Đọc truyện Tiếu Xuân Phong – Nhất Mai Đồng Tiễn – Chương 17: Cô nương bánh nhân đậu (1)
Editor: HD
Hung thủ vụ án nữ chưởng quầy tiệm đồ cổ bị tóm gọn, người được lợi lớn nhất là Tần đại nhân, trước khi nhậm chức gặp đại án, tiến độ không nhanh cũng không quá chậm. Sau khi kết án không thấy Tô công tử quay lại nha môn, càng lo lắng lại càng an tâm, vậy thì toàn bộ công lao này thuộc về ông ta rồi.
Lúc này Tô Vân Khai đang ở khách điếm thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ rời khỏi trấn Nam Nhạc. Khi hắn đi qua gõ cửa phòng Tần Phóng, thì phát hiện không biết hắn đã đi đâu, hỏi chưởng quầy mở phòng hắn ra, đi vào trong nhìn thử, quần áo vẫn còn, chỉ có tiền là không thấy đâu. Hắn suy nghĩ một chút, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, từ lầu hai nhìn xuống, thấy mười mấy nam tử thân hình cường tráng ở phía dưới đi tới đi lui.
Hắn lập tức hiểu rõ, hóa ra người của quốc công đã phát hiện tung tích của Tần Phóng, cho nên Tần Phóng vội vàng bỏ chạy, cũng không biết đi nơi này. Khai Phong là một địa điểm tốt để chơi đùa, vậy tại sao không chịu quay về, quả là chuyện lạ.
Mặc dù tính tình Tần Phóng tự do phóng khoáng, nhưng từ trước đến nay hắn sẽ không để cho chính mình chịu thiệt thòi, Tô Vân Khai không cần phải lo lắng cho hắn nữa. Hắn khép cửa sổ lại, chuẩn bị đi trả tiền trọ. Mới vừa bước ra khỏi phòng, liền nhìn thấy có người đứng trước cửa phòng hắn, đang định gõ cửa. Người đó hơi nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy mình, sau đó thả tay xuống, cực kì khách khí nói, “Tô công tử.”
“Bạch bộ đầu?” Tô Vân Khai đứng ở cửa hỏi, “Sao ngươi lại tới đây, bên phía Tần đại nhân còn có việc gì sao?”
Bạch Thủy lắc đầu, “Đã kết thúc rồi, đại nhân… Ông ta nhận toàn bộ công lao về mình, không có chuyện gì liên quan tới chúng ta.”
Tô Vân Khai cười cười, “Bạch bộ đầu không để ý?”
“Tất nhiên ta quan tâm.”
Câu trả lời này vừa chân thực lại cực kì không khách khí, Tô Vân Khai nói, “Cũng không thể trách được, trong trốn quan trường, có một số việc không phải do chính mình quyết định mà thôi.”
Bạch Thủy im lặng chốc lát, nói, “Ta liều mạng làm việc như vậy, bởi vì muốn tích góp công lao, nhưng hiện tại công lao bị người ta cướp mất, ta không cam lòng.”
Tô Vân Khai quen biết Bạch Thủy qua Minh Nguyệt, giữa hai người không có quan hệ gì, thậm chí khi nói chuyện cũng chỉ bàn về vụ án tiệm đồ cổ. Hiện tại hắn nói với mình những lời này, lại… Hắn quan sát phía sau, thấy không có ai, bấy giờ mới lên tiếng, “Hôm nay Bạch bộ đầu tìm ta là có việc gì?”
Trọng điểm cũng nói ra rồi, Bạch Thủy không che giấu nữa, thở một hơi nói, “Ta biết ngươi là người phương nào, cho nên tới cầu xin ngươi, để cho ta đi với ngươi tới nha môn Đại Danh Phủ, cho dù chỉ được làm một tên sai vặt cũng được, đến Đại Danh Phủ rồi, ta sẽ cố gắng tích góp công lao, không làm Tô đại nhân mất mặt.”
Tô Vân Khai đã sớm chuẩn bị, nhưng nói chung vẫn có chút bất ngờ, “Ngươi biết ta là ai?”
