Đọc truyện Tiếu Xuân Phong – Nhất Mai Đồng Tiễn – Chương 41: Giết người đồng dao (4)
Editor: HD
Bên ngoài đồn đại vô cùng kì diệu, thôn dân sợ hãi nên liên tục tới hỏi thăm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vị công tử nhiễm bệnh kia thế nào rồi. Cuối cùng lại thi nhau nói, “Mau chặt cây đa kia đi, ta nói mà, giữ lại cũng là một tai họa.”
Chúc Trường Vinh nổi giận lớn tiếng nói, “Không có cây đa còn gọi là thôn Cây Đa sao, đổi tên khác sao.”
Lời này thật sự không may mắn, người nói vô tâm, nhưng người nghe có ý, vội vàng chen lời ông ta. Chúc Trường Vinh không kiên nhẫn nghe nữa, “Bỏ đi bỏ đi, đừng nói nữa, không bệnh cũng bị các người nói cho ra bệnh. Đâu có ai quanh năm suốt tháng đều khỏe mạnh không ngã bệnh chứ, đây chỉ là trùng hợp thôi, trùng hợp.”
Mọi người mồm năm miệng mười, nhưng vẫn không đọ lại cái miệng lớn và cố chấp của Chúc Trường Vinh, không còn cách nào, đành phải rời đi.
Chúc Trường Vinh hò hét khóa cửa lại, Chúc An Khang bước qua nói, “Gia gia, người trong thôn nghi thần nghi quỷ cũng không sai, dù gì cũng liên tục xảy ra chuyện. Chúng ta tìm Tứ ca Ngũ ca đi rào thêm một vòng xung quanh cây đa, cao thêm chút, để cho bọn họ yên tâm đi.”
“Hồ đồ.” Chúc Trường Vinh mắng, thế nhưng một lòng ông ta muốn bảo vệ cây đa, thêm thì cứ thêm đi, cũng không ngăn cản nữa, so với việc thôn dân vừa ồn ào vừa muốn chặt cây đa thì cách này tốt hơn. Ông thở dài, “Ngươi đi nhanh rồi về, đừng ở lại lâu.”
Minh Nguyệt trong phòng đã sớm nghe thấy tiếng cãi nhau bên ngoài, Bạch Thủy và Tần Phóng lên núi hái thuốc, còn nàng ở nhà chăm sóc Tô Vân Khai. Hồi nãy lúc mọi người tranh cãi ầm ĩ nàng nhìn thấy lông mày hắn nhíu chặt, nhưng vẫn bất tỉnh, liền biết hắn ngủ không ngon. Giơ tay đặt lên trán hắn xem thử, nóng muốn bỏng tay.
Rõ ràng ban ngày còn khỏe như thế, tại sao đột nhiên bị bệnh. Nàng đổi khăn lạnh đắp lên trán hắn, thầm nghĩ chẳng lẽ cây đa đó thực sự tà môn vậy sao…
Đang im lặng suy nghĩ, không biết ở đâu truyền đến tiếng ca.
“… tỷ tỷ tóc… tỷ tỷ tay… tỷ tỷ mặt… treo ngược người nhìn ngươi…”
Người hát dường như ở rất xa, thế nên Minh Nguyệt nghe không rõ lắm. Khi mấy chữ này bay tới, nàng cảm thấy da gà nổi hết lên.
Trong phòng nhỏ hẹp, một giường một bàn một ấm trà, càng khiến căn phòng trở nên lạnh lẽo, dường như tiếng hát gần bên tai, giống như có người kề vai nàng đang thì thầm, nhỏ giọng hát Qủy tỷ tỷ. Nàng ngồi trên ghế tay nắm chặt chăn đệm, dưới chăn là tay Tô Vân Khai, gián tiếp như vậy nàng cũng bớt sợ rồi.
Tô Vân Khai cũng nghe thấy giọng hát kia, tiếng trẻ con non nớt trong trẻo so với tiếng ồn ào càng khiến người ta chú ý hơn. Mí mắt nặng trĩu như treo vật nặng, tốn rất nhiều sức mới có thể mở mắt ra, ngẩn ngơ một hồi mới cảm nhận được có người đặt cánh tay bên cạnh mình, bộ dạng người kia vừa nhắm mắt, vừa nắm chặt chăn.
