Tiểu Y Phi Của Vương Gia Lãnh Tình

Chương 26: Lại mặt


Đọc truyện Tiểu Y Phi Của Vương Gia Lãnh Tình – Chương 26: Lại mặt

Editor: Tử Diệp

Bất tri bất giác, hai người có cảm tình, tuy rằng mỗi ngày đều có chút ngoài ý muốn, nhưng đều đang cười giữa sân, toàn bộ Dục Vương phủ cũng bởi vậy không hề khiến người ta cảm giác tử khí trầm trầm, không khí vui vẻ, ngược lại tăng thêm rất nhiều. Trong phủ người tự nhiên cũng cao hứng, rốt cuộc chủ tử vui vẻ, bọn họ tự nhiên cũng liền vui lây, đối vị Vương phi Thượng Quan Ngải Vi cũng càng ngày càng tôn kính cùng kính yêu!

“Tiểu… Vương phi, ngươi chuẩn bị xong chưa?” Tiểu Tĩnh hưng phấn chạy vào, trước vẫn luôn gọi “Tiểu thư”, nhưng Vương gia lại phân phó từ giờ trở đi phải gọi Vương phi, không thể kêu tiểu thư, cho nên mới nói sai. Hôm nay là ngày Vương gia mang tiểu thư về lại mặt, đương nhiên hưng phấn nha. Từ khi tiểu thư gả qua đây lâu như vậy, vẫn luôn không trở về, kết quả Vương gia mấy ngày hôm trước nhắc tới, hôm nay muốn mang nàng trở về nhìn xem!

“A, chuẩn bị cái gì? Sao ngươi hưng phấn, cứ như vậy đi.” Ngải Vi vô ngữ mà vỗ trán, đối với việc trở về Tả tướng phủ, nàng không có khái niệm, rốt cuộc nàng từ hiện đại tới đây, cái gọi là cha mẹ với nàng mà nói, càng xa lạ, chỉ là nếu Nam Cung Dục nhắc tới phải về nhà mẹ đẻ, tự nhiên cũng nên về nha, bằng không sẽ làm thất vọng nguyên chủ? Đến lúc đó lại tùy cơ ứng biến!

“Ai nha, tiểu thư, chúng ta thật lâu không gặp Tướng gia cùng phu nhân.” Tiểu Tĩnh lại quên xưng hô, oanh oanh mà lại mà nói Tướng phủ hết thảy.

Nguyên lai, ở tướng phủ, Thượng Quan Ngải Vi vẫn luôn tri thư đạt lý, bộ dáng tiểu thư khuê các, đương nhiên vẫn rất được sủng ái, rốt cuộc tướng gia chỉ có một vị chính thê, không nạp thiếp thất gì đó, cũng ít đi giống nhiều gia đình tranh phân, mà đem nguyên chủ gả đến Dục Vương phủ, cũng xuất phát từ bất đắc dĩ. Cha mẹ nguyên chủ căn bản không biết nữ nhi bọn họ sớm đã uống thuốc độc tự sát, hiện tại Thượng Quan Ngải Vi là người đến từ thế kỷ 21.

Ngải Vi thở dài, ngẫm lại cũng thế, nếu phải về vậy về đi, coi như giúp nguyên chủ làm tròn chữ hiếu a! Về sau, mới quyết định xem. Hơn nữa, nàng cũng đến nhìn xem người gọi là cha mẹ đối với nàng tột cùng có thái độ gì.


“A, đi thôi, đừng để cho bọn họ chờ lâu.” Ngải Vi đứng lên, duỗi duỗi người, cũng không để ý tới Tiểu Tĩnh lải nha lải nhải, liền đi ra ngoài.

“Nha, tiểu thư, từ từ ta nha.” Tiểu Tĩnh một hồi định thần, nhìn Ngải Vi đã đi tới cửa, liền vội vàng đuổi theo ra ngoài.

