươi cũng không xứng với đại danh Vân phủ, đây là không bằng cầm thú!”

Trước tiên phủ quyết Vân Thư không xứng với Vân phủ, tốt hơn việc trực tiếp giải thích bản thân không có ý đó rất nhiều. Tống tam nương này, cũng là một kẻ ranh mãnh.

Người đàn ông mặc áo bào tím nhạt ở chỗ kín đáo khẽ nhíu mày, Vân Thư tự xưng là người Vân phủ, mà không phải Dực Vương Phi, y vốn nên vui vẻ, thế như chẳng biết tại sao, trong lòng y lại có phần phiền muộn.

Vân Thư cười lạnh nhìn biểu tình hòa hoãn trên mặt Vân Kính, lộ vẻ chế nhạo.

Xem ra trong lòng Vân Kính, đứa con gái này đúng là có cũng được, không có cũng không sao!

Tiểu thư Chu Ngọc mặc trang phục truyền thống chậm rãi bước ra khỏi đám người, lớn tiếng trách cứ Vân Thư: “Thanh Ca là bạn tri giao của ta, nàng và ngươi không thù không oán, nhưng ngươi vô cớ đánh nàng thương tích toàn thân, thậm chí phế cả cổ tay của nàng, khiến nàng cả đời không thể tập võ nữa, từ nay về sau trở thành phế nhân! Người phụ nữ như ngươi quả là lòng dạ độc ác!”

Lời này vừa nói ra, đôi mắt của Tống tam phu nhân còn đỏ hơn, cầm thanh kiếm trong tay thật chặt, Tống Thanh Ca là con gái duy nhất của bà ta, cũng là nền tảng để bà ta sống yên phận ở Tống phủ, cứ vậy mà bị Vân Thư hủy hoại, làm sao bà ta không căm hận cho được!

Người xung quanh thấy tiểu thư phủ Dực Vương cũng đứng ra răn dạy Vân Thư, đều bắt đầu xì xào bàn tán với nhau.

Vân Thư không thèm để ý, giương thanh kiếm trong tay lên, lạnh nhạt đánh giá mọi người, trẻ có già có, phần lớn đều là những khuôn mặt xa lạ.

“Hay cho câu không thù không oán, Vân Thư ta sống một mình ở Ly viện, chẳng bao giờ trêu chọc thị phi, xin hỏi Tống tam phu nhân, ta đả thương tay Tống Thanh Ca ở chỗ nào?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.