“Minh Nguyệt?”
Minh Nguyệt nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu, thấy hẳn tỉnh lại, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, “Rốt cuộc huynh cũng tỉnh rồi.”
“Ta ngủ rất lâu sao?”
“Không lâu, chỉ mới một canh giờ.”
Đầu óc Tô Vân Khai vẫn mơ màng, không tỉnh táo lắm, Minh Nguyệt dìu hắn ngồi dậy, đút cho hắn uống chút trà, sau đó hắn lại rơi vào hôn mê, nàng ngồi yên lặng một bên, lau mồ hôi cho hắn.
Tần Phóng và Bạch Thủy đi lên núi hái những cây thuốc cần thiết sau đó quay lại thôn, Bạch Thủy ngạc nhiên vì Tần Phóng không hề oán thán một câu, cũng không lề mề, hoàn toàn khác bộ dáng cà lơ phất phơ ngày thường, “Nếu như việc gì ngươi cũng mang bộ dáng như làm chính sự thế này, khẳng định có thể giúp đỡ cho Tô đại nhân.”
“Ai nha, nếu nói như vậy sẽ rất phiền, lại không thể đi chơi vui vẻ, người như tỷ phu ta chỉ hận một ngày không có 108 canh giờ, ta cũng không muốn đi theo huynh ấy làm việc.” Tần Phóng cõng theo giỏ thuốc đi xuống sườn núi, giỏ thuốc được bện từ trúc, cây thuốc ẩm ướt, xuyên qua giỏ ướt đẫm lưng hắn, bị ướt như vậy hắn cũng không thoải mái. Hắn hơi nhíu mày, không lên tiếng, “Nhưng cô cũng thử lười biếng chút đi, một cô nương gia, cả ngày bận rộn như vậy, không mệt sao?”
Bạch Thủy trợn mắt nhìn hắn, “Không được nhắc tới việc này.”
“Ta quan sát xung quanh rồi, không có ai hết.”
“Như vậy cũng không được nói.”
Tần Phóng hơi mím khóe môi, nghiêm túc nói, “Bạch Thủy, ta hỏi cô một vấn đề rất nghiêm túc.”
Bạch Thủy không tin hắn có vấn đề gì nghiêm túc để hỏi, liếc mắt nhìn hắn một cái, “Hỏi đi.”
“… cô có quý thủy (*kinh nguyệt ý) chứ?”
“…”
Bạch Thủy đỏ mặt, giơ tay muốn đánh hắn, Tần Phóng lập tức kêu oan, “Ta vô cùng nghiêm túc hỏi cô vấn đề này mà, khi nguyệt sự đến cô nương nào chả muốn ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, ta ở nha phủ lâu như vậy, chưa từng thấy cô nghỉ ngơi. Chẳng phải nói khi nguyệt sự đến không thể để bản thân quá mệt nhọc sao, cho dù cô không muốn người khác phát hiện, cũng cần phải nghỉ ngơi một chút chứ, nếu không sau này cơ thể sẽ suy yếu, còn muốn tìm ca ca của cô không chứ.”
Lời này phát ra từ miệng nam tử khiến Bạch Thủy xấu hổ đến đỏ mặt tai hồng, nhưng đó là thật, người quan tâm nàng, nàng không đánh nổi. Nhưng nàng cũng không có cách nói “Đa tạ”, chỉ nghiêng đầu không để ý đến hắn.
Tần Phóng lại nghĩ tới gì đó, nói, “Trong nhà ta có nhiều muội muội, cho nên biết một chút, ta không phải hái hoa tặc.”
Bạch Thủy chợt thấy buồn cười, “Ngươi giải thích với ta làm gì.”
“Sợ cô hiểu lầm.”
Bạch Thủy dừng một chút, lập tức hiểu vấn đề, “Hiểu lầm ngươi là hái hoa tặc?”
Tần Phóng nghĩ nghĩ, hình như vậy, gật đầu nói, “Đúng.”