“Thần chờ gặp qua Vương gia, Vương phi.” Xe ngựa Nam Cung Dục bọn họ mới vừa đến cửa Tướng phủ, còn chưa có xuống dưới, liền nghe được hô to. Ngải Vi sau khi nghe được, khuôn mặt nhỏ lập tức nhíu lại, đây là quy định? Cổ đại thật đủ đồ cổ, nữ nhi con rể tới, trưởng bối còn phải ra cửa quỳ lạy nghênh đón? Hơn nữa bất động liền quỳ, thật là, nàng không nghĩ chiêu sét đánh đâu!

“Đều đứng dậy đi, Vi Nhi, xuống dưới.” Ngải Vi như đi vào cõi thần tiên, đột nhiên phản ứng lại, chỉ thấy một bộ áo bào trắng, hơi thở toàn thân tán tôn quý ưu nhã, lạnh băng hờ hững trên mặt dắt, quen thuộc mà duỗi tay nghênh hướng Ngải Vi, ánh mắt ôn nhu, biểu tình chuyên chú, thanh âm từ tính dễ nghe……

“Ách, nga, hảo.” Ngải Vi cũng lóe thần một chút, chạy nhanh tay đặt ở trên tay hắn, hắn đỡ xuống dưới. Trong lòng thẳng nói thầm, thật hoa si, thiếu chút nữa lại bị mê hoặc, ngay sau đó, liền cảm thấy vòng eo căng thẳng, bị hắn ôm vào trong ngực, hướng cửa lớn Tướng phủ.

Mọi người thấy một màn này, đều sững sờ, không nghĩ tới đồn đãi Chiến thần Vương gia cư nhiên sẽ đỡ một nữ tử xuống xe ngựa, còn thâm tình chân thành mà ôm.


Không phải nói, bệnh nặng ra cửa không được sao?

Không phải nói, lạnh nhạt vô tình sao?

Không phải nói, sống không được bao lâu sao, nhìn dáng vẻ đâu giống là người có bệnh nha?

Không phải nói, bệnh liên miên, không ra hình người sao? Khí thế tôn quý ngạo nghễ lại từ đâu ra?

Không phải nói,….

Trong khoảng thời gian ngắn, cho nên nghi vấn đều ở trong đầu bọn họ quay quanh, thật lâu không tan đi, mỗi người trợn mắt há hốc mồm!


Tả tướng Thượng Quan Văn thấy vậy một màn, lại cảm thấy vui mừng, ban đầu còn lo lắng cho nữ nhi sẽ ở Dục Vương phủ không tốt, để nàng gả tiến Dục Vương phủ, có thể liên lụy cả đời nàng hay không, hiện tại nhìn đến bộ dáng này, đích xác yên tâm. Chính là không biết rốt cuộc có phải sự thật hay không, hay chỉ là diễn kịch? Ngẫm lại, bất tri bất giác mà nhíu mày, xem ra còn phải châm chước.

“Cha, nương, chúng ta đi vào rồi nói, được không?” Ngải Vi vừa đi gần bọn họ, nói chuyện vừa nghĩ tránh khỏi Nam Cung Dục đang ôm nàng bên tay, muốn thân cận người gọi là cha mẹ, nào biết bên tay ôm đến khẩn trương, còn nhân tiện nàng ở trước mặt cha mẹ, vào cửa lớn Tướng phủ.

Chỉ thấy một hành lang thẳng tắp, hai bên trồng đầy hoa cỏ, mùi hương tỏa bốn phía, liếc mắt một cái nhìn lại, từng đóa hoa nở rộ, thanh nhã tố khiết, gió nhẹ gợi lên nhẹ nhàng lay động, sắc vàng lộng lẫy, từng mảnh cây xanh sum suê, bộ dáng sinh trưởng dạt dào, làm cho cả Tướng phủ thoạt nhìn càng sinh trưởng bừng bừng!

Ngải Vi nhìn đến đây, trong lòng cảm thán: Cổ đại thật giống thế đào nguyên bên ngoài, đi đến nơi nào toàn cảnh tuyệt đẹp, sinh thái tự nhiên, không khí tươi mát, càng không nghĩ tới hắn là Tướng gia, yêu quý hoa cỏ cây cối, bên trong phủ tuy không giống phủ khác trang trí đến cao quý cùng xa hoa, nhưng bởi vì hoa cỏ cây cối, thoạt nhìn lại cũng sinh trưởng dạt dào, yên lặng tốt đẹp!