Bạch Thủy gật đầu, chậm rãi nói, “Đề Hình quan tân nhiệm của Đại Danh Phủ.”
Đại Danh Phủ có hơn mười cái châu, huyện, từng phủ chia làm bốn Tư. Đề Hình Tư là một trong số đó, cai quản các vụ án hình ngục của châu huyện.
Tô Vân Khai vừa mới làm quan, đã nhận chức lớn ở Đại Lý Tự, Hình Bộ, nguyên nhân vì chiến tích của hắn rất tốt, xử án như thần, cho nên được đặt biệt đề cử làm Hình Quan, ba tháng sẽ nhậm chức. Năm trước công văn phát đi khắp các nha môn ở Đại Danh Phủ, nhưng không đầu không đuôi, chỉ có một cái tên. Hắn nhíu mày, nhìn Bạch Thủy hỏi, “Làm sao ngươi được biết thân phận của ta?”
Bạch Thủy do dự một chút, nói, “Trên công văn có tên của ngươi.”
“Chỉ bằng một cái tên ngươi liền tin đó là ta, Bạch bộ đầu không phải người qua loa như vậy.” Tô Vân Khai thấy hắn bắt đầu cắn răng không nói lời nào, vì thế nói tiếp, “Vì là lời nói từ miệng của Minh Nguyệt, cho nên ngươi hết lòng tin theo, nhưng ở trong nha môn Minh Nguyệt còn kém hơn so với ngươi, sao nàng lại biết được?”
Bạch Thủy vội vàng nói, “Nàng không hề có ác ý với ngươi.”
Tô Vân Khai cũng biết, cho nên vừa nãy hắn có ý định trước khi rời đi ghé sang Minh gia gặp nàng. Từ khi Vu Hữu Thạch bị bắt vào đại lao, ở ngay cửa nha môn hai người liền tách ra, nàng biết hắn sắp đi, do đó không nói gì nhiều, nói từ biệt hắn, rồi quay trở về.
Lạnh nhạt nói lời từ biệt, lại sinh ra một tia suy nghĩ li biệt quá mức bình lặng. Tô Vân Khai cảm thấy Minh Nguyệt không đơn thuần tiếp cận hắn, nhưng có điều nàng không có ác ý. Cho nên càng khiến cho hắn tò mò, hiện tại xem ra nên hỏi thăm một chút tình hình rồi.
Bạch Thủy cảm thấy chính mình đã làm lộ Minh Nguyệt, trong lòng bất an, cũng không nói tiếp nữa, sau đó từ biệt hắn, rời khỏi khách điếm. Ra khỏi khách điếm, nhìn trên phố rộn ràng đông vui, hắn dừng chân, lại mất đi cơ hội ‘thăng chức’, tuy hắn còn trẻ, nhưng ai biết được mười năm sau vẫn cứ tiếp tục dừng ở vị trí này. Hắn thở dài một tiếng, bước chân nặng nề.
Hoàng hôn buông xuống, từng nhà đốt đèn, trên đường phố cũng vắng bóng người đi. Gió chen lẫn mưa phùn, mặt đất đường đá lại ướt nhẹp.
Tô Vân Khai cho rằng mưa sẽ không lớn, thời điểm rời khỏi khách điếm mưa khá nhỏ, không ngờ vừa chạy tới ngõ nhà Minh gia, mưa đột nhiên biến lớn, khi hắn chạy tới cửa nhà Minh gia, quần áo đã ướt nhẹp. Hắn phủi phủi hạt mưa dính trên áo, sau đó mới gõ cửa.
Bên trong có tiếng người, lát sau cửa được mở ra, trước mắt là cái ô 24 nan, đằng sau lưng nàng là ngọn đèn vàng, trong đêm mưa xuân vừa lạnh lại có chút điểm ấm áp. Cái ô chậm rãi giơ lên, lộ ra một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng tinh, nàng xinh đẹp dịu dàng tỏa sáng trong đêm đen kịt.
Minh Nguyệt nhìn thấy người tới, vô cùng kinh ngạc, “Sao huynh lại tới đây?”
Nàng giơ tay lên, đẩy dù qua che cho hắn. Tô Vân Khai thấy nàng thật vất vả, giơ tay cầm lấy, vốn hỏi trong nhà còn người nào khác không, hắn vào trong có bất tiện hay không, thì Minh Nguyệt đã nắm lấy tay áo hắn kéo vào trong.
“Mau đi vào trong sưởi ấm, mưa xuân rơi vào người, dễ dàng bị bệnh lắm, chẳng phải ngày mai huynh sẽ rời đi sao, không thể chậm trễ được.”
Nàng nói xong liền kéo hắn đến chỗ phòng bếp, có bếp, than lửa vẫn chưa tắt, vừa hay có thể sưởi ấm.
Tô Vân Khai theo nàng vào phòng bếp, trên bếp bày đồ ăn, trên tô cơm thiếu một miếng, xem ra nàng đang ngồi ăn cơm, “Cô nương ăn cơm đi, ta đi sưởi ấm.”
“Vậy huynh ăn không?”
Hắn muốn nói ăn, nhưng chợt hiểu đây là câu nói dối theo bản năng nên ngừng một chút, lập tức bị Minh Nguyệt phát hiện, cười cười nói, “Ta chỉ nấu đủ cho một người ăn, vậy ta làm cho huynh hai quả trứng.”
Nàng đi lấy bó rau xanh, lại lấy ra hai quả trứng bắt đầu bận rộn. Tô Vân Khai muốn giúp đỡ, nhưng nhanh chóng hồi phục tinh thần – hắn chưa từng đi vào phòng bếp, ngay cả việc cầm dao thế nào cũng không biết. Nghĩ ngợi, có lẽ nên ngồi im ở trước bếp lò, hong khô quần áo, nhìn Minh Nguyệt bận rộn trong bếp.
“Vừa nãy Bạch bộ đầu tới tìm ta.”
Minh Nguyệt đang làm trứng, suy nghĩ nói, “Có phải huynh ấy cầu xin huynh dẫn huynh ấy đến phủ không?”
“Ừ.”
“Vậy huynh từ chối rồi hả?”
“Ừ.”
Minh Nguyệt nói, “Bạch ca ca là người tốt…. Huynh ấy muốn theo huynh đến phủ, bởi vì huynh ấy có ca ca là người của Khai Phong, nhưng về sau đột ngột mất tung tích. Huynh ấy đi tìm rồi, kết quả không tìm thấy, sau này cảm thấy phải vào chốn quan trường mới có thể tìm ra manh mối, cho nên huynh ấy làm việc liều mạng như vậy.”
Tô Vân Khai im lặng lắng nghe, chờ nàng nói xong, mới nhìn nàng rồi nói, “Cô nương hiểu rõ vì sao ta muốn dẫn hắn đi cùng.”
Minh Nguyệt than thở, “Ta biết lý lịch của Bạch đại ca thôi thì chưa đủ…”
“Không đúng.” Tô Vân Khai nhíu mày, giọng nói thay đổi, “Bởi vì Bạch bộ đầu là nữ tử, nếu như về sau bị phát hiện, đó chính là tội chết.”
Minh Nguyệt lập tức sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn, “Hắn, hắn che giấu rất tốt mà.”
Tô Vân Khai lắc đầu, “Nàng với cô nương vô cùng thân thiết, nhưng hai người không giống tình nhân. Cô nương đến nha môn chơi, mặc dù có cười đùa với nam nhân khác nhưng nói chung vẫn giữ khoảng cách, tuy nhiên với Bạch Thủy thì không. Cô nương luôn kéo tay áo ta với Tần Phóng, nhưng trực tiếp nắm lấy tay Bạch Thủy, Bạch Thủy lại theo bản năng không hề buông ra. Còn nữa, ngày đó ba người chúng ta đi kiểm tra thi thể Liễu thị, khi cô nương cởi quần áo Liễu thị ra, nàng không quay mặt đi. Ngược lại khi bắt Vu Hữu Thạch, không cẩn thận xé rách y phục hắn, nàng lập tức quay mặt né tránh. Khuôn mặt nàng có vẻ giống nam nhân, sức lực cũng thế, nhưng nói cho cùng nàng không phải nam nhân, trong tiềm thức sẽ có những hành động dễ dàng phát hiện thân phận của nàng.”
Minh Nguyệt kìm nén hồi lâu, không nói lên lời, cũng quên luôn quả trứng. Một hồi sau mới lật mặt, “Vậy bây giờ một cô nương không mặc váy không tô son, liều mạng đi làm bộ đầu, huynh giải thích thế nào đây? Ta có thể… cho nên dù biết nàng sẽ đi Đại Danh Phủ, thậm chí sau này đi Khai Phong sẽ gặp nguy hiểm, nhưng ta nguyện ý ủng hộ nàng, không cảm thấy nàng ngu ngốc chút nào.”
“Chỉ là nếu sau này nàng thực sự gặp chuyện gì ngoài ý muốn, cô nương sẽ tự trách chính mình, vì sao lúc trước không ngăn cản nàng.”
Minh Nguyệt gật đầu, “Năm đó Thủy Thủy từ Lâm Châu qua đây làm nha dịch ở nha môn, tất cả người trong nha môn chỉ có một mình gia gia phát hiện Thủy Thủy là cô nương, nhưng gia gia không vạch trần nàng.” Cũng giống như Tô Vân Khai hôm nay, đều không vạch trần nàng. Có lẽ hắn cũng nghĩ tới, không ai vô duyên vô cớ đi làm chuyện mạo hiểm tính mạng, vì vậy giếu giếm hộ nàng, “Cảm ơn huynh, đã không vạch trần thân phận của nàng.”
“Không cần cảm ơn ta, nên cảm ơn, chính là nàng ta.” Hai người im lặng rất lâu, Tô Vân Khai mới ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt được than lửa chiếu sáng ngời, “Vì sao cô nương biết ta là ai?”
Chiếc đũa tức thì đập vào chén, phát ra tiếng đinh đang. Hắn nói xong, Minh Nguyệt không trả lời hắn, chỉ có tiếng động ra truyền ra khắp phòng bếp nhỏ, giao hòa với tiếng mưa bên ngoài. Trứng ở trong bát như đám mấy màu vàng bị chiếc đũa quấy lên, bàn tay Minh Nguyệt chậm lại, nói, “Ở Đại Tống, không biết huynh là ai mới hiếm có. Từ nhỏ thông minh chăm chỉ, xử sự nhanh nhạy. 17 tuổi phong Thám Hoa, năm đó bắt đầu làm quan, không đi vào Hàn Lâm, lại ở Đại Lý Tự Bình Sự, giải quyết chuyện quan lại, bởi vì là quan thanh liêm, cương trực công chính, nhiều lần được thăng thức, Kinh Lại Bộ, Hình Bộ, lại vì hiền lương mưu lược, hành sự quyết đoán, đặc biệt được thăng chức Hình Ngục Tư, năm nay đi nhậm chức.”
Lần này Tô Vân Khai không tin Minh Nguyệt không hỏi thăm tin tức của hắn, việc này đến chính bản thân hắn còn cảm thấy mờ nhạt, sau tết về nhà ở Giang Châu, người trong tộc mở tiệc ăn mừng, trong lúc bàn luận, bọn họ còn không biết rõ các chức quan hắn từng làm. Vậy mà Minh Nguyệt lại biết tất cả, điều này nằm ngoài ý muốn của hắn.
Minh Nguyệt biết ngày mai hắn sẽ đi, cho nên nàng nghĩ, nếu hắn không nhớ cô nương bánh nhân đậu năm đó, nàng sẽ để cho hắn rời đi. Sau này không còn khả năng gặp mặt nữa, không nên để hắn nhớ về chuyện này.
“Két…”
Cửa gỗ bị đẩy ra tiếng động vang khắp nhà bếp, Minh Nguyệt vểnh tai lên nghe, sau đó bỏ đũa xuống, “Chắc chắn là gia gia ta đã về.”
Tô Vân Khai vội vàng đứng dậy, đi theo nàng ra ngoài, chuẩn bị chào hỏi lão gia gia.