Bạch Thủy nói, “Nếu ngươi ngủ ngon giấc, ta sẽ không đạp ngươi đánh ngươi. Nếu ngươi dám động một ngón tay, ta sẽ bẻ gãy tay ngươi.”
Tần Phóng nuốt nước bọt, giật giật mười ngón tay, giống như ngày trước xác nhận xem đầu lưỡi bản thân có khỏe không. Nghĩ tới ngày đó, hắn cảm thấy có chút ‘không khỏe’. Ngày ấy hắn ôm lồng chuột muốn sang hù dọa Bạch Thủy, ai ngờ vừa vào phòng đã thấy người đi theo sau, đành phải trốn trong tủ quần áo, không ngờ thấy Bạch Thủy cởi quần áo, từng thứ từng thứ, lộ ra thân thể trắng như tuyết, hắn kinh ngạc tới mức trợn mắt há mồm. Đến khi bị Bạch Thủy túm ra ngoài, còn bị nàng đánh nằm sấp, còn bị đe dọa…
Bạch Thủy thấy hắn đột nhiên không nói chuyện, không khỏi liếc hai mắt nhìn sang hắn, gió nhẹ thổi qua thật mát mẻ, nhưng khuôn mặt hắn lại đỏ bừng. Nàng vỗ vai hắn một cái, “Ngươi cũng bị bệnh rồi sao?”
“Không có.” Tần Phóng lắc lắc đầu, bỗng nhiên nghĩ tới, “Nếu nói cây đa kia thật sự kì lạ, vì sao Minh Nguyệt cũng đi vào trong lại không xảy ra chuyện gì? Cho dù theo cách đạo sĩ hay hòa thượng nói, nữ tử âm khí nặng, thì người nhiễm bệnh trước nên là Minh Nguyệt chứ không phải tỷ phu ta?”
“Chẳng lẽ trùng hợp vậy sao?”
Tần Phóng lắc đầu, Bạch Thủy cũng không am hiểu về suy đoán, đề tài đột ngột dừng lại, bọn họ bước nhanh trở về.
Bởi vì phải đi lên núi thôn bên cạnh hái thuốc, vì vậy khi về có đi ngang qua cây đa già, nhìn thấy có người vây hàng rào, lại chiếm phân nửa đường đi vào thôn, càng ngày càng nhỏ rồi.
Thôn dân bên cạnh nói, “Thế này xe bò không đi qua được, đại tôn tử, ngươi không khuyên gia gia chặt cây đi sao?”
An Đức Hưng và Tôn Hạ đang vây hàng rào, Chúc An Khang nghe thế thì ngẩng đầu, cười nói, “Thiết thúc, thật sự không thể, người cũng biết gia gia của ta chỉ nghe lời cha ta, mấy hôm trước cha ta từ cửa hàng trở về khuyên nhủ, nhưng cũng vô dụng. Người nghĩ xem, cha ta khuyên cũng không được, vậy thì đừng nói tới chúng ta. Không dễ gì gia gia đồng ý cho ta vây hàng rào, tính tình ông ấy ngang ngược người cũng biết đó, nếu đòi chặt cây, ta sợ ông ấy không chặt cây mà là chặt ngã hàng rào ấy.”
Một đám thôn dân nghe xong cảm thấy rất có lý, cũng không dám ý kiến nữa, đứng một hồi thấy hơi lạnh, nên đều trở về hết rồi.
Bạch Thủy ngẩng đầu nhìn về hướng cây đa, cây không bị trời âm u bao phủ, từ ánh đèn lồng có thể nhìn thấy cây sinh trưởng rất tốt, thật sự khó lòng liên tưởng nó lại liên quan tới bài đồng dao khủng bố kia.
An Đức Hưng thấy hắn nhìn, buông công việc trong tay xuống nhìn hắn, “Tiểu công tử trông rất thanh tú, nhưng hông lại đeo đại đao, chẳng lẽ huynh biết võ?”
Bạch Thủy khách khí nói, “Chỉ biết khoa tay múa chân một chút, đao lấy hù dọa người thôi.”