“Vi Nhi, lại đây, để nương nhìn xem.” Tả tướng phu nhân Hạ Hà vẻ mặt yêu quý lôi kéo tay Ngải Vi, còn nhìn trái một chút lại nhìn phải một chút, như sợ thiếu khối thịt.

“Nương, ta thực tốt, đừng lo lắng.” Nương cũng thật đủ quan tâm nàng, bộ dáng khẩn trương này, cũng khiến Ngải Vi nhất thời trong lòng cảm thấy ấm áp, kiếp trước nàng là một cô nhi, đều dựa vào chính mình, chưa từng có người quan tâm và yêu thương, Ngải Vi hơi hơi mỉm cười, an ủi nói.

“Khụ, khụ, phu nhân, Vi Nhi tốt xấu cũng là Vương phi, Vương gia cũng ở chỗ này. Ngươi chú ý một chút nha.” Tả tướng Thượng Quan Văn có chút ngượng ngùng nói, phu nhân hắn quá mức sủng ái nhi nữ, hiện tại nữ nhi xuất giá, vẫn như vậy, lo lắng này lo lắng kia…


“A, không ngại, nhạc phụ không cần để ý, nhạc mẫu lo lắng Vi Nhi cũng là bình thường, để cho các nàng ôn chuyện.” Nam Cung Dục thực tự nhiên mà nói, hoàn toàn không cảm thấy hắn có điều không đúng. Kỳ thật hắn thẳng hô kỳ danh, cũng bình thường, từ xưa quân thần có khác, rốt cuộc hắn là người hoàng tộc, thần hành lễ quân cũng bình thường, huống chi kêu tên đâu? Hắn làm như vậy, không thể nghi ngờ cho Ngải Vi mặt mũi, càng khiến cho người ta cảm thấy Ngải Vi hiện tại được sủng ái…

“Ách, vậy mẹ con đi vào phòng tâm sự. Vương gia, không bằng chúng ta dời bước đi thư phòng, như thế nào?” Thượng Quan Văn trong lòng cứng lại, mắt chuyển thâm, trên mặt lộ ra một tia phức tạp biểu tình chợt lóe rồi biến mất, thanh âm trầm thấp hữu lực vang lên!

“Ân, tốt!” Nam Cung Dục cũng vẻ mặt cao thâm khó đoán, theo Tả tướng đi thư phòng.

“Nương, nương, tỷ tỷ tới sao? Đây là tỷ tỷ sao?” Chỉ thấy một bộ váy lụa vàng nhạt, tóc đẹp áo choàng, một khuôn mặt tinh tế nhỏ xinh, da thịt tinh tế trắng nõn vô cùng mịn màng, mày lá liễu cong cong, con ngươi lóe thần thái sáng láng, mắt to ngập nước tò mò mà đánh giá chính mình, môi đỏ, mười phần tiểu mỹ nhân, toàn thân nữ tử lộ ra một cổ linh khí, vừa đánh giá, vừa nhìn nương nói chuyện.

“A, đúng vậy, Nhu nhi, mau tới đây, kêu tỷ tỷ.” Thanh âm Tả tướng phu nhân mềm nhẹ êm tai, làm người cảm thấy thực thân cận, kỳ thật Thượng Quan Ngải Vi cùng Thượng Quan Nhu Nhi tuy nói là tỷ muội, nhưng bởi vì Thượng Quan Nhu Nhi thân thể suy nhược, liền gởi nuôi bên ngoài, khoảng thời gian trước mới hồi phủ, khi trở về, Thượng Quan Ngải Vi đã xuất giá, cho nên cũng bỏ lỡ gặp mặt cơ hội!

“Tỷ tỷ!” Thượng Quan Nhu Nhi ngọt ngào kêu một tiếng, tròng mắt không ngừng chuyển động, thực sự đáng yêu, khiến người cự tuyệt không được muốn thân cận.

“Ân, Nhu Nhi, lại đây, tỷ tỷ nhìn xem.” Trong lòng Ngải Vi mềm nhũn, cười khẽ nhìn Thượng Quan Nhu Nhi nói!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.