An Đức Hưng cười cười, “Huynh nói như vậy, chắc chắn là biết võ công rồi.”
Bạch Thủy sợ hắn nói nữa sẽ đoán ra thân phận bộ khoái của mình, thuận tiện nói, “Ta còn phải về sắc thuốc, cáo từ.”
An Đức Hưng cười cười coi như trả lời, nhìn hai người rời đi xong, xoay người thiếu chút nữa đụng vào rễ cây dưới đất, hoảng sợ, “Ta còn tưởng thật sự có người treo trên cây.”
Chúc An Khang nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt không vui, “Đừng lấy chuyện A Uyển ra đùa nữa.”
Giọng nói âm trầm, cực kì không tốt, nhưng An Đức Hưng không giận, ngược lại vỗ vai hắn, “Rất nhanh sẽ kết thúc thôi.”
Tôn Hạ đứng một bên bện hàng rào, hắn không nói gì, nhưng hắn hiểu được. Nghe xong cũng không ngẩng đầu, chỉ tập trung quấn hàng rào lại.
An Đức Hưng nói xong câu này, chỗ cây đa không còn tiếng động nữa. Xung quanh không người, chỉ có lá cây đa bay theo gió phát ra tiếng động, giống như tằm ăn lá, từ từ nhai nuốt.
&&&&&
Tô Vân Khai uống thuốc xong tình hình cũng không tốt lên, chẳng những không chuyển biến tốt, ngược lại còn nôn thuốc ra, khiến Chúc Trường Vinh cảm thấy khó hiểu.
Hắn ngồi xổm xuống lật xem những thứ thuốc này, xác nhận lại lần nữa, “Rõ ràng là thuốc cảm thông thường, đừng nói uống một chén, cho dù uống nửa chén thôi cũng rất hiệu quả. Tô công tử trẻ tuổi, hiệu quả càng cao mới đúng.”
Bạch Thủy nhíu mày, “Hay là mời thầy lang đến xem bệnh đi.”
“Cho dù có mời thầy lang đến, hắn cũng sẽ kê thuốc này.” Chúc Trường Vinh nhíu mày một lúc, bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, vội vàng chạy tới phòng Tô Vân Khai. Ngồi xuống lật coi mí mắt đầu lưỡi hắn, ánh mắt đục ngầu, sắc mặt xanh lè, đầu lưỡi có chút đen, sau đó ông ta nhảy dựng lên, “Đây rõ ràng là bị trúng độc.”
Minh Nguyệt bên cạnh hoảng sợ, “Trúng độc?”
“Đúng vậy, trước đó không xem qua còn tưởng là trúng gió độc bình thường, hiện tại độc đã thấm vào cơ thể, dấu hiệu rõ ràng hơn rồi.” Chúc Trường Vinh nhìn sắc trời tối đen bên ngoài, nói: “Ta đi ra ngoài hái ít thuốc giải độc, nhưng chỉ là bài thuốc đơn giản. Hai người nên đi tìm thầy lang đến đây, ba ông thợ giày may ra mời được một Gia Cát Lượng.”
“Ừm!” Minh Nguyệt lập tức đứng dậy chạy ra ngoài, ban ngày nàng có hỏi qua thôn dân, nên biết thầy lang ở chỗ nào.
Bạch Thủy đi theo sau, vừa mới bước ra ngoài một bước, liền nghe thấy người trên giường ho. Nàng ngừng bước, thấy Tần Phóng cầm trà tới, nói: “Ngươi chăm sóc ngài ấy, ta với Minh Nguyệt đi tìm thầy lang.”
Nhưng lúc nàng bước ra cửa, Minh Nguyệt đã chạy đi xa rồi.
Hiện tại màn đêm buông xuống, chỉ có mấy nhà treo đèn, trời tối như vậy chỉ có thể mượn ánh sáng sao trời để nhìn thấy đường đi.
Nàng mới ra ngoài cửa thôn, chạy ngang qua cây đa, liền có một bóng đen đuổi theo, yên lặng không chút tiếng động, khiến người ta không phát hiện ra.
Bóng đen kia vừa đi không lâu, lại có một bóng đen theo đuôi.
Giống như bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi